Cong bốn ngón tay của cả hai bàn tay vào trong rồi gập ngón cái hai lần là đang bắt chước theo động tác bái đường. Theo ý nghĩa của ngôn ngữ tay thì nó đại diện cho việc kết hôn.
Sầm Tinh làm những động tác kia với cô giáo, ý muốn nói là, anh ấy không phải anh họ của em, mà là nửa kia trong đời.
Cậu biết cô giáo không hiểu được, cũng chính vì không hiểu được nên mới dám làm càn. Khai gian quân tình tuyên bố chủ quyền ngay trước mặt Ngu Duy Sanh, khiến trong lòng cậu dâng lên chút đắc ý nhỏ xíu xìu xiu.
Sau đó, khi bị Ngu Duy Sanh truy hỏi cậu vừa căng thẳng vừa sợ hãi, đến lúc Ngu Duy Sanh bỏ cuộc ngay thì lại không khỏi cảm thấy mất mát.
Mãi cho đến trong cuộc gọi video Ngu Duy Sanh giơ tay ra hiệu "Anh là chồng của em" với cậu, Sầm Tinh choáng váng tới nỗi suýt chút nữa đã quên sạch đống công thức vừa ghi chép được.
Ngu Duy Sanh thật sự tin vào lời cậu thuận miệng nói bừa, cho rằng đó có nghĩa là hẹn gặp lại ư?
Sầm Tinh không tỉnh táo lắm, sau nốt nhạc đệm trong video kia, cậu không còn nghe thêm được một chữ nào vào đầu nữa.
Rõ ràng trạng thái của cậu không ổn lắm, Nhạc Tiêu nhanh chóng phát hiện ra dấu hiệu, liên tục hỏi "Em có đang nghe không?". Vẻ mặt Sầm Tinh ngơ ngác, gật liên tiếp ba cái thật chậm, không hề có sức thuyết phục.
Ngay sau đó, cậu nghe được tiếng của Ngu Duy Sanh truyền tới từ bên ngoài camera.
"Có lẽ em ấy thấy mệt rồi. Cũng không thể tiếp thu quá nhiều bài giảng trong một lúc được. Chi bằng để em ấy nghỉ ngơi một chốc rồi lại làm chút bài tập củng cố trọng tâm sau."
"Cũng đúng." Nhạc Tiêu gật đầu, sau đó nói với camera, "Đề vừa nãy em làm tốt lắm, nghỉ ngơi một lát trước đã, sau đó thì làm hết mấy câu hỏi khác trên trang đó luôn. Làm xong chụp ảnh gửi sang cho anh."
Sầm Tinh gật đầu như gà con mổ thóc, đồng thời nhanh chóng gõ chữ vào boxchat.
–– Cảm ơn anh Nhạc Tiêu. Xin giúp em chuyển lời cho Ngu tiên sinh, em sẽ cố gắng ạ!
Nhạc Tiêu tỏ vẻ tò mò: "Sao em lại gọi Sếp Ngu là Ngu tiên sinh, anh ấy không phải anh họ của em à?"
Sầm Tinh ngay lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng.
Tay cậu đặt trên bàn phím, phấn khích muốn gõ cái câu mình đã làm thủ ngữ ban sáng ra thành chữ. Lòng đầy xúc động, chỉ tiếc là không dám. Dù sao chữ nghĩa là thứ có thể đọc hiểu được.
Đương lúc băn khoăn, bóng dáng mơ hồ của một người khác bất chợt xuất hiện ngay rìa camera. Người kia vươn tay ra, ấn lên camera. Sau đó, toàn bộ màn hình dần thu hẹp lại rồi nhanh chóng biến thành một màu đen. Video trò chuyện cũng bị gián đoạn.
Trước khi màn hình mờ đi, Sầm Tinh nghe thấy giọng Ngu Duy Sanh.
"Cậu đi làm việc đi."
Sầm Tinh mím môi nhìn chằm chằm vào máy tính ngơ ngác hồi lâu.
Cậu thấy hơi áy náy, luôn lo lắng Ngu Duy Sanh thật sự đã đoán được ý nghĩa của thủ ngữ kia.
Nhưng song song với đó, cậu cũng cảm thấy khá may mắn. Khả năng một người bình thường hiểu được ngôn ngữ ký hiệu quá thấp, hẳn là đã lừa được rồi. Nếu không, sao Ngu Duy Sanh lại không tức giận một chút nào hết được?
Nếm được ngon ngọt, lá gan vốn bé tí của Sầm Tinh có hơi to ra, cậu nảy ra một vài ý xấu tham lam.
Buổi tối Ngu Duy Sanh vừa đẩy cửa nhà ra, quả nhiên có ngay một bạn nhỏ xông tới đón.
Điều khác với trước là lần này Sầm Tinh không cầm theo điện thoại, mà lại khoa tay với anh mấy cái.
Sầm Tinh chỉ vào mình trước, sau đó cong ngón cái và ngón trỏ, hai đầu ngón tay chạm nhẹ vào hai bên cằm, khẽ gật đầu một cái, cuối cùng là chỉ vào Ngu Duy Sanh.
Toàn bộ động tác nhanh như chớp giật, cộng thêm gương mặt nhỏ đã đỏ bừng của Sầm Tinh, mơ hồ lộ ra vẻ chột dạ.
Sau khi làm xong, cậu ngửa đầu cười với Ngu Duy Sanh, hai tay chắp sau lưng, nghiêm chỉnh đứng thẳng tắp, lại quay về dáng vẻ ngoan ngoãn.
Ngu Duy Sanh đoán, nếu anh hỏi mấy động tác này có nghĩa là gì, có thể sẽ nhận được những câu trả lời như "Chào buổi tối" hay "Mừng anh về nhà" kiểu kiểu vậy.
Thế là anh không hỏi gì cả, chỉ gật nhẹ rồi lách qua Sầm Tinh đi vào phòng khách.
Lúc đi đến cầu thang, anh tỏ vẻ như lơ đãng quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Sầm Tinh vẫn còn đứng ở cạnh cửa, chân mày hơi nhíu lại, vẻ mặt khá xoắn xuýt, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.
Ngu Duy Sanh nín cười, lắc đầu, sau đó bước nhanh lên lầu.
Sau khi thay đồ xong đi tới bàn ăn thì Sầm Tinh đã ngồi sẵn rồi, đang đợi anh với vẻ mặt mong chờ.
"Ngày đầu tiên học tại nhà, thấy thế nào?" Ngu Duy Sanh hỏi ngay sau khi ngồi xuống.
Sầm Tinh suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại lên.
Giọng nữ nhanh chóng vang lên: "Có vẻ khá tốt ạ."
Ngu Duy Sanh hỏi tiếp: "Ngoài môn Toán ra, những môn học khác có cần mời gia sư cho em không? Hôm nay anh tra thử, hiện nay có rất nhiều cơ sở có hỗ trợ dạy học từ xa một kèm một."
Có thể dễ dàng nhận ra Sầm Tinh đang lo lắng sau khi nghe vậy.
"Không muốn à?" Ngu Duy Sanh hỏi.
Sầm Tinh dè dặt nhìn anh, vẫn không tỏ thái độ gì.
"Khi nào em cảm thấy cần, thì có thể nói với anh bất cứ lúc nào, anh sẽ giúp em để ý chỗ thích hợp." Ngu Duy Sanh nói.
Cuối cùng Sầm Tinh cũng thả lỏng, gật nhẹ đầu.
"Hầy," Ngu Duy Sanh cố ý thở một hơi thật dài, "Lúc cần nói thẳng thì đừng ngại, không nên để người khác phải đoán."
Sầm Tinh cúi đầu xuống, ăn từng miếng nhỏ, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, đầu tiên là ngẩng lên liếc qua Ngu Duy Sanh một cái thật nhanh, tiếp đó cầm điện thoại qua, đặt trên bàn dùng ngón tay trái chọt lên màn hình.
Ở một góc độ nào đó, cậu làm như vậy cũng khá tiện thật, có thể vừa ăn vừa trò chuyện mà không có trở ngại gì.
"Anh Nhạc Tiêu bảo anh ấy không thể dạy Tiếng Anh cho em được, những bài em không hiểu có thể mang tới hỏi anh được không?"
Ngu Duy Sanh gật đầu: "Được thì được thôi, nhưng anh cũng không chắc là đúng hay sai."
"Anh đã từng đi du học mà?" Sầm Tinh vẫn vừa ăn vừa phát biểu.
"Đúng rồi, nhưng có rất nhiều thứ người nước ngoài nghe thì hiểu đấy nhưng nếu em viết vào bài thi thì lại thành sai," Ngu Duy Sanh đáp, "Mấy tiêu chuẩn kia anh không chắc mình còn nhớ."
Nói xong, thấy Sầm Tinh vẫn ngơ ngác chớp mắt nhìn mình, anh lại bổ sung: "Chỉ là tốt hơn nhiều so với môn Toán bây giờ của anh. Nếu gặp bài khó cứ hỏi anh trước, chỗ nào chưa rõ thì anh với em cùng học."
Sầm Tinh gật đầu ngay tắp lự.
Chưa im lặng được nửa phút, cậu lại bắt đầu chọt điện thoại.
Ngu Duy Sanh nhìn, thầm nghĩ, bé chút chít* này không nói được nhưng lời thì lại rất là nhiều.
*小东西: là vật nhỏ, con vật nhỏ, mình tra thì có cụm bé chút chít này quá dễ thương nên mình dùng nó.
"Anh Ngu, sao anh không hỏi em mấy thủ ngữ ban nãy nghĩa là gì?"
Sau khi phát xong âm thanh, Sầm Tinh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ len lén nhìn anh qua khóe mắt.
Ngu Duy Sanh cười một tiếng, sau đó điềm nhiên như không có việc gì múc một thìa canh.
"Bởi vì anh biết nó có nghĩa là gì mà." Anh đáp.
Động tác của Sầm Tinh hoàn toàn ngừng lại trong giây lát. Trong miệng cậu vẫn còn thức ăn nhưng đã ngừng nhai, hai má phình lên đo đỏ như là phát sốt.
Ngu Duy Sanh nhìn cậu: "Sao thế?"
Sầm Tinh ngây người vài giây, nhanh chóng lắc đầu.
"Ăn cơm cho ngon," Ngu Duy Sanh bảo, "Ăn nhanh rồi về làm bài."
Sầm Tinh cúi đầu xuống, im lặng ăn một hồi, đến cả dái tai cũng đỏ hết cả lên. Cậu do dự mãi, cuối cùng vẫn đưa tay lên, chọt chọt vào điện thoại. Ngu Duy Sanh đợi rất lâu, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì. Trông động tác của Sầm Tinh, chắc chắn là do căng thẳng quá nên gõ sai hoài, đánh hai chữ là xóa hết hai chữ, không mấy hiệu quả.
Khi Ngu Duy Sanh gần ăn xong, rốt cuộc giọng nữ điện tử cũng vang lên: "Anh cảm thấy nó có nghĩa là gì?"
Ngu Duy Sanh để đũa xuống, rút một tờ giấy từ hộp giấy để cạnh bàn ra chậm rãi lau miệng rồi mới lên tiếng: "Không phải là mừng anh về nhà à?"
Sầm Tinh nhìn anh, chớp chớp mắt. Một lát sau, cơ thể vốn căng cứng dần thả lỏng ra.
Ngu Duy Sanh cười với cậu, đứng dậy: "Anh lên trước, ăn xong đừng quên dọn dẹp chén đũa vào bếp nhé."
Động tác tay đó có nghĩa là, em thích anh.
Vừa quang minh chính đại vừa lén lút thổ lộ như vậy, mang đến cho người ta một cảm giác hạnh phúc mơ hồ. Sầm Tinh mong người ấy có thể hiểu được, nhưng cũng vì người ấy không hiểu mà thở phào nhẹ nhõm.
Sầm Tinh không sợ Ngu Duy Sanh biết tâm tư của mình. Thích mà không để người ta biết, thì sao gọi là theo đuổi được. Nhưng bây giờ Ngu Duy Sanh vẫn chưa định yêu đương với cậu, cả ngày tỏ tình trước mặt người ta, cũng lúng túng lắm chứ.
Vốn cậu chỉ muốn tự mình trộm vui vẻ một chút. Nếu kịch bản thuận lợi dựa theo những gì cậu tưởng tượng, nếu Ngu Duy Sanh hỏi cậu những cái đó có nghĩa là gì, cậu có thể chủ động nói bậy cho qua, để em dạy anh thủ ngữ "anh về rồi" như thế nào.
Sau đó dạy cho Ngu Duy Sanh động tác "anh yêu em".
Suy cho cùng, đây là một kế hoạch để chiếm chút lợi.
Đáng tiếc là đã phá sản rồi. Ngu Duy Sanh phản ứng ngoài dự đoán, mà màn ứng biến của bản thân cũng tệ vô cùng.
Sầm Tinh ngồi ưu sầu trước bàn học trong chốc lát, cửa sổ màn hình laptop trước mặt bỗng nhảy lên.
Bài giải ban nãy gửi cho Nhạc Tiêu đã có phản hồi rồi. Trước mắt không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn học tập cả, tất cả xuân đau thu buồn đều phải gác hết sang một bên. Sầm Tinh vội nhấn mở, sau đó lập tức nhăn hết cả mặt mày.
Năm câu hỏi lớn, sai hết ba câu. Nếu đây là bài thi thì coi như đã trượt thẳng rồi.
Nhạc Tiêu hỏi cậu có tiện gọi video không, bảo là sẽ giảng kỹ đề cho cậu nghe. Sầm Tinh vội vàng đáp được.
Sau mười hai giờ đêm, Ngu Duy Sanh cố ý mở cửa phòng nhìn thoáng qua. Khe hở cửa phòng Sầm Tinh vẫn lấp ló ánh đèn.
Anh do dự một lúc, đi qua gõ cửa.
Bên trong liên tục vang lên tiếng động, cửa nhanh chóng được mở ra. Sầm Tinh sau cánh cửa trông khá mệt mỏi, mỉm cười với anh nhưng lại không còn hoạt bát nữa. Ngu Duy Sanh nhìn vào bên trong, giường chiếu của Sầm Tinh vẫn còn gọn gàng, trên bàn đang bày sách giáo khoa và giấy nháp, rõ ràng không hề nghỉ ngơi.
"Không cần vội vàng vậy đâu," Ngu Duy Sanh nói, "Đi ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm thì cũng như nhau thôi."
Sầm Tinh khẽ gật đầu.
Ngu Duy Sanh đi vào trong, giúp cậu thu dọn sách vở.
"Nếu em thức khuya thì ngày hôm sau tinh thần sẽ không tốt, học hành không vào đâu," Anh nói tiếp, "Ví dụ ngày đêm thật sự đảo lộn, anh Nhạc Tiêu của em cũng không thể nào theo kịp để chỉ bảo cho em."
Sầm Tinh dụi dụi mắt, gật đầu lần nữa.
Lúc Ngu Duy Sanh đi ngang qua cậu để ra ngoài, vốn định đưa tay xoa mái tóc ngắn của cậu một chút, nhưng đưa tay lên được nửa đường rồi lại thôi.
"Mau đi ngủ nào." Anh nói với Sầm Tinh.
Sau khi về phòng, khoảng chừng nửa tiếng sau, điện thoại Ngu Duy Sanh rung lên.
Anh không phải một tấm gương người lớn tốt. Sầm Tinh vẫn đang tuổi lớn, mỗi ngày cần ngủ ít nhất tám tiếng, nhưng anh thì khác, có thể thức đêm thỏa thích.
Tuy nhiên, một bạn nhỏ đang tuổi lớn nào đó rõ ràng đã đồng ý là sẽ đi ngủ rồi lại không ngoan tí nào.
Cậu gửi cho Ngu Duy Sanh một tin nhắn.
–– Anh còn thức hông? Em không ngủ được í.
Sáng nay Sầm Tinh thức dậy không muộn lắm, làm làm bài tập suốt một ngày, đáng lẽ phải thấy mệt rồi. Có lẽ không bình tâm được nên mới mất ngủ.
Ngu Duy Sanh chưa trả lời. Anh ra khỏi phòng, xuống lầu đi vào bếp, lấy một hộp sữa bò trong tủ lạnh ra, rót vào ly rồi bỏ vào lò vi sóng để hâm nóng.
Lò vi sóng hâm sữa bò rất dễ làm phần mặt trên nóng bỏng miệng nhưng phần dưới vẫn còn lạnh ngắt, sau khi lấy ra phải khuấy cho đều.
Sau khi xác nhận nhiệt độ thích hợp, Ngu Duy Sanh bưng sữa bò đến trước cửa phòng Sầm Tinh, đưa tay gõ nhẹ hai lần. Lần này anh không chờ Sầm Tinh ra mở cửa mà chủ động mở cửa rồi đi vào.
Trong phòng tối đen như mực, trên giường vang lên tiếng động không nhỏ.
Ngu Duy Sanh bật đèn bàn, dẫm lên ánh sáng mờ mờ đến bên giường, đưa sữa bò cho thiếu niên đã ngồi dậy.
"Uống xong rồi ngủ." Ngu Duy Sanh nói, "Trong bụng có gì đó thì dễ buồn ngủ hơn."
Sầm Tinh đưa tay nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ.
Trong lòng Ngu Duy Sanh có hơi hoài niệm. Khi Ngu Văn Lạc còn nhỏ buổi tối thường không chịu đi ngủ, anh luôn hâm cho cậu ta một ly sữa. Ngu Văn Lạc uống xong thì ngoan ngay, nằm trên giường nhanh chóng lim dim.
Lúc trước Ngu Duy Sanh chỉ cảm thấy trẻ con phiền muốn chết, bây giờ nghĩ lại bỗng cảm thấy tất cả đều rất thú vị.
"Sữa bò có thể an thần." Anh nói với Sầm Tinh, "Học tập quan trọng, nhưng đừng lúc nào cũng nghĩ về nó."
Sầm Tinh còn đang uống sữa, không kịp phản ứng lại.
Đến khi cậu đặt ly xuống, trên môi dính một vòng trắng sữa bò.
Ngu Duy Sanh cười giơ tay lên, chỉ chỉ vào môi mình. Chưa kịp mở miệng Sầm Tinh đã mở to hai mắt nhìn.
"Sữa ấy," Ngu Duy Sanh nói, "Lau sạch rồi ngủ tiếp."
Sầm Tinh ngẩn người, cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi liếm quanh. Chẳng mấy chốc môi cậu đã sạch sẽ, đồng thời sáng lấp lánh.
Lúc Ngu Duy Sanh cầm ly ra khỏi phòng, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một vài suy nghĩ kỳ lạ.
Chăm sóc em trai nhà người ta đúng là khác biệt thật.
Đào Bạch Bách:
Là sữa bò thật í.
P/s: Trong khoảng thời gian này tôi luôn tra cứu tài liệu về ngôn ngữ ký hiệu, thành thật mà nói càng xem nhiều video và hình ảnh giảng dạy từ các kênh khác nhau, tôi càng bối rối vì các chi tiết rất khác nhau và không biết được cái nào mới là đúng nhất. Dựa trên phán đoán thiếu thốn của mình, những cái được viết vào trong truyện đều đã được chọn lọc để dễ diễn đạt bằng lời hơn. 【 Cho nên lần này nhấn mạnh một chút, ngôn ngữ ký hiệu trong truyện này 【 không chính xác】】.
Xét thấy ngôn ngữ ký hiệu ở các quốc gia và khu vực trên thực tế rất khác nhau, hãy giả định rằng đây là ngôn ngữ ký hiệu tưởng tượng của thế giới ABO nhé.