Anh Cả Không Làm Không Công

Anh Cả Không Làm Không Công - Chương 5





“Anh Ngọa Hổ, anh không mệt sao? Buổi sáng anh mới xuống máy bay, còn chưa thích ứng thời gian chênh lệch, đã chạy tới tìm em, hiện giờ còn nói muốn đi Đạm Thủy xem mặt trời lặn, anh thật sự không muốn về nhà nghỉ ngơi hai ngày trước sao?”


Ngồi ở trong xe, Thủy Dạng thỉnh thoảng lo lắng nhìn anh, trong lòng rất cảm động!


“Không có việc gì, trên máy bay anh ngủ một giấc rồi, hiện tại tinh thần rất tốt.” Quách Ngọa Hổ duỗi cánh tay dài kéo cô vào lòng, tâm tình mềm nhũn. “Hơn nữa anh cũng đâu có lái xe, ông nội cho anh mượn tài xế của ông một ngày mà.”


“Ông chú thương anh nhất đấy.”


“Anh cũng thương em nhất!”


Bên tai Thủy Dạng đỏ lên, trong lòng nhẹ loạn, vừa thấy ngọt ngào lại hoang mang. “Anh đang bận chuẩn bị thi lấy học vị, sao còn có thời gian mua này nọ, lại còn chuyển phát về cho em?” Không cho anh mua thì lại tức giận.


“Có lòng muốn làm, thì nhất định làm được thôi.” Đây là châm ngôn của Quách Ngọa Hổ.


“Em thật hâm mộ sự tự tin của anh, giống như mọi thứ anh đều nắm trong lòng bàn tay.”


“Không, làm gì có chuyện đó.” Anh có thâm ý khác cúi xuống nhìn cô, chua xót giật giật khóe miệng. “Từ nhỏ anh đã biết, có một số việc sức người không thể nắm giữ. Ví dụ như, cha mẹ anh yêu nhau, sau đó mới yêu anh; Ông trời vào năm anh mười tuổi cướp đi sinh mệnh của cha mẹ, làm anh thành trẻ mồ côi; Anh luôn nghĩ bỏ đi, mặc kệ vấn đề tài vụ của『 Tập đoàn Bách Hoàng 』, nhưng lại không mặc kệ được thỉnh cầu của ông nôi; Anh rất muốn kết hôn với em, nhưng em rất có khả năng cự tuyệt anh, bởi vì lòng của con gái tựa như mò kim đáy biển vậy.”


Lòng cô nhẹ rung động, bởi vì anh nói câu cuối cùng thật mềm nhẹ.


“Anh Ngọa Hổ, nào có ai vừa về nước đã cầu hôn chứ?” Cô thẹn thùng.


“Rất tệ phải không? Tiến độ của anh luôn quá nhanh, nhưng thật ra trong lòng đã ấp ủ rất lâu rồi.” Ánh mắt mang ý cười của anh nhìn cô, dùng thanh âm trầm mạnh nhẹ hỏi cô: “Vân Thủy Dạng tiểu thư, em có đồng ý dưới điều kiện tiên quyết là kết hôn đồng ý hẹn hò với anh không?”


Đến giọng nói cũng mê người như vậy...... Aizz, sao cô có thể từ chối cho được?


“Anh sẽ cho em cơ hội cự tuyệt sao?” Cô khá là hoài nghi.


“Sẽ không, anh sẽ càng dụng tâm thuyết phục em --” Lời nói của anh bỗng biến mất trên môi cô, khi cô kinh hô ra tiếng, anh chế trụ cần cổ cô, làm nụ hôn này sâu thêm.


Nụ hôn của anh từ dịu dàng trở nên bộc trực cuồng dã, mang theo một sự quả quyết muốn mút cô khảm vào trong tim, tựa như có hôn cả thế kỉ cũng không đủ, tim cô dường như muốn nhảy ra rồi.


“Ưm......” Cô bị hôn tới choáng váng mặt mày, yếu ớt phát ra âm thanh.


Quách Ngọa Hổ rốt cục kết thúc nụ hôn này, “Cần anh cố gắng thuyết phục em nữa sao?”


Giọng mũi anh hỗn loạn.


Như vậy...... bảo cô từ chối thế nào đây?


Cô thẹn thùng nhắm mắt lại, hai gò má nóng bỏng.


Nhưng mà người đàn ông tướng mạo đường đường gia thế bối cảnh như Quách Ngọa Hổ thế này, một khi tiến vào trung tâm quyền lực “Tập đoàn Bách Hoàng”, nhất định sẽ có những cô gái có điều kiện tốt hơn cô gấp trăm ngàn lần, chỉ cần anh nguyện ý, bữa cơm xem mắt có thể thay phiên nhau 365 ngày mà ăn.


Cô thật sự không có tự tin có thể hoàn toàn có được anh.


“Thủy Dạng, nhìn anh, không được trốn tránh anh.” Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy sự tự ti của cô.


“Anh Ngọa Hổ, em khát vọng một tình yêu ‘tế thủy trường lưu’ của người bình thường, chứ không phải oanh oanh liệt liệt của thế môn hào gia, giấc mơ của em không xa hoa như vậy.” Gò má cô đỏ hồng, lại tận lực bình tĩnh nói.


“Thật khéo, cùng lý tưởng của anh không hẹn mà gặp.” Nhìn chăm chú vào đôi môi bị hôn đỏ tươi của cô, anh mềm lòng tâm động lại thấy thực kiêu ngạo.


“Anh Ngọa Hổ, em nói thật đó!”


“Anh cũng chưa bao giờ lừa em.”


“Anh biết rõ ý của em......”


“Anh không biết.” Anh biết tâm tư của cô, từ trước đến nay không có lòng tham, đây là ưu điểm, khuyết điểm là tự giới hạn bản thân, mà đời người thật ra tràn ngập khả năng vô hạn.


Thủy Dạng than nhẹ. “Anh biết, anh Ngọa Hổ, anh sinh ra đã là một trong người thừa kế được bồi dưỡng trọng điểm rồi, cộng thêm bẩm sinh đã có năng lực và không ngừng cố gắng, em gần như có thế thấy được tương lai rực sáng của anh; Ở trong “Tập đoàn Bách Hoàng”, cô dâu của anh nếu không có cùng thân phận địa vị, sẽ xứng đôi được sao? Em đối với tương lai tiền đồ của anh không có chút trợ giúp nào, có thể không tự ti lùi bước được sao?” Cùng lúc nói những lời này, một cảm giác phiền muộn nảy lên trong lòng, làm hốc mắt cô nóng lên.


Cô không nên ích kỉ muốn chiếm lấy anh, gây trở ngại tiền đồ của anh. Bởi vì Quách Ngọa Hổ không phải là anh họ hay học trưởng bình thường, mà là trưởng tôn Quách gia, người đương nhiên kế vị “Bách hoàng tập đoàn”, nhưng cha mẹ lại song vong, không giống đôi song sinh có cha mẹ ở công ty chiếm giữ vị trí quyền lực, so với đôi song sinh, anh càng cần một người vợ có bối cảnh hùng hậu giúp đỡ.


Mà cô, không giúp được chút gì cho anh cả.


Cô không muốn anh sau này hối hận, không muốn anh sau này oán hận cô.


Bình thường không có gì như cô, vẫn chỉ nên làm một cô em họ bình thường, như vậy có lẽ tốt hơn.


Chỉ là, cứ nghĩ đến sẽ không bao giờ được thấy vẻ mặt dịu dàng của anh đối với cô nữa, lòng cô không hiểu sao lại đau nhói, có xúc động muốn khóc?


“Thủy Dạng, em thật sự suy nghĩ chu đáo thay anh, phải không?”


Có phải cô nghe thấy một chút trào phúng cùng bất mãn của anh?


“Anh Ngọa Hổ.” Cô giật mình nhìn anh.


Anh cho cô một ánh mắt phức tạp, “Khi em vì anh mà suy nghĩ chu đáo như vậy, em hẳn nên phải hỏi anh trước, anh muốn cái gì? Anh không muốn cái gì?”


“Hả?” Cô sững sờ.


Anh nhìn cô thật sâu. “Em vừa mới nói, em rất buồn phiền, giống như cha mẹ lo lắng cho con cái không được đối đãi tốt, sẽ bị người ta bắt nạt. Mà bình thường cha mẹ không biết con cái mình thực sự muốn gì.”


“Là như vậy sao?” Cô thở dốc kinh ngạc.


“Em chính là cho anh cảm giác như thế.” Vẻ mặt anh âm trầm.


Thủy Dạng đột nhiên đỏ hốc mắt, cảm thấy mình như đứa ngốc buồn lo vô cớ. Nói cũng đúng , anh cần cô lo lắng, quan tâm sao?


“Thực xin lỗi, em nghĩ quá nhiều......” Cô rũ mắt, thầm nghĩ muốn tìm một chỗ trốn để khóc.


“Thủy Dạng!” Anh bắt lấy đầu ngón tay lạnh như băng của cô. “Để anh nói cho em, anh muốn cái gì? Điều anh khát vọng nhất chính là em có thể đón nhận anh, cả đời ở bên cạnh anh, không nên bởi vì một chút bịa đặt mà dao động, như thế làm tim anh rất khó chịu. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là em cũng yêu anh.”


“Anh...... em......” Giọng nói cô khàn khàn, trong đầu một mảnh hỗn loạn.


Ánh mắt thâm thúy của Quách Ngọa Hổ khóa chặt ánh mắt cô. “Về phần, cái gì anh không mong muốn nhất? Anh không muốn trong tương lai tiếp quản『 Tập đoàn Bách Hoàng 』, cho nên trận hào môn tranh đấu, sân nhà sâu kia, có lẽ sẽ xảy ra với đôi song sinh và cha mẹ bọn họ. Chúng ta chờ xem kịch là được rồi.”


Cô trợn đôi mắt to. “Nhưng mà...... em nghe dì họ và ông chú thảo luận, nói con trai Quách gia chỉ có thể chọn cô dâu có bối cảnh, có lợi ích, bằng không sẽ ảnh hưởng tới địa vị sau này ở 『 Tập đoàn Bách Hoàng 』. Em...... thật sự không muốn hại anh mất đi ưu thế nên có được.” Cô bất an nói.



“Dì có thể quản được Đế Nhật cùng Hoàng Lượng, nhưng không quản được đến anh đâu.” Quách Ngọa Hổ hừ lạnh một tiếng, bàn tay đầy sự bảo vệ ôm lấy bả vai cô. “Không có 『 Tập đoàn Bách Hoàng 』, anh vẫn là Quách Ngọa Hổ, vẫn có thể kiếm được tiền đủ để cơm no áo ấm, tuy anh thích kiếm tiền, nhưng chưa từng dự tính bán mình cho công ty! Càng không dự tính bán đứng tình cảm và hôn nhân của bản thân! Một cái 『 Tập đoàn Bách Hoàng 』 còn không đáng giá để anh hy sinh như vậy.”


Cô giương mắt nhìn chăm chú gương mặt tự tin trấn định của anh, trái tim bất an dần dần vững vàng.


“Chúng ta thực sự có thể cùng nhau sao?” Gần sát lồng ngực anh, trái tim đã kiên định hơn.


“Chỉ cần em đồng ý.”


“Ông chú sẽ không phản đối chứ?”


“Ông nội sẽ không phản đối anh theo đuổi cuộc sống của mình, ông biết anh không có khả năng chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt. Lại nói, cho tới nay ông vô cùng thích em.”


“Thích em là một chuyện, làm cháu dâu lại là chuyện khác.”


“Em suy nghĩ nhiều quá rồi.” Chẳng qua, anh ít nhiều cũng đã hiểu được tại sao cô đột nhiên cẩn thận để ý đến “quan niệm huyết thống” như vậy, vừa rồi cô nói đã để lộ dấu vết.


Thành thực mà nói, anh thật sự không nghĩ tới với điều kiện ưu tú như anh mà đường tình lại khó khăn vậy, phải hao tốn rất nhiều lời lẽ mới khiến Thủy Dạng đồng ý cho anh theo đuổi. Hiện tại, anh đã biết vấn đề mấu chốt ở đâu.


“Sao lại là em?”


“Vì sao không thể là em?” Anh cười cười hỏi lại.


“Anh không biết có bao nhiêu cô gái thích anh......”


“Thích anh, anh phải thích lại bọn họ sao? Anh đây dứt khoát đi làm ngưu lang thì tốt hơn.”


Anh hừ mũi.


“Anh Ngọa Hổ, em nghiêm túc đó.”


“Anh cũng nghiêm túc.” Anh nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm đôi môi cô, tâm tình xao động. “Chẳng qua, nhìn em lo lắng cho tương lai anh như vậy, anh có thể hiểu rằng em đã sớm động lòng với anh không?”


“Em...... em đâu có?” Nhưng nụ cười ngọt xấu hổ bên môi kia, vừa mê hoặc thần trí lại tiết lộ bí mật.


Xấu hổ chết mất! May mà chỗ ngồi phía sau có ngăn cách với chỗ ngồi phía trước của tài xế, bằng không đã lộ hết tư tình rồi?


Quách Ngọa Hổ tâm hoa nở rộ, đầu ngón tay lướt qua môi cô, cô run rẩy, lại mềm mại nhận từng nụ hôn của anh.


Dưới nắng trời buổi chiều, hồ Đạm Thủy nhuộm màu vàng cam.


Ở trong một nhà hàng phong cảnh bên bờ hồ dùng bữa, thức ăn ngon, rượu ngon thêm cảnh đẹp, lẳng lặng nhìn mặt trời đo đỏ rơi xuống đường chân trời, nâng chén cung nghênh hoàng hôn Đạm Thủy, cùng thời khắc lãng mạn này.


Cuộc đời khó được vài lần say, say trong không khí lãng mãn.


Ăn xong bữa đại tiệc hải sản thịnh soạn, nhấp chút rượu trái cây nóng, dùng nhiều loại trái cây đun lên cho thêm rượu ngọt và hồng trà túi tạo hương thơm nồng, đêm tối lành lạnh được uống đến, từ trong ra ngoài đều thấy ấm áp.


“Thích không?” Quách Ngọa Hổ nhìn cô không dời mắt.


“Thích.” Thủy Dạng ngọt ngào cười, bởi có anh chăm sóc, thương chiều cô.


Bình thường đối với người khác anh luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng không hơn, bao nhiêu bạn học nữ muốn thân cận với anh đều bị “đông” dừng chân, sợ khẩu khí xấu xa của anh, sợ lời nói lạnh như tên của anh, trái tim thiếu nữ yếu ớt chịu thế nào được?


Lại nào có ai tưởng tượng được, anh đối xử với cô có chút bá đạo nhưng càng không thiếu dịu dàng, vừa thiết thực lại lãng mạn, làm cô cảm thấy mình thật đặc biệt, hưởng thụ cảm giác được anh bảo vệ, yêu chiều.


Mà người mang chủ nghĩa sô-vanh là anh, sẽ không để bạn gái gánh tiền phí hẹn hò.


Thủy Dạng ôm lấy mái tóc, nụ cười thủy chung dào dạt bên môi.


“Anh Ngọa Hổ, em phát hiện anh cũng có lúc mâu thuẫn.”


“Sao lại nói thế?”


“Anh tuyên bố không phí một xu trên người bạn gái, từ chối làm tài xế, máy rút tiền cùng thùng rác cảm xúc cho người ta, nhưng anh hoàn toàn phá giới với em nhé!” Cô nói không khỏi có chút mừng thầm.


Quách Ngọa Hổ cong môi mỉm cười. “Trước khi kết hôn, anh là tiêu tiền cho cô em họ, cho vị hôn phu, sau khi kết hôn là cho bà xã. Nếu em thích cái từ 『 bạn gái 』 đó, anh quả thật chưa tốn qua 『 một xu 』, một xu nó như thế nào anh còn chưa thấy qua bao giờ.”


Cô bật cười. “Cách nói của anh thật có điểm gian trá.”


“Nhưng có ai có thể nói anh sai?”


“Không có.” Cô trợn mắt, nhưng vẫn có chút không hiểu. “Sao anh mới hai mươi đã nghĩ muốn kết hôn rồi? Anh Ngọa Hổ, người bình thường sẽ không muốn kết hôn sớm, thậm chí sợ hãi trói buộc và trách nhiệm hôn nhân.”


“Nếu không gặp em, anh đã không có suy nghĩ kết hôn.” Bàn tay to của Quách Ngọa Hổ xoa hai gò má cô, cảm nhận được sự non mềm dưới tay, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn cô. “Trước kia anh cùng đôi song sinh có cùng suy nghĩ, khoảng ba mươi tuổi kết hôn vẫn còn thấy sớm.”


“Rất phù hợp với suy nghĩ của mọi người hiện nay, em không rõ, vì sao vùa đụng đến em lại thành kết hôn sớm? Chẳng lẽ em giống bà chủ nhà lắm sao?” Trong mắt hiện lên nghi ngờ.


“Thủy Dạng phản đối hai mươi tuổi kết hôn sao?” Giọng nói anh chậm rãi thả nhẹ.


“Em trước kia thật sự không có nghĩ tới à!” Cô thành thực nói.


“Không sao, từ giờ trở đi em hãy từ từ suy nghĩ.” Anh ra vẻ dân chủ phong độ.


Nhưng mà có trời mới biết anh có bao nhiêu gian trá, đến lúc đó nhất định lại làm đến thiên y vô phùng (áo tiên kh thấy vết chỉ khâu), khiến cô ngoan ngoãn mà kết hôn, giống như hôm nay trở thành bạn gái của anh!


Tuy rằng, cô không bài xích, nhưng cũng không khỏi mờ mịt, mê muội.


“Ở trong trường từng thấy qua bạn học nữ trẻ tuổi mang thai lên lớp, em không biết các cô ấy có phải phụng tử thành hôn hay không, nhưng cảm thấy đời người như vậy có phải quá nhanh không? Áp lực không lớn sao?”


Ánh mắt anh chớp động. “Em yên tâm, trước khi em còn chưa tốt nghiệp, anh sẽ không để em mang thai, anh cũng không hy vọng thể xác và tinh thần em chịu áp lực quá lớn.”


“Anh Ngọa Hổ!” Nụ cười trong nhất thời giống như lá phong hồng nhuộm sương, cô bất giác cắn môi. “Nào có ai giống anh chứ, vừa tỏ tình đã nhảy đến đề tài kết hôn sinh con, muốn dọa em chạy à? Thật sự chẳng lãng mạn gì cả. Khó trách anh muốn dùng kết hôn làm điều kiện tiên quyết để kết giao với em, anh căn bản sẽ không nói chuyện yêu đương!”


“Vậy em cho rằng như thế nào mới gọi là yêu đương?” Giọng nói anh nhẹ nhàng, dáng vẻ đại nhân thích học hỏi.


Thủy Dạng trợn hai mắt, không dự đoán được anh hỏi lại cô, thực nghiêm túc suy xét một lát, nghĩ đến mi tâm đều nhíu lại, bởi vì bên người cô không có mấy ai làm mẫu để tham khảo.


“Được rồi! Đừng suy nghĩ nữa.” Quách Ngọa Hổ ngược lại không đành lòng đưa tay lên vuốt mi tâm cô. Cô bé này tâm tư thành thực, nếu không gọi cô hồi hồn, cô sẽ nghĩ tới nửa đêm mất.


Cô thẹn thùng lè lè cái lưỡi nhỏ. “Bản thân em không có kinh nghiệm để nói. Chẳng qua, dì ở nhà hàng thường nhìn thấy các đôi yêu nhau tới ăn, nhìn nhiều cũng có chút tâm đắc. Hẹn hò chính là đôi người yêu cùng nhau ăn cơm tâm sự, dạo phố xem phim, hay là hẹn nhau đi du lịch...... Đại khái là như thế đó.”



“Chúng ta không phải đang ăn cơm tâm sự, hẹn hò xem trời chiều ở Đạm Thủy sao?” Anh nói lại một câu.


“Nói cũng phải.”


“Yêu đương đâu có công thức nào để nói? Người khác nhau thì cách chung sống không giống nhau, con đường cũng sẽ khác.” Anh nhàn nhạt tiếp lời, “Em ở nhà dì Hạ làm thêm, chưa thấy qua đôi yêu nhau nào không hợp ý, thậm chí gây gổ với nhau sao?”


“Có, rất nhiều đấy nhé! Đại đa số mọi người đều lo ngại mặt mũi, không dám ở trong nhà ăn lớn tiếng tranh cãi, nhiều lắm là có chút không thoải mái. Em phát hiện, phần lớn đều là vì ai nên trả tiền mà tranh chấp, cô gái cho rằng chàng trai nên trả tiền, chàng trai lại cho rằng lần trước mình trả tiền rồi, lần này đổi thành cô gái trả mới đúng. Ngược lại, cũng có anh chàng mặt dày nói quên mang ví tiền, cô gái một bên trả tiền một bên nói thầm “mười lần thì có tám lần quên mang tiền, ngay cả đi khách sạn cũng thế......”. Em nghe xong cũng phải khó chịu xấu hổ thay cô ấy.”


“Loại con trai không thể dựa vào đó sớm nên bị đá, rốt cuộc có cái gì tốt mà lưu luyến chứ?” Anh không hiểu.


Thủy Dạng hoàn toàn đồng ý, nhưng đồng thời hiểu được muốn đá một tên con trai có ý định bám dính đó có bao nhiêu khó khăn.


Giống như cô vậy, cho tới bây giờ không cự tuyệt được sự dịu dàng bá đạo của anh!


“Có lần em cùng Mĩ Đế tán dóc, phụ nữ hiện đại vì sao càng lúc càng độc lập tự chủ, kiên cường dám làm, rất nhiều phụ nữ còn hơn đàn ông gánh vác một gia đình, các cô ấy không mệt sao? Mĩ Đế nói với em, có vài tên đàn ông trời sinh không thể dựa vào, ỷ lại phụ nữ không thấy làm hổ thẹn, ngược lại đắc ý dào dạt người phụ nữ kia không rời anh ta được; Có vài người đàn ông có tâm vác – gánh nặng gia đình, nhưng kinh tế lại đình trệ hoặc bản thân không đủ năng lực, cần vợ chồng cùng nhau góp sức, điều này cũng không có gì không tốt. Chỉ cần người đàn ông đó nghĩ đến gia đình, người phụ nữ sẽ nguyện ý cùng phấn đấu.” Ở trong nhà ăn thấy được cuộc sống muôn màu, cũng là một xã hội thu nhỏ, rất ít lãng mạn.


Quách Ngọa Hổ thích cô chia sẻ tất cả với anh, bao gồm cả tư tưởng triết lý của nhau, để có thể càng hiểu đối phương, càng tin tưởng lựa chọn của mình là đúng.


“‘Vợ chồng nghèo khổ trăm sự buồn’, lời của người xưa cũng không phải không đúng, ngược lại phóng ra khắp tứ hải, từ xưa đến nay đều chuẩn. Ý kiến của anh là, trước khi còn chưa có nền tảng kinh tế thì không nên kết hôn!”


So sánh xuống dưới, anh quả thật rất đàn ông!


Đàn ông có tiền không nhất thiết đáng tin cậy, nhưng mà, một người đàn ông có tiền có phẩm đức, có trách nhiệm, 200% đáng tin cậy.


Thủy Dạng biết, xã hội hiện tại muốn tìm một người đàn ông “đáng tin cậy” có bao nhiêu khó khăn!


May mắn làm sao, cô có duyên gặp gỡ được một người, hơn nữa anh yêu cô.


Hạnh phúc đến cửa, phải hiểu được mà kịp thời bắt lấy mới tốt nha!


Quách Ngọa Hổ bắt đầu đi làm, ở bên người lão tổng giám đốc thực tập, ngày qua ngày công việc bận rộn.


Thủy Dạng vẫn lên lớp như bình thường, thỉnh thoảng đi làm thêm, hai người đã nói rõ rồi, tối thiểu phải để ngày chủ nhật rảnh rỗi, không nhất định phải ra ngoài đi chơi, cô bận rộn chuẩn bị kì thi, anh bận bịu xem báo cáo tài vụ, ở trong căn hộ nhỏ anh thuê, mỗi người vùi đầu vào một cái bàn, cảm giác vẫn rất tự tại.


Phòng khách, phòng ăn chiếm năm, sáu phần căn nhà, bắt mắt nhất chính là một chiếc bàn dài to rộng, là bàn học, kiêm bàn làm việc bàn ăn, hai người chiếm mỗi bên bàn dài, thỉnh thoảng nhìn nhìn nhưng cũng không quấy rầy nhau.


Giữa trưa hai người cùng xuống bếp, Quách Ngọa Hổ chiên bít tết, nướng bánh mì, Thủy Dạng phụ trách làm rau xà lách salad. Anh bận, Thủy Dạng kiên trì mang tài liệu cơm trưa tới đây, anh cũng không phản đối.


Khi dạo công ty bách hóa, hai người cũng thuận tiện đi dạo siêu thi, mua thêm đồ dùng hàng ngày.


Tình yêu bình dị cũng cần bữa tối lãng mạn dưới ánh nến làm đẹp, nhưng sẽ không phải trên tầng thượng của một tòa kiến trúc trên không, như vậy sẽ không chịu được hiện thực mài mòn củi gạo dầu muối của cuộc sống.


Tình yêu vĩ đại, khắc cốt ghi tâm, oanh oanh liệt liệt cuối cùng cũng sẽ chứng thực trong cuộc sống hàng ngày, bằng không thì chỉ là một câu chuyện tình yêu thần thoại cổ xưa chết non.


Ăn xong bữa trưa ngon miệng, Thủy Dạng lòng càng kiên định.


“Anh Ngọa Hổ, anh chuyển ra ngoài ở, ông chú không tức giận sao?”


“Ông nội không phải người bảo thủ hay nghĩ luẩn quẩn trong lòng, không cần con cháu mỗi ngày phải dính bên người mình.”


“Em cũng đã lâu không đến thăm hỏi ông rồi.”


“Buổi tối chúng ta cùng nhau về ăn cơm.” Quách Ngọa Hổ nhân cơ hội đề nghị.


“Có ổn không?” Thủy Dạng rất do dự.


“Chú đêm nay cùng thím đi tham gia một cuộc đấu giá từ thiện rồi, ông nội nhất định sẽ rất vui vì chúng ta tới ăn cùng ông, có không ít chuyện để nói đâu.”


“Vâng, vậy được rồi!”


Trên mặt Thủy Dạng lộ rõ vẻ sung sướng, khiến anh càng xác định mình đoán không sai, cô đang trốn tránh chú thím, hoặc là một trong hai bọn họ.


“Còn nữa em đừng có quên, năm trước chúng ta đã giao hẹn rồi, năm nay cùng nhau về Quách gia ăn bữa cơm đoàn viên, em không được viện có thoái thác nữa.”


Nụ cười bên môi Thủy Dạng cứng lại, đôi mắt sáng rọi cũng ảm đạm xuống.


“Anh còn nhớ rõ sao?” Cô chỉ là nói tùy tiện cho có lệ.


“Chẳng qua chỉ là một bữa cơm, làm em nuốt không trôi như vậy sao?” Anh có chút buồn cười.


“Chẳng qua chỉ là một bữa cơm, sao nhất định phải kéo em đi?” Cô thật sự trăm ngàn lần không muốn.


“Trừ khi em không muốn gả cho anh, không muốn làm cháu dâu Quách gia, bằng không nhất định phải về Quách gia ăn cơm tất niên, đây là sự kiện ông nội để ý vô cùng.”


“Vậy chờ chúng ta sau khi kết hôn thì đi là được.” Có thể kéo dài liền kéo dài.


“Không được. Năm ngoái em không về, mặt ông nội liền nặng trĩu, đó là bữa tất niên khó ăn nhất từ trước tới giờ.


Mà nay ông nội biết chúng ta kết giao, em không quay về, ông sẽ nghĩ rằng chúng ta kết giao không tốt, làm em trong lòng có khúc mắc, ngay cả một bữa cơm cũng không nguyện ý cùng lão nhân gia ăn.”


“Nói đi nói lại đều là do em sai sao?” Cô chu lên cái miệng nhỏ, nội tâm không khỏi dấy lên từng đợt sóng.


Ánh mắt Quách Ngọa Hổ như điện nhìn chằm chằm cô, “Thủy Dạng, nói cho anh lý do thật sự em trốn không về Quách gia là gì. Là chú? Hay là thím?”


Thủy Dạng chấn động, che dấu dao động trong lòng. “Anh không cần đoán! Chú họ là người thú vị hài hước, thím luôn rất thân thiết với em, em cảm kích còn không hết, sao có thể có khúc mắc trong lòng?”


“Không cần nói hình thức với anh như vậy!” Anh nhăn mày, “Bởi vì anh là một phần tử của Quách gia, cho nên em không thể nói thật với anh, sợ anh sẽ gây ‘nội chiến’ sao?”


Cô có chút hoảng. “Em không nghĩ nhiều như vậy......”


“Không, em luôn nghĩ nhiều lắm, thường xuyên vì băn khoăn người kahsc mà ủy khuất bản thân, thật sự là ngu ngốc!”


“Em không có vĩ đại như vậy, chỉ là sợ chọc phiền toái, sợ người ta tranh chấp tranh cãi ầm ĩ.” Nói xong, trong lòng cô có chút chua xót. Cái này gọi là nhát gan đi!


Trái tim thả lỏng, tay anh nắm lấy vai cô, ôm cô dựa vào. “Thủy Dạng, so với em anh càng hiểu mỗi người trong Quách gia. Chú từ trước vẫn luôn làm người ta đau đầu, cái đó thì khỏi phải nói; thím thì nóng lòng yêu chồng hộ con, thân thiết thiện ý của thím ấy dựa trên điều kiện tiên quyết là không xung đột lợi ích, một khi có người làm tổn hại đến lợi ích của thím và người nhà, bà ấy sẽ không tiếc biến thân thành quỷ mẹ (mẫu dạ xoa) đâu.”


Cô ngạc nhiên nhìn anh.


Hình dung của anh thật đúng là thấu đáo!


“Là thím nói gì đó với em đúng không?”


Cô vô lực che dấu. “Thím cũng không nói gì trực tiếp với em, mà là em tình cờ nghe được ông chú và thím đang bàn luận hôn sự của bốn vị vãn bốn chúng ta......” Cô kể sơ lại cuộc đối thoại nghe được. “Có lẽ suy nghĩ toan tính hôn phối trong đầu ông chú dọa sợ thím, mà thím tuyệt đối không thể nhận em làm con dâu, từ đó, em cảm giác thím ấy đề phòng em thân cận với đôi song sinh, cười với em cũng cảm thấy giả dối. Có lẽ, em tự mình đa tâm, nhưng trong lòng rất khổ sở, làm gì mà đề phòng em như phòng cướp như thế? Em đi là được.”


Cô lẳng lặng nói, giọng điệu yếu ớt thản nhiên, giống như cũng chẳng có gì to tát cho lắm.


Quách Ngọa Hổ biết, cô bị tổn thương rồi.


Không nói gì mà chống cự, so với tức giận mắng mỏ có khi càng tổn thương người hơn.


Quách Ngọa Hổ đau lòng ôm chặt cô trong ngực mình, thương tiếc vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, lại ra vẻ tiếc nuối nói: “Ông nội cũng thật là, đã là hôn sự của chúng ta, trực tiếp hỏi chúng ta không phải là xong sao. Hại anh vòng một vòng luẩn quẩn theo đuổi em, tốn bao nhiêu tinh lực, trực tiếp nói với ông nội: ‘Chọn cháu! Chọn cháu! Cháu nguyện ý hy sinh bản thân kết hôn với Thủy Dạng!’ hiệu quả và lợi ích phù hợp kinh tế.”


Thủy Dạng giơ nắm tay nhỏ đánh vào ngực anh, “Anh nghĩ hay thật đó!” Kỳ thực trái tim đã bay lên chín tầng mây, nở nụ cười thâm tình với anh.


“Thực ra đôi song sinh kia có gì tốt, nửa đêm ngủ nhầm chồng còn không phải bẽ mặt sao? Để lại cho thím ‘tự thương tự quý’ đi! (ví von đồ vật tuy không tốt, nhưng của mình thì mình vẫn quý)


Em họ Thủy Dạng ánh mắt tinh tường, đương nhiên sẽ lựa chọn anh Ngọa Hổ độc nhất vô nhị rồi!” Anh đắc ý tự tâng bốc mình, khép lại cánh tay, ôm chặt.


Thủy Dạng bật cười, có một loại cảm giác thỏa mãn rốt cuộc cũng đã tìm được hạnh phúc.


***


Vừa bước vào khách sạn là đã nhìn thấy một căn nhà bánh gừng khổng lồ cùng hai chiếc cây Noel bánh gừng siêu to đặt ngay giữa sảnh, bên trên còn trang trí thiên sứ nhỏ, người tuyết nhỏ, chỉ số mơ mộng trăm phần trăm.


Mỗi một đôi tình nhân trang phục lộng lẫy tới thưởng thức bữa tiệc Noel, gần như không có người nào từng nhìn thấy qua căn nhà bánh gừng cao hai tầng thế này, phía trước căn nhà còn có hai chú hươu vàng lấp lánh, đáng yêu không chịu được, mỗi vị khách nữ đều sẽ duyên dáng “Oa ~~” một tiếng, lập tức bị nhiễm không khí Noel nồng đậm.


“Căn nhà và cây Noel bánh gừng to như thế làm thế nào mà ra vậy? Thật sự khi ăn có vị gừng sao?” Thủy Dạng giống như đứa trẻ khen mãi không thôi, “Thật muốn bẻ một miếng ăn thử nha!”


“Bọn họ có bán nhà bánh gừng nhỏ đấy, chúng ta mua một cái mang về.” Quách Ngọa Hổ rất biết lắng nghe.


“Căn nhà kẹo trong chuyện cổ tích mà cũng đáng yêu như vậy, em cũng sẽ bị lừa mà đi vào.”


Quách Ngọa Hổ ngược lại cảm thấy cô lúc này thật mơ mộng đáng yêu, vụng trộm dùng di động chụp ảnh, kết cấu là: Cô bé lạc đường trước căn nhà bánh gừng.


Gần đây, bọn họ đi dạo qua rất nhiều công ty bách hóa hay khách sạn lớn, thấy được rất nhiều cây Noel hoặc sáng ý mười phần, hoặc thời thượng xa hoa, hoặc tràn ngập không khí cổ tích, mỗi cái đều có vẻ đẹp riêng, làm người ta há hốc mồm tán thưởng, nhưng đều không bì kịp tay nghề của khách sạn này, nhóm sư phụ làm bánh ngọt khẳng định bận đến váng đầu đi!


“Thủy Dạng, nên vào phòng ăn thôi.”


“Cho em xem chút nữa thôi!”


“Thích cây Noel như vậy sao?” Anh tiến lên nắm lấy vai cô, cười hỏi.


“Vâng, nhìn cây Noel phảng phất liền cảm nhận được không khí vui vẻ, từ trước đây em đã thích cây Noel rồi, còn đặc biệt đi xe bus tới công ty bách hóa xem đó.”


“Sang năm chúng ta tự mình trồng một gốc cây nhé.”


“Thật sao?”


“Có thế ngoắc tay với em.”


“Không cần, em tin anh Ngọa Hổ sẽ không nói ba hoa.”


“Loại dỗ ngọt này anh thích nghe nhất đó.”


Quách Ngọa Hổ ha ha cười, để cô khoác lên tay anh, định đi thang máy lên tầng 12, thời điểm chờ thang máy, gặp người quen biết.


“Đây không phải cậu em họ Quách Ngọa Hổ sao?” Một người đàn ông thân cao trung bình cười chào hỏi, bên cạnh có cô bạn gái xinh đẹp nhưng sắc mặt có chút khó chịu. (nguyên văn là thối thối =3=)


Thủy Dạng cứng đờ, “Anh cả.” Là con trưởng Vân Quang Thiện của bác cả, bề ngoài hiền lành nhưng nội tâm gian trá, được cha mẹ giáo dục rất thành công, tất cả chỉ nhìn vào “Tiền”!


Vân Quang Thiện sao cũng được gật đầu, “Cô cũng tới đây sao, Quách gia vẫn rất thương cô đấy nhỉ!”


Quách Ngọa Hổ thấy anh ta lạnh nhạt với Thủy Dạng, cũng lạnh nhạt mà chào hỏi. Vốn dĩ, ngoại trừ bác chồng cùng Thủy Dạng, đối với đám người Vân gia, Quách Ngọa Hổ cùng đôi song sinh một năm cũng hiếm lắm gặp một, hai lần, hơn nữa tính cách khác xa nhau, chí hướng bất đồng, nói là anh em bà con, giao tình so với bạn bè bình thường còn không bằng. Sau khi bác chồng qua đời, càng không thiết yếu phải qua lại.


Thủy Dạng dựa sát vào Quách Ngọa Hổ, không muốn tự làm khó mình với người Vân gia.


Còn Vân Quang Thiện? Anh ta cũng sẽ không ngu ngốc giới thiệu Quách Ngọa Hổ cho bạn gái, nói ra thân thế lai lịch của cậu ta.


Song phương đều không nói gì, chỉ mong thang máy mau tới. Cô gái xinh đẹp bên cạnh Vân Quang Thiện không kiềm chế được khó chịu trong lòng, phát tiết ra ngoài.


“Em đã nói với anh rồi, em muốn bữa tối dưới nến kiểu Pháp, chứ không phải bữa ăn Noel tự chọn. Trong ngày lễ lãng mạn này, mà lại phải tự mình bê mâm chọn đồ ăn, mà người chắc chắn sẽ đông, còn gì không khí nữa!” Cô gái xinh đẹp kia nếu không phải còn lo lắng đến mặt mũi bản thân, đã sớm làm anh ta khó coi tại chỗ rồi.


“Sẽ không! Số bàn của phòng ăn là cố định, đủ rồi thì mời sang năm tới sớm hơn, anh thiếu chút nữa không đặt được đâu đấy.”


“Tôi thấy anh rõ ràng là đồ keo kiệt, ăn tự chọn một người hai ngàn đồng, mà bữa ăn kiểu Pháp lấy ba ngàn trở lên, anh rõ ràng khinh thường tôi, tiếc tiền không muốn dùng cho tôi, tôi nói cho anh biết, cha tôi tốt xấu gì cũng là chủ tịch một công ty, đàn ông muốn theo đuổi tôi có cả đống!”


“Em đừng hiểu lầm, anh thật sự không đặt chỗ được, phòng ăn kiểu Pháp của khách sạn này một tháng trước đã bị người ta đặt hết chỗ vào đêm Noel rồi, mà khi đó em còn chưa đồng ý cho anh theo đuổi đâu!” Vẻ mặt vô tôi của Vân Quang Thiện tuyệt không giả, vừa khéo thang máy đến, vội vàng mời đại tiểu thư kia đi vào.


Mục tiêu của mọi người chính là phòng ăn tầng 12, cảnh từ trên đó nhìn xuống là tốt nhất!


“Em xem, đám em họ của anh cũng muốn ăn tự chọn.” Vân Quang Thiện tự động quên Thủy Dạng là em gái bên nội của mình. (rắc rối quá, bên trên là biểu muội – em gái bên họ ngoại, bên dưới là đường muội – bên họ nội nhé :


Cô gái xinh đẹp quét mắt lạnh qua phía Quách Ngọa Hổ cùng Vân Thủy Dạng, “Bọn họ thoạt nhìn một người mới ra xã hội, một người vẫn chỉ là học sinh, ăn tự chọn đã là xa hoa hưởng thụ lắm rồi, sao có thể đánh đồng với tôi?”


Cửa thang máy mở ra, Vân Quang Thiện ôm lấy cô ta đi ra, rất phong độ nói với Quách Ngọa Hổ: “Cùng nhau đi thôi!”


Quách Ngọa Hổ bày ra thái độ thân thiết khó gặp, cười một tiếng, “Không được, tôi đã đặt bữa ăn kiểu Pháp bên kia. Đi thôi! Thủy Dạng, chúng ta đi ăn bữa tối lãng mạn dưới nến! Thế này phải kể công do tay chân anh nhanh nhẹn, từ ‘nửa tháng’ trước đã đặt được chỗ.”


“Nếu không đặt được thì sao?” Thủy Dạng thiếu chút nữa cười ra tiếng.


“Thay vì ăn tự chọn, vừa đắt lại không có không khí, anh thà rằng tự xuống bếp hầu hạ cô công chúa nhỏ.”


“Rất mong chờ nha!”


Hai người ngọt ngào tiêu sái đi tới chỗ hai nhân viên bồi bàn cúi chào của phòng ăn kiểu Pháp.


Để lại Vân Quang Thiện cùng cô bạn gái xinh đẹp của anh ta, bùng nổ cuộc chiến nước miếng.