Anh Chồng 70 Vạn

Chương 5




Anh khó chịu sờ sờ mặt mình, "Sao vậy? Trên mặt tôi có dính gì à?"

Tôi bị đãng trí khá nặng, nên không thể nhớ lại nhiều kỷ niệm thời trung học. "Không, em đang thắc mắc tại sao anh lại trang điểm xấu xí như vậy trong khi anh rất đẹp trai."

"..."

Tựa hồ đã chạm vào bí mật của anh, thái độ anh nhất thời trở nên trầm xuống: "Đã muộn rồi, đi ngủ đi."

Tôi nằm trên giường suy nghĩ rất lâu về điều đó, mở mắt trằn trọc đến ba giờ sáng, lần đầu tiên tôi ngủ muộn như vậy, bình thường thì tôi đã đi ngủ sớm rồi. Vì nếu một ngày tôi không dậy đúng giờ, mẹ sẽ ngủ trên giường tôi cả tháng và giám sát tôi đi ngủ sớm.

Lặng lẽ đứng dậy uống nước, Lâm Cảnh Chi trang trí trong nhà vô cùng lạnh lẽo toàn là màu xám xen màu trắng, tạo cho người ta cảm giác gia nhà chẳng có ai nhà chỉ có ma hu hu. Đi vòng quanh phòng khách một chút, tôi nhìn thấy một bức ảnh đóng khung trên kệ ở góc.

Trong khung hình là hai cậu bé và một bà lão, bức ảnh rõ ràng đã cũ và ố vàng rất nhiều. Tôi liếc nhìn bức ảnh, đi vòng quanh phòng khách thêm vài lần nữa, hơi buồn ngủ rồi mới bò trở lại giường.

Tôi mơ thấy khi ấy Cảnh Chi trẻ hơn và non nớt hơn, dưới ánh trăng, trong con hẻm sâu, Lâm Cảnh Chi yếu ớt ngã xuống đất… Đây là loại ký ức gì vậy?

Tôi chỉ nhớ hồi cấp 3, vì thi đầu vào cấp 3 không tốt mà Phong Thủy lại quá xa nhà, mẹ tôi buồn đến mức ngày nào cũng rơi nước mắt và bất đắc dĩ gửi tôi vào một trường tư thục gần đó, trường này khá có tiếng nhưng tuyển sinh khá dễ.

Trường có nhiều học sinh giỏi và rất ít học sinh kém, ngay cả trong lớp thực nghiệm cũng có một số học sinh không chăm chỉ học tập nhưng điểm số của họ luôn cao. Lớp tôi thì những học sinh nỗ lực học tập, ngoại trừ tôi nên việc theo kịp các bạn đối với tôi như cực hình. Không lâu sau, có một học sinh chuyển trường đến lớp tôi.

Người ta đồn tên đó có vẻ đẹp như một idol, nhưng đánh giá cao cái đẹp và theo đuổi cái đẹp là bản năng của con người. Nhưng đối với tên mê trai như tôi thì không còn là bàn tán nữa, tôi thật sự tò mò anh ta luôn rồi. Sau giờ học, không có nhiều người ra ngoài nhìn nam sinh chuyển trường xinh đẹp đến kinh ngạc này, mọi người đều yên lặng ngồi tại chỗ làm bài tập. Chỉ có tôi vì tò mò nên mới viết xong hai câu hỏi, ánh mắt tôi đã lướt ra ngoài cửa sổ, qua lớp kính chỉ nhìn thấy được mọi người nhưng không rõ.

Chỉ cần nhìn vào đường nét của cơ thể, tôi cảm thấy rằng ngoại hình phải ở tình trạng tốt. Tiếc là bài tập thầy giao quá nhiều nên tôi chỉ có thể chấp nhận số phận ngồi làm bài tập. Ngay lúc Thẩm Tín đang học bài kế bên, cô nghe thấy tiếng gõ cửa sổ bên cạnh liền huých vai tôi, một bạn nam lạ mặt đang tựa vào bậu cửa sổ, vẫy tay ra hiệu cho tôi mở cửa sổ. Tôi mở nó ra và bị bất ngờ trước sắc đẹp như lời đồn của anh ta.

Trong khoảnh khắc vô cùng yên tĩnh, một âm thanh nhỏ sẽ được khuếch đại vô cùng, hầu như cả lớp đều nghi ngờ xen lẫn ngạc nhiên nhìn anh ta.

Anh ta chống cằm cười rạng rỡ: "Xin chào, tôi là Lâm Kỳ An, học sinh mới chuyển đến từ lớp 3. Từ bây giờ chúng ta sẽ là bạn cùng lớp."

Anh ta trông thực sự rất đẹp trai, tôi rất thích khuôn mặt của anh ấy, nhưng anh ta luôn tạo cho người ta một cảm giác đã thân từ đời kiếp nào. Rõ ràng không học cùng lớp nhưng nhanh chóng thiết lập được mối quan hệ tốt với cả lớp. Cho dù tôi không thân thiết gì với anh ta, anh ta cũng sẽ chủ động chào hỏi khi thấy tôi. Nhưng ngay cả khi chào hỏi, anh ấy cũng sẽ chọn cái tên "Vi Lan" mà gọi chứ không phải bạn học Hà.

Dường như chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tôi đã nhớ thời còn đi học, một kỷ niệm đáng nhớ nhưng cũng đáng sợ. Anh ta giống như một ngôi sao sáng, anh ta là tâm điểm của đám đông dù ở bất cứ đâu. Cho đến một đêm, ngôi sao này chết đi trong trái tim tôi.

Vì tan trường muộn, tôi muốn đi uống trà sữa với bạn cùng bàn, để không để mẹ phát hiện việc tôi không chịu về mà lại trốn đi ăn uống sau giờ học, nên chúng tôi đi theo đường mòn. Đường đi tối tăm, khắp nơi đều có mùi lạ, mới đi được vài bước tôi đã hối hận và muốn bỏ chạy, nhưng lại không kìm được ham muốn uống trà sữa, tôi vẫn cố gắng để đi tiếp cùng bạn cùng bàn.

Ở sâu trong con đường, một cậu bé mặc đồng phục cấp ba của chúng tôi đang cãi nhau với một cậu bé mặc đồng phục cấp ba của cao trung thành phố.

Người mặc đồng phục trường tôi là Lâm Kỳ An còn người kia thì tôi không biết, nhưng trông anh đang rất tức giận: "Em tới đây làm gì? Nếu như em muốn nói những lời như cũ, vậy anh khuyên em đừng nói."

"Anh? Buồn cười quá, anh là anh trai của ai?"

Anh nghiến răng và nói tên Lâm Kỳ An từng chữ một. "Tôi nghĩ anh thật kinh tởm."

Vừa dứt lời Lâm Kỳ An đã xông vào đánh bạn nam kia, có vẻ như chúng tôi đã gặp phải điều gì đó khủng khiếp, tôi và bạn cùng bàn chỉ có thể trốn. Không lâu sau, tôi nghe thấy vài tiếng rên rỉ nghèn nghẹt, khi tôi nhìn lại lần nữa Lâm Kỳ An đã rời đi. Cậu bé trong bộ đồng phục cao trung thành phố chật vật ngã ngồi trên đất. Nghĩ rằng đó là cảnh bạo lực, tôi rất sốc và sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng đó, về sau tôi thường bị ám ảnh bởi đêm đó.

Ánh trăng phản chiếu trên đôi má mịn màng của anh, mái tóc rối bù che đi lông mày và đôi mắt, ngoại trừ hai nốt ruồi. Tôi chợt tỉnh dậy, nhưng những mảnh ký ức đã biến mất không dấu vết. Thật kỳ lạ, tôi luôn có cảm giác như mình đã bỏ qua điều gì đó. Có lẽ là do không phải vìtôi ngủ không ngon mà đầu tôi đau quá. Ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, phải mất một lúc mới nhận ra đó là nhà của Lâm Cảnh Chi.

Anh nắm lấy vài nắm tóc xoa cho xù lên, vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã thấy Lâm Cảnh Chi đang mang bữa sáng trở lại. Vừa sáng đã bị vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết của anh mê hoặc, khiến tôi lại muốn phạm tội.

Tôi đã bị đòn chí mạng này ngay sau khi tỉnh dậy và ngã xuống đất lăn lộn vài vòng, thế này thì không ổn với cái mắt chó của tôi lắm.

Đột nhiên trong lòng tôi có chút lo sợ có khi nào tim tôi đập mạnh quá rồi ngỏm luôn không? Nhưng sau khi nghĩ lại, sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể nhìn thấy anh cực kì đẹp trai trước khi chết, cuộc đời này không có gì phải hối tiếc.

Khuôn mặt của Lâm Cảnh Chi là sự kết hợp của tất cả vẻ đẹp trên thế giới, anh ấy vừa tốt bụng, vừa đẹp trai lại còn biết quan tâm tôi. Nam mô a di đà phật đội ơn trời.

Lâm Cảnh Chi: “Chúng ta ăn sáng đi,” anh đặt bữa sáng lên bàn ăn, vẻ mặt có chút xấu hổ, “Chiều nay… có lẽ anh cần em đi cùng anh đến một nơi. Mặc dù chúng ta mới quen nhau có một ngày, nhưng tôi hy vọng em có thể đóng trọn vai vợ của tôi."

Tôi nghi ngờ tình hình chúng tôi đang sống với nhau bây giờ thế nào, nhưng vẫn phải tỏ vẻ cô vợ chính trực: “Em rất vinh dự được chia sẻ những lo lắng và vấn đề của anh”.

Lâm Cảnh Chi: "Ừm, được rồi."

Ăn sáng xong, Lâm Cảnh Chi trang điểm xấu xí đi ra ngoài. Hóa ra làm con ngoài giá thú không hề dễ dàng, phải tự ra ngoài tìm việc làm để kiếm sống. Tôi không có việc gì làm, lại loanh quanh trong nhà anh ấy và đang định ngủ lại thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Có người bấm chuông cửa, là một anh chàng đẹp trai mặc áo len giản dị màu đen đứng sốt ruột trước cửa. Nhìn thấy tôi mở cửa, trên mặt anh ta hiện lên sự ngạc nhiên, thay vào đó anh ta khoanh ngực liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới một cách vô cùng bất lịch sự.

"Chỉ có cô ở nhà?"

Tôi đang hoang mang nhìn anh ta: "Phải."

Anh ta lại tiếp tục hỏi: "Anh ấy đâu rồi?"

Lại là ai nữa vậy, mới có một ngày mà tâm trạng tôi như chơi tàu lượn rồi lại sang nhà ma. Tôi đang định đóng cửa lại thì thấy anh ta dùng tay chặn cửa lại.

Trái ngược với vừa rồi, anh cong môi cười: “Chị dâu, tôi là Lâm Kỳ An, em trai anh ấy. Tôi đến đây để ăn trộm một ít đồ trong nhà của anh trai tôi."