“Anh có thể dừng lại và nhìn em dù chỉ một lần được không?”
Tiểu Cánh giật mình mở mắt ra nhìn quanh, nhưng không thấy bóng ai ở trong phòng. Kể từ đêm ở trên bãi biển kia đến nay cũng đã một tuần rồi, bên tai anh luôn vang lên giọng nói của cô hỏi anh ngày đó, cái ngày mà trước khi cô chơi trò chơi mất tích đã hỏi anh.
Sau khi cô hỏi anh có thể dịu dàng nhìn cô một lần được không, anh trả lời “Mười năm sau chăng?”, rồi lạnh nhạt quay đi làm công việc của mình. Cô ở phía sau gào lên: “Anh có thể dừng bước lại vì em không? Một lần thôi, nếu anh không quay lại, lần này em thật sự sẽ buông tay đấy.”
Anh không trả lời, cũng không dừng lại bước chân đang đi. Đây không phải lần đầu cô hỏi mấy câu như thế, mặc anh đối xử như thế nào thì ngày hôm sau cô cũng sẽ xuất hiện trước mặt anh cười hì hì. Nhưng kể từ hôm đó rồi đến cuộc nói chuyện ở biển “Sơn Tràm”, cô thật sự không xuất hiện ở trước mặt anh nữa. Cô thật sự nói được làm được, cô thật sự buông tay rồi, mặc cho anh lúc đó đã dừng lại vì cô. Vì sao vậy, Chu A Muội?
Có phải cô bất mãn hay tức giận vì lúc trước anh đã đối xử không tốt với cô không? Bọn Tiểu Đào cũng thường hay nói anh thật lạnh lùng và có thái độ không tốt với cô, nếu bọn chúng là cô thì đã tức giận bỏ đi rồi chứ ở đâu dây dưa ngần ấy thời gian với anh. Đúng vậy, nhất định là thế rồi. Nhưng hôm đó anh lỡ nói một câu như vậy rồi, nếu đến gặp lại cô không phải là rất mất mặt sao? Nhưng nếu so sánh với việc mất mặt và mất ngủ vì luôn bị giọng nói của cô làm phiền thì cái nào thiệt hơn? Đương nhiên là cái sau.
Nghĩ thông suốt, anh vội vàng nhảy xuống giường, mặc lại quần áo rồi vớ lấy chìa khóa xe chạy về xuống lầu, chắc cô vẫn còn ở bãi biển đó chứ hay đã về nhà rồi? Trước hết cứ chạy đến chỗ cô ở vậy.
Nhưng mới vừa chạy xuống lầu thì anh bị mẹ già đón đầu ở cửa rồi. Mẹ Triệu nhìn con trai của mình mà nghiên cứu trước sau, trên dưới. Bà vẫn rất tò mò con trai của bà dạo này bị gì lại hay mất hồn, cứ nhốt mình trong phòng, hôm qua nó ra ngoài đến khuya mới về, nhưng lại vác bộ dạng chật vật say bí tỉ trở về thật dọa cho hai ông bà già của nó sợ ngây người. Từ khi nó hiểu chuyện đến nay bà chưa bao giờ nhìn thấy qua bộ dạng như thế của nó đêm qua, kể cả khi trước một tuần tổ chức đám cưới của nó, con gái nhà họ Phương bỏ nó chạy theo người khác, nó cũng rất dửng dưng, một giọt rượu cũng không đụng đến, vẫn bình thản đi làm như thường lệ.
Chuyện đó đến nay cũng đã bốn năm, bốn năm nay vợ chồng bà vẫn luôn áy náy với nó. Hôn sự kia là do ông bà nhất quyết ép buộc nó phải lấy đứa con gái không biết xấu hổ kia về làm dâu nhà họ Triệu. Vốn hai nhà Triệu – Phương là thế giao từ đời cụ cố, quan hệ như ruột thịt, nhìn thấy Phương Thúy, đứa con gái luôn đoan trang hiểu lòng người này ông bà rất hài lòng. Nhìn ra con bé có ý với A Cánh nhà mình, ông bà liền định hôn sự này xuống. Ban đầu nói gì A Cánh cũng không chịu, cũng vì chuyện này mà cha con hai người không nhìn mặt một thời gian, cuối cùng A Cánh cũng phải xuống nước vì ông già chơi trò hiểm, giả bệnh nặng mà ép duyên con. Nói ra thì A Cánh cũng không phải là không thích con bé Phương Thúy kia, còn có vẻ để ý nữa là khác, nhưng hai đứa nó lớn lên cùng nhau, ở chuồng tắm mưa với nhau đến lớn, nay đùng một cái bảo nó lấy con bé, đương nhiên nó không tiếp thu nỗi rồi, nổi loạn cũng là điều bình thường, nhưng hai ông bà thực muốn ẳm cháu lắm rồi, nó cũng đã hai lăm tuổi chứ còn nhỏ nhoi gì? Để nó từ từ nhận ra tình yêu của mình chắc có nước hai ông bà già này xuống lỗ hết rồi, cho nên bọn họ mới đốt cháy giai đoạn cho hai đứa, cứ nghĩ lấy nhau rồi từ từ nhận ra tình cảm cũng không muộn.
Nói thật ra bà cũng không hiểu con bé Phương Thúy kia nghĩ gì, lúc A Cánh nhà bà nhất quyết không lấy nó thì nó quấn lấy thằng bé không rời, còn ra sức lấy lòng thằng bé, thẳng đến khi thằng bé nhận ra tình cảm của mình thì con bé đó phủi mông bỏ chạy với thằng đàn ông khác, khiến cho thằng bé chịu một đả kích không nhỏ. Đừng thấy sau khi con nhỏ đáng ghét đó đào hôn xong, A Cánh nhà bà vẫn như thường ngày, đến giờ ăn thì ăn, đến giờ đi làm thì đi làm, đến giờ ngủ thì đi ngủ, không tức giận không oán trách ai, không làm ra bất cứ hành động quái gỡ nào, nhưng thật ra nó cũng đang bị thương rất nặng. Cứ nhìn trong suốt bốn năm nay mà xem, bên cạnh nó có một bóng hồng nào không, kiếm gái để chơi đùa cũng lười đi nữa là. Ông bà bây giờ nào dám ép nó đi tìm bạn gái, có một thằng cu độc đinh, duyên đầu ép đến hư như vậy còn mặt mũi nào đi ép lần nữa sao? Nhưng không ép nó thì nó càng bỏ mặt không quan tâm đến, không biết đến bao giờ mới ẳm cháu như người ta, thật khổ không thể tả.
Ấy vậy mà hôm qua nó say như chết trở về hù hai ông bà già một trận ra trò, suy đi nghĩ lại chỉ có một khả năng là có thể xảy ra mà thôi, thằng cu bây giờ đang thất tình nên tìm rượu giải sầu, điều đó có nghĩa hai ông bà vẫn còn cơ hội ẳm cháu, điều quan trọng là mẹ đứa nhỏ là ai, bọn họ rất muốn biết là người tài giỏi phương nào đã thu phục được tâm của nó khiến cho nó có bộ dáng khủng khiếp như đêm hôm qua, vừa khóc vừa hét suốt cả một đêm khiến cho hai người già mất ngủ cả một đêm theo nó?
Bà suốt ruột cả một đêm muốn đến gặp nó hỏi chuyện nhưng ông già cứ càm ràm không cho, cực khổ lắm mới đợi đến sáng, bà bất chấp mang đôi mắt gấu mèo cũng phải đợi nó để hỏi mọi chuyện. Nhưng chờ mãi nó có tỉnh táo đâu để cho bà hỏi chuyện? Cuối cùng cũng đợi được nó tỉnh, vậy mà nó lại muốn đi ra ngoài, không được, không hỏi rõ ràng bà sẽ không ngủ ngon được. Hôm nay phải hỏi cho ra ngô ra khoai mới được.
“A Cánh à, con định chừng nào thì mới cho mẹ bồng cháu hả?” Mẹ Triệu cầm chặt lấy tay của con trai, mặt tươi cười niềm nở dò hỏi.
“Mẹ à, muốn có cháu cũng phải có mẹ của đứa nhỏ chứ? Bây giờ con rất gấp, để sau hẳn nói nha mẹ.” A Cánh gấp muốn bỏng mông rồi mà mẹ cứ giữ lấy không cho đi thật muốn gấp chết anh rồi.
“Vậy con mau mau tìm mẹ đứa nhỏ về đi, được không?” Mẹ Triệu nắm lấy sơ hở trong lời nói của con trai liền vui cười đề nghị. Nhóc à muốn đi sao, đâu có dễ như vậy, hiếm khi mới chịu nói chuyện như thế với mẹ mà, mẹ già của con bây giờ không nắm lấy thì chờ đến khi nào đây? Mẹ Triệu lại ra sức giữ chặt lấy tay của anh lôi lại, cười nói: “Mẹ đợi thật rất chán rồi, bây giờ không đợi được nữa, ai cũng được, miễn con thích, hai ông bà già bọn ta đều chấp nhận hết. Vậy mau dẫn mẹ của đứa nhỏ về đi nha, nha, nha con trai?”
“Để sau đi mẹ, con thật rất gấp rồi.” A Cánh nóng nảy gở tay của mẹ già ra, thoáng một cái chạy ra khỏi cửa.
“Táo bón hay sao mà gấp thế, nói chuyện với mẹ một tý cũng không có kiên nhẫn nữa.” Mẹ Triệu oán trách bĩu môi lầm bầm phát tiết, như lại nhớ đến chuyện gì, bà vội chạy ra mở cửa, nhìn thấy con trai lái xe chạy nhanh ra khỏi cổng, bà ở sau gọi với lên, mặc kệ nó có nghe hay không bà vẫn nói: “Nhớ mang mẹ của đứa nhỏ về đấy!”
Rất may biệt thự của Triệu gia ở ngoại ô thành phố, khuôn viên cũng rất rộng, quan trọng là không có nhà hàng xóm nào kế bên cho nên hình tượng Triệu phu nhân trang nhã lịch thiệp trong mắt công chúng mới không bị đánh mất. Nhưng với thanh âm vang dội kinh người vừa rồi của bà cũng đã thành công hù dọa một đám người làm ở Triệu gia rồi.
***
“Cô ấy vẫn chưa trở lại sao?” A Cánh nhìn bác gái chủ nhà hỏi. Anh đi đã đến đây nhưng không thấy cô, đoán rằng cô chắc vẫn còn ở chỗ bãi biển kia chưa về nhà, nhưng bác gái chủ nhà lại nói cô đã về nhà được hai hôm rồi, sáng nay mới đi ra ngoài nhưng chưa có về. Anh lại lái xe chạy quanh thêm mấy vòng nhìn xem có gặp cô không như không thấy. Anh đến nhà cô trước buổi trưa, bây giờ đã gần xế chiều anh quay trở lại mà cô cũng vẫn chưa về, thật ra cô đi đâu chứ?
“Còn chưa về.” Bác gái chủ nhà cũng không rõ cô đi đâu.
“Bác biết cô ấy đi đâu không?” A Cánh không nhịn được hỏi.
“Không rõ nữa, nhưng nhìn thần sắc của nó dường như rất vui, tuy sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn nhìn ra nó đang vui vẻ. Haiz, mà dạo này trông con bé gầy lắm cơ, không biết có chuyện gì đang xảy ra với nó nữa.” Bác gái chủ nhà thở dài, lắc đầu nói.
Gầy đi sao? Cô ấy không phải bị bệnh chứ, một người tròn tròn như cô ấy mà người ngoài nhìn vào nói gầy chắc chắn là có chuyện rồi. Rốt cuộc cô đang giấu giếm chuyện gì mà anh lại không biết đây?
“Vậy bác có thể mở cửa để cháu vào ngồi chờ cô ấy được không?”
“Muốn chờ A Muội sao? Cũng được.” Bác gái chủ nhà nói xong liền xoay người vào trong lấy chìa khóa, trên đường đi lên lầu ba cũng không quên nói chuyện với anh: “A Cánh này, không phải bác nói con nha, A Muội nó hiền lành lại dễ thương, là một cô gái tốt đấy, con đừng bỏ qua nó, sau hối hận không kịp. Dạo này hai đứa giận nhau đúng không, cho nên A Muội mới tránh cháu như thế đấy. Làm cảnh sát như cháu, bận nhiều việc chắc không có thời gian cho con bé nên nó dỗi chứ gì. Con bé này cũng thiệt là. . . . Người trẻ tuổi thật là rắc rối, như bác ngày xưa, ông nhà. . . . ”
Cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp đứng nghe kể chuyện thời trẻ của bác gái chủ nhà. Anh đúng là chưa hề đặt chân đến nhà cô bao giờ, nhưng từ lúc cô chơi trò mất tích thì dường như anh là khách quen của bà chủ nhà rồi. Lúc đó anh mới phát hiện ra, thì ra mình lại nổi tiếng đến như thế, cả nhà bà ai cũng biết anh là “bạn trai” của cô. Theo như bà nói, A Muội thường xuyên nhắc đến anh với nhà của bà ấy. Bác chủ nhà thấy cô một thân một mình không lui tới với ai, tính tình cũng tốt, bà thương nên hay rủ cô đến nhà chơi, theo thời gian cũng thân thiết hơn, đương nhiên giữa một đám phụ nữ ngồi lại với nhau, đề tài nào mà không nói ra, chuyện cô theo đuổi anh cũng là đề tài mà bà quan tâm nhất đấy, biết anh cũng không lạ.
Nhìn căn phòng của cô đang ở, tuy khá nhỏ nhưng rất ấm cúng, đồ đạc tuy không nhiều nhưng rất thực dụng. Anh ngồi trên ghế salon, mở tivi đợi cô về. Nhưng chưa đến mười phút lại phát chán, đứng lên muốn đến tủ lạnh tìm chút đồ uống, lúc đi ngang qua bàn, ống quần vướng vào mấy cuốn sách làm chúng rơi xuống. Anh cúi xuống nhặt chúng lên, lại phát hiện ở giữa một cuốn tạp chí có kẹp một bao bì lạ, nhìn màu hình như là giấy đựng giấy tờ của bệnh viện. Vốn anh cũng không muốn để ý nhiều, nhưng khi cầm tất cả lên lại vô tình rơi ra một tờ giấy. Anh phiền chán lại nhặt nó lên, lại phát hiện tờ giấy này đặc biệt bị lem, giống như bị nước làm lem vậy.
Miệng khẽ cười, cũng đang rảnh rỗi, anh đưa mắt đọc nội dung bên trong nhưng chưa đến một phút, nụ cười kia không thể giữ lâu được nữa. Anh kinh hoảng nhìn thật kỹ kết luận ở cuối tờ giấy: Ung thư phổi thời kỳ bốn. Ai bị ung thư phổi thời kỳ cuối chứ, không thể nào là cô ấy được, người khỏe mạnh như cô ấy sao có thể, sao có thể. . . . Nhưng ba chữ đề tên bệnh nhân “Chu A Muội” rõ ràng như thế, anh làm sao có thể tự lừa gạt mình đây? Nhìn thời gian khám bệnh là cách đây hơn hai tuần, là cái ngày cô mất tích, vậy mà anh lại cho cô là đang chơi trò mất tích với mình.
“Đáng chết?” Anh tức giận muốn đấm chính mình một cái.
Những điều này đã giải thích vì sao cô ấy lại lạ như thế, rõ ràng đêm đó, trong mắt cô khi nhìn thấy anh có vui mừng, lại mang theo nhàn nhạt bi thương. Rõ ràng nghe đến anh đồng ý làm bạn trai cô, trong mắt của cô đã thể hiện sự vui mừng nhưng lại nói lời đau đớn cự tuyệt anh. Anh quả thật không hiểu, người con gái theo đuổi anh điên cuồng suốt một năm, nay đã đạt được như ý nguyện, rõ ràng có cao hứng nhưng lại mang theo nét bi thương, lại cố tình kiên quyết đẩy anh đi xa. Anh không hiểu vì nguyên nhân gì cô lại có thể thay đổi thành một người khác như vậy, thì ra là do kết quả xét nghiệm này.
Anh im lặng, cố gắng giữ bình tĩnh để tiêu hóa vấn đề này. Không lâu sau anh lấy điện thoại ra, tay nhấn nhanh một dãy số. Điện thoại bên kia vừa thông, anh liền mở miệng hỏi đối phương.
“Chị Phương, bệnh nhân bị ung thư phổi vào thời kỳ bốn có cách nào chữa trị không?” Anh lo lắng hỏi, mang theo một chút chờ mong, nhưng đã đến thời kỳ bốn của ung thư liệu sẽ có kỳ tích không?
“. . .”
“Sao? Không có cách chữa trị? Không thể nào. . . . Nếu sử dụng hóa trị thì sao?” Anh như rơi xuống hầm băng khi nghe đến kết quả mà đầu dây bên kia đang nói, anh cố gắng tìm kiếm cọng cỏ cứu mạng cô nhưng sao thấy mong manh quá. A Muội, anh phải làm sao đây?
“. . .”
“Chỉ kéo dài sự sống tối đa trong ba, bốn tháng thôi sao? Quả thật không còn cách nào nữa à?” Anh thất vọng nói, anh biết một khi hóa trị sẽ đau đớn vô cùng, nhưng nếu làm nó mà được tia hy vọng sống thì còn đáng để thử, nhưng cuối cùng cũng phải chết. Ba, bốn tháng, thời gian kéo dài, cô sẽ bị giày vò bấy nhiêu tháng, anh thật không thể nào trơ mắt nhìn cô một mình chống chọi với nó được, không còn cách nào sao: “Còn. . . còn nếu không làm hóa trị thì sẽ sống bao lâu hả chị?” Anh thì thào nói, anh sợ nghe đến cái đáp án này.
“. . .”
“Một. . . một tháng hơn?” Anh kinh sợ lặp lại, như vậy kể từ khi nhận được giấy xét nghiệm này cho đến nay, . . . cô hiện tại sống còn chưa đến hai tuần lễ? Một con người đang khỏe mạnh như thế, chỉ còn sống chưa đến hai tuần thôi sao? Cô sẽ như thế nào đây? A Muội của anh?
“Này, A Cánh, em hỏi chuyện này làm gì? Alô, A Cánh. . . .” Bác sĩ Phương đang xem sổ sách vừa trả lời cho mấy vấn đề của cậu em họ, nhưng quái lạ, nó hỏi cái này làm gì: “Cúp máy rồi sao? Cái đứa này, không cho người ta hỏi lại gì đã vội cúp rồi.”
Anh giống như kẻ điên lao ra khỏi phòng cô, chạy nhanh xuống lầu lấy xe lái đi. Bây giờ anh chỉ muốn gặp cô thôi, ngay bây giờ, anh không thể ngồi yên một chỗ đợi cô trở về, lỡ như giữa đường cô, cô sẽ. . . Thì anh biết làm sao đây? A Muội, thật ra em đang ở đâu, chuyện như thế sao em không nói cho anh biết, em cứ muốn chịu đựng một mình vậy sao?
Lúc xuống lầu, anh còn đụng mạnh vào một người khiến cho đối phương muốn té ngã, anh cũng không kịp nhìn rõ người đó là ai, anh giống như một cơn lốc chạy đi mất.
“A Cánh, A Cánh à.” Bác gái chủ nhà nhìn thấy anh giống như kẻ điên lái xe đi thì lo lắng gọi với theo, nhưng anh đã chạy mất rồi.
“Cậu trai trẻ không sao chứ?” Bác gái chủ nhà nhìn lại cậu thanh niên bị anh đụng phải, quan tâm hỏi.
“Không. . . không sao?” Cậu thanh niên khoát khoát tay nói, tỏ ý mình không có chuyện gì. Lại nhìn bác gái chủ nhà một chút, anh ta e dè hỏi bác biết địa chỉ ghi trên giấy là ở đâu không. Bác gái nhìn một chút cười cười nói là chỗ này, còn tốt bụng nói cho anh ta biết người đang sống ở địa chỉ ghi trên kia không có ở nhà, bảo anh ta khi khác hãy ghé đến, còn gấp quá thì nói với bác, khi nào gặp cô, bác sẽ nhắn lại giúp cho.
“Cô gái đó vẫn còn sống sao?” Anh ta mừng rỡ buộc miệng hỏi, lại nhận ra câu hỏi của mình quá mức khó nghe liền tỏ ra áy náy, anh ta thật không có ý gì khác, lúc này vẻ mặt của bác gái chủ nhà mới tốt một chút.
“Đương nhiên còn sống, cậu hỏi thật lạ lùng. Thấy người mới vừa đụng cậu chứ, là bạn trai của cô ấy, mới từ phòng cô ấy đi ra đấy.” Bác gái chủ nhà hừ lạnh, không muốn nói chuyện với anh ta nữa, chính mình đi làm tiếp công việc đang dở tay, sơn móng.
“Từ phòng cô ấy sao?” Anh ta cũng không để ý thái độ không thích của bác gái chủ nhà đối với mình, anh ta nhìn theo hướng xe của người đàn ông giống kẻ điên vừa mới đụng trúng mình, trong lòng nổi lên nỗi bất an. Không phải cô ấy có chuyện gì đó chứ? Thế thì lần này anh tiêu rồi.