Anh Chàng Mộ Bên

Anh Chàng Mộ Bên - Chương 11




Cả cuốn lịch trống trải

Không ai hẹn đi chơi,

Những ngày rằm trăng tỏ

Ai hẹn thì xin mời

Lúc đó tôi đang nói chuyện với một bé gái cứ nhất quyết cho rằng Bạch Tuyết là người ngu ngốc. “Thậm chí không nhận ra bà dì ghẻ mang táo đến! Quá ngớ ngẩn!”. Con bé đã nói thế. Cả hai chúng tôi đều bật cười.

Rồi ai đó gõ vào vai tôi. Tôi suýt nữa thì tưởng đó là cánh tay công lý, hóa ra là anh chàng Chủ Rừng! Anh ta khoác chiếc áo sặc sỡ như thường lệ, nhưng đã bỏ mũ. Một lọn tóc màu xám lòa xòa trước trán anh chàng. Anh ta có vẻ tức giận và công kích cái gì đó rất khó hiểu bằng giọng nói như ra lệnh. Tôi nhủ thầm chắc anh ta phản đối cách thức chăm sóc mộ của tôi, và phải mất một lúc tôi mới hiểu thật ra anh ta cần tìm một cuốn sách.

- Anh hỏi ngoài quầy tiếp tân ấy, lúc này tôi đang nghỉ trưa. – Tôi mắng luôn.

Gương mặt anh ta đột nhiên căng cứng một cách mất kiểm soát. Rồi anh ta hỏi tôi nghĩ như thế nào nếu đi dạo ngoài nghĩa trang cùng với anh ta.

Cô bé con nhìn anh ta một cách chăm chú.

Bỗng dưng tôi hiểu ra mình đã nhầm lẫn đâu đó và bỏ lỡ một số chi tiết.

Chúng tôi đã đi ăn trưa cùng nhau. Anh ta ăn một lượng thịt hầm đáng kể cùng với củ cải đường và bánh mì. Anh ta còn uống sữa, uống ừng ực ấy, trong khi tôi chỉ làm mỗi một việc là sưởi ấm bằng nụ cười của anh ta. Không có cái mũ trên đầu, khuôn mặt anh có vẻ ân cần, không ảo não cũng chẳng già nua, mà rất chân thực. Còn mái tóc rối, không còn từ nào để mô tả nó ngoài từ “quyến rũ”.

Chúng tôi đã trò chuyện, nói những thứ vui vẻ và bâng quơ chẳng đâu vào đâu. Chúng tôi không hề nói về Kristeva hay Lacan – theo những gì tôi còn nhớ được, câu chuyện xoay quanh mấy con yêu tinh, các bước khác nhau trong việc đổ bê tông, lũ chim sẻ đất vàng, thánh đường Saint Pierre ở Roma, và móng của ngón chân cái. Anh ta nói nhanh đến nỗi tôi tưởng như anh ta nói bằng tốc độ của suy nghĩ.

Không hiểu làm thế nào tôi đi kể rằng hôm nay là sinh nhật tôi, và anh chàng hiểu ra tôi chưa nhận được quà.

- Cô đi với tôi! – Anh ta nói.

Anh đội mũ lên đầu, và dùng đôi tay rắn chắc giúp tôi khoác áo choàng. Sau đó, với những bước đi như chạy, anh lôi tôi đến cửa hàng bách hóa Domus, và bắt đầu mua các món quà. Anh hỏi tôi thích thứ gì, rồi bảo tôi nhắm mắt lại mỗi khi anh ra một quyết định. Chúng tôi đi khắp ba tầng lầu, rồi ngồi vào quán cà phê để ăn vài cái bánh kem nhỏ.

Anh đã rải đều trên bàn tất cả những gói quà rất dễ thương, rồi nhìn tôi một cách sốt ruột. Tôi vào cuộc với một sự vội vã thực lòng, và xé giấy gói của tất cả chỗ quà, cùng với những tiếng “Ồ!”, “A!” và “Nhiều quá!”.

Ở tầng trệt anh đã mua đôi hoa tai hình chuột Mickey, một bánh xà phòng hình con bướm, và một chiếc quần bó màu tím hoa cà. Tại tầng một, anh mua một quả bóng màu đỏ, bóng bẩy, một tấm áp phích tả bóng của một đôi tình nhân tay trong tay đi trên mặt biển về phía mặt trời mọc, lồng trong hình một vỏ ốc to tướng, và một chiếc mũ cũng dễ ghét như mũ của anh, nhưng không có chữ Hiệp Hội Chủ Rừng.

Trong gói quà cuối cùng là một chiếc kèn harmonica.

- Em biết thổi harmonica không?

Tôi lắc đầu.

- Càng tốt! Anh cũng chẳng biết thổi! Anh biết chúng ta có một số điểm chung mà. – Anh chàng mỉm cười.

Đang chuẩn bị cắm nĩa vào chiếc bánh ngọt thứ ba, toàn thân anh bỗng cứng lại. Anh vừa liếc nhìn đồng hồ.

- Anh phải đi đây! – Anh kêu lên. - Đáng lẽ anh phải quay về từ mấy tiếng trước.

Anh đứng phắt dậy, làm chỗ giấy gói và các món quà nhảy lưng tưng, rồi lao bổ đến chiếc thang máy. Đúng lúc đặt một chân vào trong đó, anh quay lại.

- Em tên gì? – Anh hét lên.

Tôi thấy mình như con ngốc khi hét toáng đáp lại:

- Desiréeeeee !

Mấy người khách chung quanh có lẽ tưởng tôi mới từ trên trời rơi xuống.

- Cái gììì? – Tôi nghe tiếng anh từ buồng thang máy vọng ra, rồi anh biến mất.

- Còn mày, tao nghĩ tên mày là Lọ Lem – Tôi lẩm bẩm với chiếc bánh ngọt. – Cẩn thận kẻo rơi mất giày đấy!

Không khí trong phòng nhân viên của thư viện thật khó tả khi tôi quay lại, muộn ba tiếng đồng hồ, vì không có cái bánh Công chúa nào.