Anh Chồng 70 Vạn

Chương 6




Cái tên này hơi quen, hình như tôi đã nghe ở đâu rồi, tôi nhìn anh ta từ trên xuống dưới vài lần và thấy rằng lông mày và đôi mắt của anh ấy quả thực có phần giống Lâm Cảnh Chi.

Tôi gật đầu, mỉm cười với anh ra hiệu anh ta cứ tự nhiên: “Anh ấy không có ở đây, anh trộm nhanh đi muốn lấy gì thì lấy, tôi ra ngoài gọi cảnh sát chút nha."

“…”

Anh ta khoanh ngực nhìn tôi thêm vài lần rồi đột nhiên cười lớn: “Cô khá thú vị đấy. Chỉ là việc 'ăn trộm' mà tôi đang nói không đơn giản như 'ăn trộm' thôi."

Anh ta không ngừng nói, khuôn mặt càng ngày càng gần mặt tôi: “Mọi người đều nói bánh bao không ngon bằng bánh bao chùa, trêu ai cũng không vui bằng trêu chị dâu. Chị dâu, nhìn em xem, em đẹp hơn anh trai em nhiều không?”

Tôi cố gắng giữ lại ít lịch sự chứ cũng muốn đúm thằng cha này lắm rồi: "…"

Tôi lùi lại một bước và nhấc điện thoại lên: "Alo, 110 phải không? Có một gã đàn ông vừa xấu xí vừa dê xồm đang vừa cướp sắc vừa cướp tiền nhà tôi. Đến ngay đi ạ, anh ta còn có bo..m nữa."



"Xấu xí… Mang bom?" Anh ta lầm bầm rồi nghẹn ngào, "Cô nói ai xấu, ông đây luôn được khen đẹp trai?"

Chẳng phải vấn đề là tôi đã báo 110 sao, sao anh ta cứ nghĩ đến vấn đề tôi nói anh ta xấu? Mặc dù tôi không gọi 110 thật, nhưng là số của Lâm Cảnh Chi.

Giọng nói của Lâm Cảnh Chi vang lên từ đầu bên kia điện thoại: ““Quấy rối t.ìn..h d.ụ.c…? Em không sao chứ, tôi về ngay."

Lâm Kỳ An không hiểu được, xấu hổ tức giận: "Mắt cô có vấn đề gì à? Tôi xấu? Cô nói tôi à?"

Anh ta chống hông cười khẩy, như muốn bình tĩnh lại, nhưng xét kết quả thì vẫn thất bại, “Cô lại chê tôi xấu! Từ nhỏ tôi chưa bao giờ bị gọi là xấu! Tôi đã được công nhận là đẹp trai từ khi học mẫu giáo!"

CMN sao tên này cứ nghĩ đến vấn đề này chứ! Tôi cầm điện thoại di động xem biểu hiện của anh ấy: “Em không sao, hình như là em trai anh đến nhưng thần kinh cậu ta không ổn lắm.”

Lâm Cảnh Chi im lặng vài giây, chắc là nghe thấy giọng nói của Lâm Kỳ An: "Tôi sẽ quay lại ngay, để nó phát điên thêm tí đi."

Thế là sau khi cúp máy, tôi kéo quần áo của anh ta vào nhà. Anh ta vẫn đang chửi bới ở đó, tôi ngồi trên ghế sofa tò mò nhìn anh ta.

Tuy rằng cũng khá đẹp trai, nhưng Lâm Cảnh Chi và Lâm Kỳ An lại có hai khí chất, giữa anh em có khoảng cách lớn như vậy sao?

Hay... anh em cùng cha khác mẹ?



Tôi mới nhận ra Lâm Cảnh Chi là con ngoài giá thú, nhà họ Lâm có một anh trai và một em trai.

Sau khi Lâm Kỳ An nói chuyện với tôi mấy chục phút, cuối cùng cũng có tiếng động ở cửa. Lâm Cảnh Chi đã trở lại với gương mặt đã được trang điểm xấu xí. Lâm Kỳ An lập tức ngừng nói, anh ta lạnh lùng bước tới trước mặt Lâm Cảnh Chi: “Chúc mừng hai người."

Lâm Kỳ An bây giờ không giống người vừa điên cuồng huyên thuyên nửa tiếng trước. Lâm Cảnh Chi chỉ lặng lẽ nhìn anh ta hồi lâu không nói chuyện.

“Dựa vào mối quan hệ của Lâm gia để kết hôn. Ừm, chúc may mắn, anh trai.” Chữ cuối cùng “anh” bị gằn xuống rất nặng.

"Tôi chỉ không biết, cô ấy có biết anh chỉ là một đứa con ngoài giá thú không được mọi người yêu thương không?" Lâm Kỳ An cười nham hiểm tiếp tục nói: "Vì tiền mà anh đã bỏ qua nhân phẩm của mình, để có kết cục như thế này hả? Anh vẫn còn trang điểm xấu như vậy, Lâm Cảnh Chi, anh đang muốn lấy lòng ai vậy? Là anh cả, người thừa kế tương lai nhưng bệnh nặng, hay là người cha có thể bỏ rơi vợ con vì lợi ích?"

Cái gì, đây có phải là thứ tôi có thể nghe không? Mối quan hệ gia đình phức tạp như vậy. Thấy Lâm Cảnh Chi liếc nhìn mình, tôi lập tức áy náy giơ tay nói: "Xin lỗi! Tôi có thể giả điếc!"

Em là chị dâu, em cũng muốn hóng chuyện

Lâm Cảnh Chi quá mệt mỏi với cô vợ lắm trò nên đành bỏ qua: "???"

Lâm Kỳ An tâm tình có vẻ vui vẻ được một lúc, sau đó mới chú ý đến tôi vẫn còn ở đó, quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt bất mãn: "Sao cô lại quấy rầy thế giới của hai anh em chúng tôi?"

Nhưng ngay sau đó, anh lại thêm vào màn kịch tình thâm cũ rích: “Chị dâu, nếu chị hối hận khi lấy anh trai tôi thì có thể xem xét tôi được không?”

Tôi lại buồn nôn lần thứ N, má ơi xin hãy trói con lại, con muốn đánh thằng này: "Tôi không hứng thú với người xấu xí."

Lâm Cảnh Chi mở cửa cho anh ta đi về, giọng điệu không chút dao động: “Nói xong có thể rời đi.”

Lâm Kỳ An cười lạnh, miễn cưỡng rời khỏi cửa, không quên tức giận cà khịa vài lời trước khi rời đi: "Lâm Cảnh Chi, anh tốt nhất đừng để khổ sở, nếu không tôi sẽ cười khinh anh đó."

Không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy sau khi Lâm Kỳ An rời đi, nhiệt độ toàn thân Lâm Cảnh Chi trở nên lạnh hơn một chút.

Tựa như mưa thu, với gió mát hòa lẫn trong lá rụng, với một tia buồn bã khó hiểu.

“Anh ta đã đi rồi!” Tôi lấy bàn tay dính đầy nước tẩy trang vỗ nhẹ lên mặt anh. Anh ấy như vừa tỉnh dậy từ giấc mơ của chính mình, sửng sốt nhìn tôi bằng đôi mắt chứa đầy muộn phiền.

"Xin lỗi, tôi đang mãi suy nghĩ một chút." Anh nắm lấy cổ tay tôi, đẩy lòng bàn tay tôi ra khỏi mặt anh. Tôi nhìn nước tẩy trang trộn với kem nền màu Châu Phi từ từ chảy xuống mặt anh. Mắt tôi di chuyển xuống cằm, dừng lại ở quả táo gợi cảm của anh ấy trong vài giây, tôi nhắm mắt lại vì đau lòng. Tôi là một loạt màu sắc, sẽ tô điểm thêm vào cuộc đời màu đen của anh