Cầm trên tay kết quả xét nghiệm, A Muội như chết lặng, trái tim cô như bị bóp nghẹn. Cô như người mất hồn bước ra khỏi bệnh viện, một mình ngây ngốc bước đi trong lòng thành thị nhộn nhịp. Trong lòng cô là nỗi tuyệt vọng và đau đớn không gì có thể tả nổi. Tại sao? Tại sao ông trời lại bất công với cô như vậy? Cô đã làm gì sai?
Cô chỉ còn sống không quá một tháng, cô phải làm sao bây giờ?
Cô rất sợ phải rời xa thế giới này, cô còn rất trẻ, còn rất nhiều việc muốn làm, còn có anh... người đàn ông mà cô yêu bằng cả sinh mệnh. Cô còn chưa nghe được câu đồng ý chấp nhận cô làm bạn gái của anh nữa. Không đâu. Cô không muốn phải rời xa anh, cô không cam lòng! Đi đến nhà ga, cô bắt đại một chuyến nào đó, lặng người ngồi trên xe, nhìn cảnh vật vụt qua tầm mắt, giống như sinh mệnh ngắn ngủi của cô vậy. A Muội ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cô nên làm gì trong một tháng cuối cùng này đây?
A Muội yêu Triệu Cánh. Cô yêu anh hơn cả mạng sống của mình. Yêu anh hơn hết thảy... Nhưng nếu tình cảm đơn phương nào cũng được đáp lại thì thế giới này còn tồn tại hai chữ "cô đơn" sao? Nhưng cô sắp đi rồi, cô sắp không thể tiếp tục yêu anh được nữa... Anh có màng đến chăng?
Triệu Cánh, em yêu anh...