Anh Cả Không Làm Không Công

Anh Cả Không Làm Không Công - Chương 4




Lại một năm trời thu.



Vân Thủy Dạng đã lên đại học năm hai, cũng có học đệ học muội, thực khéo, học đệ trực thuộc của cô gọi là Âu Lập Dương, em trai Âu Thải Lâm, con út Âu gia, mà Âu Thải Đồng thì tốt nghiệp rồi.



Nói thật, Thủy Dạng không muốn dính dáng đến một nhà Âu gia này, nhưng mà rất kỳ quái, Âu Thải Lâm cố tình chủ động xán lại thân thiết với cô. Nếu là thật tâm muốn cùng Thủy Dạng bồi dưỡng tình bạn, vậy cũng được, nhưng hai ba lần ở chung với nhau, Thủy Dạng hiểu được, Âu Thải Lâm chỉ là muốn từ trong miệng cô dò xét tình hình gần đây của Quách Hoàng Lượng, bởi vì cô là em họ của Quách gia tam kiệt.



Thủy Dạng cùng ba bạn học mang theo học đệ học muội trực thuộc của mình, đi đến quán cơm của Hạ Hương Tuyết nói chuyện, đồng thời cũng có thể để cho nhóm học đệ, học muội năm nhất quen thuộc lẫn nhau, nhanh chóng trở thành bạn tốt.



Bởi vì là cuối tuần, Mĩ Đế ở nhà giúp đỡ là có thể lí giải. Nhưng Âu Thải Lâm sao lại cũng tới vậy?



Âu Lập Dương vô cùng xấu hổ, “Chị hai, sao chị lại tới?” Lớn như vậy rồi còn có chị gái theo trước theo sau, cậu ta thật mất mặt!



Âu Thải Lâm một bộ dáng dấp cô gái nhỏ kiêm chị gái nhỏ, “Em là con trai bảo bối quý giá nhất của cha mẹ, chị không thể không chăm sóc em, để phòng ngừa em quen biết bạn bè không thích hợp, đến lúc đó mẹ sẽ không tha thứ cho chị.” Biểu cảm u oán nho nhỏ, ý định làm người thương tiếc.



Cô thường cảm thấy mình là dư thừa trong Âu gia. Anh cả Âu Kiệt Tư là trưởng tử, vừa sinh ra đã được cha mẹ coi trọng; chị cả Âu Thải Đồng cực kì giống mẹ, là tâm can ruột thịt của mẹ; em trai Âu Lập Dương là con út, có cha mẹ nào lại không chiều con út? Chỉ có cô kẹp giữa, cứ như là dư thừa, phải cố gắng đi lấy lòng mỗi người trong nhà, mới có thể nổi lên sự tồn tại của mình.



Âu Thải Đồng tốt nghiệp rồi, cô đương nhiên sẽ đổi lại mà góp sức cho Âu Lập Dương, nhưng cũng thuận tiện thân cận với học tỉ phụ trách cậu là Vân Thủy Dạng, từ miệng cô ấy nghe tình hình gần đây của Quách Hoàng Lượng, nhất cử lưỡng tiện.



Âu Lập Dương một bộ dạng không tình nguyện, ngồi xuống trước bàn dài. Các học sinh ánh mắt thông cảm nhìn cậu ta, làm cậu càng buồn.



Thủy Dạng cười nể nói: “Âu học tỉ bảo vệ em trai, một phen thịnh tình này thật khiến người ta cảm động, tôi thật hâm mộ học đệ có chị gái yêu thương, tôi còn không có này!”



“Tặng chị đó!”Âu Lập Dương lập tức đáp lại.



“A?” Thủy Dạng há hốc mồm.



“Loại chị gái theo đuôi thế này tôi không cần, tặng chị đấy.” Tính cách tùy hứng khiến cậu có gì nói thẳng, cho dù có tổn thương người khác cũng không để ý.



“Lập Dương......” Âu Thải Lâm lã chã chực khóc, ngực giống như bị đè lại không thở được.



“Tôi cảnh cáo chị nhé! Đừng có giở mấy cái chiêu 『 một khóc hai nháo ba té xỉu 』 trước mắt tôi, mất mặt muốn chết! Chị giữ lại đối phó với đại ca hoặc bạn trai của chị đi.” Âu Lập Dương tức giận lườm cô ta.



Mắt thấy không khí liên hoan sắp bị phá hỏng, Thủy Dạng chống nạnh, gắt giọng: “Học đệ Âu Lập Dương, thái độ của cậu như thế là không được! Con trai sao lại có thể bắt nạt con gái như vậy? Đã là liên hoan, nhiều người như thế mới náo nhiệt chứ! Mau mời chị cậu cùng ngồi xuống.”



Những người khác cũng giúp đỡ hỗ trợ hòa giải, Âu Lập Dương cuối cùng cũng giơ mi, ban ân một câu với Âu Thải Lâm, “Chị cũng ngồi xuống đi!” Cậu không muốn để lại ấn tượng xấu với Thủy Dạng, cậu không cần tỷ đệ luyến*. (mik giữ nguyên vì kh biết chuyển thế nào cho nó việt việt nữa)



Bàn dài ngồi một đối một, học trưởng, học tỉ ngồi đối diện học đệ, học muội mà mình phụ trách, bởi theo quy tắc rút thăm, cho nên khi Thủy Dạng từ trong tay ban đại (người đại biểu các cấp/lớp) rút trúng tên học đệ Âu Lập Dương, không khỏi vụng trộm thở dài, “Sao lại trốn không thoát khỏi họ Âu thế này?” Ngay cả Lương Mĩ Đế cũng cười ha ha, kêu to: Nghiệt duyên á!



Hôm nay Âu Thải Lâm cũng đến đây, Thủy Dạng được dịp tặng chỗ ngồi cho cô ta, tự mình ngồi xuống bên cạnh ban đại.



Âu Lập Dương hung tợn lườm chị gái ngồi đối diện, “Chị, đi, đổi, chỗ, với, học, tỉ, Thủy, Dạng!” Làm kẻ theo đuôi cũng được, ít nhất cũng phải biết nhìn sắc mặt, thức thời một chút.



So với anh cả, Âu Thải Lâm dường như càng sợ cậu em trai này, bởi cái tính bốc đồng không chút lưu tình này của cậu ta.



Khi cô sợ hãi muốn đứng lên, Lương Mĩ Đế đem tất cả nhìn vào mắt đứng phía sau đè vai cô ta lại, quyến rũ cười nói: “Ngồi xuống, ngồi xuống. Một chiếc bàn dài này có mười chỗ ngồi, ngồi ở đâu cũng giống nhau cả, đều có thể nhìn thấy mỗi – bạn học, nghe được tiếng nói chuyện của nhau.” Ha ha, thằng nhóc kia say Thủy Dạng rồi? Thủ đoạn có chút non, trúc trắc làm người ta nuốt không trôi.



Lương Mĩ Đế chỉ sợ vở kịch tình tay ba, tay tư này còn chưa đủ kích thích, sau khi mọi người gọi cơm xong, làm bộ đột nhiên nghĩ đến cái gì, kêu lên: “Ôi, thiếu chút nữa quên mất! Thủy Dạng, có hai kiện hàng quốc tế vừa đến, gửi cho em đó.”



“Hai kiện?” Thủy Dạng thường nhận được đồ chuyển phát quốc tế Quách Ngọa Hổ gửi đến, nhưng mà hai kiện hình như hơi nhiều rồi.



“Một cái từ Newyork gửi đến, một cái từ Tokyo.” Lương Mĩ Đế giao thực đơn cho phòng bếp, liền chạy vào phòng mẹ già chuyển đồ.



Mở đồ vốn là chuyện cá nhân, ban đầu cô định chờ sau khi tan họp nói cho Thủy Dạng, nhưng mà, tình huống trước mắt này đã nói rõ chị em Âu gia này đều có tư tâm với Thủy Dạng, cô sao có thể không nhân cơ hội này đảo loạn hồ nước xuân, cho họ Âu kia chút đả kích?



Ôm lấy hai cái thùng không quá nặng, Lương Mĩ Đế trước nhìn lên trần nhà cười to ba tiếng -- ha, ha, ha!



Thừa dịp đồ ăn còn chưa mang lên, vừa vặn có thể bày đồ trong hai thùng ra, bảo đảm một đám người sẽ ghen tị muốn chết.



Thủy Dạng không nghĩ tới cô ấy sẽ mang đồ ra, vội vàng nói: “Mĩ Đế, không cần như vậy! Đợi khi nào em rảnh thì xem sau!” Cô ngược lại không thích khiến người ta chú ý.



Lương Mĩ Đế vẫn không giấu ý cười. “Thủy Dạng, em như vậy chẳng thú vị gì cả! Biết sinh nhật em sắp đến, tam kiệt Quách thị phân chia từ Newyork, Tokyo gửi quả sinh nhật cho em, chị chờ không được muốn xem rồi, tin chắc các học đệ học muội cũng đồng ý cùng nhau chia sẻ niềm vui với Thủy Dạng đó!”



Đồ cũng đã mang lên bàn rôi, ai lại không muốn xem chứ? Lòng hiếu kì giết chết con mèo nha!



Thủy Dạng nhịn xuống xúc động muốn thở dài.



“Tokyo?” Âu Thải Lâm ghen tị dữ dội, không thể che giấu. “Là Hoàng Lượng hay là Đế Nhật gửi đồ cho cô?” Anh họ đối xử tốt với em họ như vậy sao? “Là cái gì vậy?”



Sự nhát gan, xót thương của cô ta, chạy đi đâu hết rồi?



Thủy Dạng cùng một lớp bạn học trợn mắt há mồm, tuy nói con gái là thiện biến thành, nhưng thế này quá nhanh rồi!



Lương Mĩ Đế cười đến như nhặt được bảo vật, thế này mới phấn khích chứ! “A ha ha a, tin chắc mọi người cũng giống tôi, vô cùng tò mò, nhất là học trưởng Quách Ngọa Hổ hàng tháng đều chuyển phát ít nhất một hai kiện đồ cho Thủy Dạng, quà sinh nhật này khẳng định càng hao tổn tâm tư, mở kiện hàng Newyork này trước đi!”



Âu Thải Lâm vội la lên: “Không, mở kiện từ Tokyo trước.” Ánh mắt khóa chặt kiện hàng khác.



Thủy Dạng lộ vẻ khó xử, đây là việc riêng của cô chứ! Đều tại Mĩ Đế, hai cô đâm lao phải theo lao.



“Mở đi, mở đi, mở đi!” Một bên có người giúp vui bắt đầu reo hò.



Không còn cách nào, Thủy Dạng đành phải nhận con dao Lương Mĩ Đế đưa cho, mở hai kiện hàng, trong thùng Quách Ngọa Hổ gửi về lại có năm bao lớn nhỏ, chia ra có một bộ âu phục trắng mùa thu, một bộ âu phục màu đen, một chiếc áo khoác nâu nhạt, một chiếc áo khoác bành tô màu cam, hai chiếc khăn quàng hoa văn màu sắc khác nhau.



Mà hôm nay thời tiết nóng, mặc âu phục vừa khéo, chờ khí hậu chuyển lạnh, bên ngoài thêm áo khoác, cổ tùy ý quàng thêm khăn, vừa đẹp lại không sợ bị cảm.



Thủy Dạng “A” một tiếng, ánh sáng vui sướng ở đáy mắt.



Lương Mĩ Đế chậc chậc lấy làm lạ. “Ánh mắt học trưởng Quách Ngọa Hổ không thua gì nhà thiết kế trang phục! Nói chung, con trai tặng cái gì cũng tốt, chính là không cần tự chủ trương tặng quần áo cho bạn gái, bởi vì trong mười tên con trai đã có tám chín người là mặc quần áo『 nhãn hiệu của mẹ 』mà lớn lên, bản thân đã không thể tự ăn diện cho đẹp, càng miễn bàn ăn diện cho bạn gái? Miễn, miễn ngay! Nhưng mà, Quách Ngọa Hổ lại không giống thế, nắm chuẩn khí chất, thần vận của Thủy Dạng, mỗi một bộ đều thích hợp với Thủy Dạng. A, mình cũng muốn có bạn trai như vậy!”



Thủy Dạng cười cười, cầm hộp quần áo bỏ lại vào thùng.



Âu Lập Dương thở hốc vì kinh ngạc, “Anh ta là bạn trai của học tỉ Thủy Dạng?” Ánh mắt sáng rực điên cuồng.



Lương Mĩ Đế cười duyên, “Thật lãng mạn đi!”



Âu Thải Lâm mới không tin. “Bọn họ là anh em họ, không có khả năng là người yêu. Ba anh em Quách gia chỉ là thương hại cô em họ không cha không mẹ, không nơi nương tựa, mới thân thiết với cô ấy, chăm sóc hơn một chút.”



“Tùy cô nói thôi.” Lương Mĩ Đế hơi hơi nhún vai, không nhất thiết phải nói chuyện Thủy Dạng là con gái nuôi cho bọn họ.



Mở kiện hàng từ Tokyo ra, là hai cái ba lô quai chéo lượng chứa lớn thích hợp đi học hoặc đi chơi phố, một cái là da đỏ sáng bóng, cái còn lại là kẻ sọc nhiều màu, một cái chói mắt, một cái mang điểm hưu nhàn. Ngoài ra, còn tặng kèm một hộp phấn tắm suối nước nóng của các nhà kinh doanh suối nước nóng, sưu tầm ít nhất của hai mươi nhà.



“Xem ra đôi học trưởng song sinh kia ở Nhật Bản như cá gặp nước rồi, lúc nào cũng có thể được tắm suối nước nóng.” Lương Mĩ Đế có chút ghen tị nói, chờ cô tích đủ lộ phí, nghỉ đông phải tới thẳng Nhật Bản ngâm suối nước nóng.



Thủy Dạng thấy sắc mặt Âu Thải Lâm càng lúc càng khó coi, theo bản năng nói: “Cái này nhất định do anh Đế Nhật chuẩn bị, anh Hoàng Lượng sẽ không tốn tâm tư vào mấy thứ này đâu, chỉ biết nói dễ nghe với anh Đế Nhật một câu 『 trong đó - tính cả phần của tui 』, ngay cả sinh nhật của cha mẹ cũng làm như vậy à.”



Âu Thải Lâm vẻ mặt như sắp khóc, “Thật vậy sao? Cô sẽ không tranh Hoàng Lượng với tôi?”



Thủy Dạng bận đem các thứ bỏ lại vào thùng, miễn cho càng kích thích cô ta, âm thầm hít sâu, một lúc lâu sau mới cong môi cười nhẹ. “Tôi không hiểu giữa Âu học tỉ và anh Hoàng Lượng có giao tình gì, nhưng khẳng định sẽ không dính đến tôi, bọn họ nhất định sẽ phải vâng mệnh liên hôn thương mại.” Sớm là rõ ràng mới tốt.



Âu Thải Lâm hai tay ôm hai gò má, mỉm cười tươi sáng. “Chính bởi vì môn đăng hộ đối, gia thế tương đương, tôi mới dám yên tâm yêu thương Hoàng Lượng.”



Trên mặt mọi người hiện ba đường kẻ.



Âu Lập Dương không chịu nổi trợn trắng mắt, lông mày đậm xoắn xuýt cả lại. “Chị hai, cho tới bây giờ cũng không thấy có người nào từ Tokyo msn hay gửi e-mail với chị, chị hẳn là yêu đơn phương Quách Hoàng Lượng đi! Xin chị làm ơn hiểu rõ cái gì là yêu đơn phương có được không? Đừng có tự cho mình là bạn gái mà ăn dấm chua bậy bạ.”



Một châm thấy máu. (nói đúng tim đen)



Cậu em trai này quả nhiên không coi ai ra gì, không chút lưu tình đâm phá mộng ảo của Âu Thải Lâm.



Nhưng mà, ngay cả Thủy Dạng trong lòng cũng thầm khen ngợi: Oa, nói quá hay!



Âu Thải Lâm cắn cắn răng, sau đó không quan tâm lắc lắc đầu, dịu dàng nói: “Không sao, em độc miệng giống đại tỉ làm tổn thương người ta, chị sớm đã quen rồi. Chẳng qua, chị thích anh Hoàng Lượng, ngay cả mẹ cũng tán thưởng, chỉ cần được trưởng bối chúc phúc, chị nhất định có kế hoạch để được hạnh phúc.” Lấy nhu thắng cương, cô tin tưởng bản thân sớm hay muộn cũng sẽ là vợ Quách Hoàng Lượng, như thế cũng đủ hãnh diện trước mặt cha mẹ anh chị rồi.



Âu Lập Dương hừ lạnh. “Chị đúng là có bệnh! Trước khi nói chuyện yêu đương còn trưng cầu ý kiến của mẹ?” Lắc đầu, lại lười để ý cô, dù sao phụ nữ có bệnh ở nhà cậu ta cũng rất nhiều.



Từng phần từng phần món ăn được mang lên, mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, học trưởng nói cho các học sinh mới biết có các hoạt động đoàn thể nào hay ho, hội đón người mới đến khi nào tổ chức, còn có tuần giữa tháng mười một tổ chức du hội kỉ niệm ngày thành lập trường......




Lần đầu tiên liên hoan, nhìn chung kết thúc hòa bình.



“Mĩ Đế, sao chị lại làm vậy chứ?” Buổi tối, Thủy Dạng một bên cất quần áo vào tủ, một bên hỏi.



“Đừng nói với chị em không nhìn thấy, đôi chị em kia đều có mưu tính với em nhé.” Ngồi ở trên giường, ôm lấy cái balo quai chéo được Thủy Dạng tặng cho, quyết định ngày mai liền đeo đến trường khoe.



Về phần quần áo Quách Ngọa Hổ tặng, cô không dám nhúng chàm.



Lên năm hai không được ở kí túc nữa, Thủy Dạng đành phải chuyển lại về nhà dì, ở ngay trên tầng nhà ăn, như thế cũng thuận tiện. Thủy Dạng rất hiểu chuyện, đem phấn tắm suối nước nóng tặng cho chú, dì làm việc mệt nhọc, vợ chồng vừa khéo có thể cùng nhau tắm uyên ương.



Thủy Dạng không thèm để ý cười nói: “Em hiểu, Âu Thải Lâm thân cận với em là vì anh Hoàng Lượng, trước kia Âu Thải Đồng cùng Cao Hàn Vũ cũng không phải mỗi tuần đều mời em đi ăn cơm sao? Sau khi bọn họ tốt nghiệp tai em mới được yên tĩnh. Hiện tại, em chỉ cần nhẫn nại tới lễ tốt nghiệp mùa hè năm sau thì sẽ không còn chuyện gì nữa.”



“Đều do cái tấm biển 『 Tập đoàn Bách Hoàng 』kia quá sáng chói! Bằng không, coi như là mỹ nam hơn người, ra nước ngoài liền giống như diều bay đi, bọn họ sao có thể chấp nhất như vậy? Dù sao giữa bọn họ cũng không có tình yêu.” Lương Mĩ Đế nói xong hì hì cười, “Không giống Quách Ngọa Hổ trước khi ra nước ngoài liền tỏ tình với em, quá lãng mạn đi!”



Thủy Dạng tim đập loạn lên, má phấn nhiễm đỏ.



“Nếu là tên chim công Quách Đế Nhật kia, có tỏ tình với cô gái nào cũng không có chút kinh ngạc, đổi lại là Quách Hoàng Lượng chị cũng thế, nhưng mà, là Quách Ngọa Hổ nha! Còn cái tên Quách Ngọa Hổ kia, miệng vừa mới nói không tiêu nửa xu tiền trên người bạn gái, lại càng không làm tài xế hay phiếu ăn, thế mà lại tỏ tình với em, trời của tôi! Chị đến bây giờ còn không có cảm giác chân thật.” Lương Mĩ Đế khoa trương múa tay múa chân, giọng nói cũng cao lên quãng tám.



“Em cũng bồi hồi không biết đó là mơ hay là sự thật.” Thủy Dạng khó nén khỏi ngượng ngùng, nghĩ đến nụ hôn trong vòng đu quay xinh đẹp đó...... Nha, cô gần như quên cả hô hấp.



“Nghĩ đến chuyện gì mà thẹn thùng vậy hả?” Ý tứ đùa cợt rõ ràng.



Hai má Thủy Dạng càng nóng. “Không có! Kỳ thực...... đối với lời tỏ tình của anh ấy, em so với ai đều hoảng loạn hơn cả, anh ấy lúc nào cũng rất lợi hại, là người anh cả rất có ý thức trách nhiệm, nằm mơ cũng không nghĩ tới anh ấy xem em là người khác phái mà đối đãi, dù sao, con trai Quách gia bọn họ đều bị mong đợi phải phục tùng chính sách liên hôn mà.”



“Cho cái tên chim công kia liên hôn là tốt nhất, đây là báo ứng anh ta nhận được. Nhưng mà Quách Ngọa Hổ không giống thế, anh ấy ràng buộc bản thân quá nghiêm khắc, con gái theo đuổi ảnh cũng vô dụng, loại đàn ông tốt thế này nhất định có thể lấy được đối tượng hợp ý mình.” Nếu không phải Quách Ngọa Hổ không phải món ăn của cô, Lương Mĩ Đế cũng muốn hoành đao đoạt ái.



“Anh Ngọa Hổ cũng quá độc tài đi! Căn bản không cho em cự tuyệt.” Thủy Dạng bĩu cái môi nhỏ.



“Em muốn cự tuyệt sao?” Lương Mĩ Đế nhìn cô thật sâu.



Cô nhíu mắt, lâm vào trầm tư, chỉ chốc lát sau, khóe môi cong lên nụ cười ngọt ngào. “Em thích anh Ngọa Hổ, ở cùng anh ấy, em sẽ quên đi bản thân mình không cha không mẹ, giống như là công chúa vậy.” Hạnh phúc được ai đó cưng chiều.



Lời tỏ tình trên vòng đu quay mới chỉ là bắt đầu, trước khi anh ra nước ngoài, chỉ cần có thời gian, liền chở cô đi khắp nơi ngắm danh lam thắng cảnh, rất nhiều nơi nổi tiếng đã lâu rồi không có cơ hội đi, trở thành địa điểm hẹn hò của hai người.



Chỉ là không có điều kiện, thời gian không đến một tháng anh đã phải ra nước ngoài, hai người chỉ có thể ở trên mạng gặp mặt nói chuyện phiếm, tương tư tâm tình với nhau.



Lần đầu tiên nếm tư vị nhớ một ai đó, vừa đắng vừa ngọt ngào, còn có bất an.



“Mĩ Đế, em là đứa nhát gan phải không?! Sợ hãi nếu đặt tình cảm lên một người, về sau người đó rời khỏi em, em không biết em có chịu được không.” Thủy Dạng dừng một chút, giọng nói chán nản, “Anh ấy là trưởng tôn Quách gia, bị giao cho trọng trách nặng nề, em lại là đứa con gái mồ côi không có giá trị liên hôn, thật sự có thể thuận lợi ở cùng nhau sao?” Cô không dám suy nghĩ quá nhiều, rất sợ một khi chờ mong, mà lúc nó lại tan biến mất, cô có thừa nhận được nỗi đau đó không?



Lương Mĩ Đế cười thanh thúy nói: “Thủy Dạng, em không nên lẫn lộn đầu đuôi, buồn lo vô cớ thì được ích gì? Tình yêu ngọt ngào ở chỗ quá trình chứ không phải kết cục, chờ Quách Ngọa Hổ trở về, trước làm một trận yêu đương say chết người đi đã, về phần kết cục như thế nào? Yên tâm! Còn có bả vai chị đây cho em mượn khóc!”



“Đáng ghét!” Cô lại càng bất an.



“Vui quá mà khóc cũng là một loại khóc chứ!” Lương Mĩ Đế cười như không nhìn cô “Nhìn em xem, lo được lo mất, vừa muốn yêu mà lại sợ bị tổn thương, rõ ràng đã rơi vào lưới tình mà không biết.”



“Vậy sao?” Cô nghẹn họng nhìn trân trối.



“Phải, phải, phải.” Cô em họ này lương thiện có thừa, cũng không tính quá thông minh, Lương Mĩ Đế rất sợ nếu không giảng giải cho cô một chút, cô sẽ bị cảm xúc tự ti bao phủ. May mắn, cô có một cô chị họ tốt bụng nha! “Thủy Dạng, giả sử em thật lòng yêu Quách Ngọa Hổ, liền muốn tin tưởng người đàn ông em yêu sẽ bảo vệ em, người nhà anh ta có anh ta đối phó rồi, em cần quái gì phải để tâm đến?”



“Như vậy được sao?”



“Được. Trừ phi em nghi ngờ năng lực của anh ta?”



Thủy Dạng vội vã lắc đầu, giống như Quách Ngọa Hổ đang ngồi trước mặt cô. Cô nào dám nghi ngờ năng lực của anh chứ?



Lương Mĩ Đế mở ra hai tay. “Vậy còn có vấn đề gì? Dù sao em vốn chính là có chút ngốc, em chỉ cần phụ trách bắt lấy trái tim Quách Ngọa Hổ là được rồi, vấn đề phức tạp hơn liền miễn quan tâm đi! Dù sao em có quan tâm cũng không được.”



Buồn đấy nhé! “Em ngốc chỗ nào chứ? Em cũng thi vào được Đại H đó!”



“Đó là bởi vì em là con mọt sách, đau khổ ba năm cắn sách vở.” Lương Mĩ Đế cười meo meo nói móc: “Nếu nói em ngốc mà thấy không xuôi tai, vậy nói em đần là được. Đần độn bị lừa đi ký tên, bỏ đi tài sản thừa kế, khổ hề hề đi làm thêm dành tiền, kết quả đâu? Thằng con trai bác cả của em mang bạn gái đến tiệm ăn cơm, không khéo đụng phải, em gọi người ta một tiếng 『 anh hai 』, người ta vội vàng ghét bỏ nói không có quan hệ thân thích với em, cơm cũng không ăn mang bạn gái rời đi.




Đứa ngốc, người ta có cảm ơn em bỏ lại hơn ba ngàn vạn đồng tài sản không? Không có, ngược lại vui vẻ mang đi tiêu xài.”



Thủy Dạng im lặng, trong lòng không hiểu sao thấy nhẹ nhõm.



“Tuyệt đại đa số mọi người kiếm không được hơn ba ngàn vạn đồng, em lại ngơ ngẩn bỏ qua, không hối hận sao?”



“Cho tới bây giờ không đạt đến được, tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy đau khổ khi mất đi.” Cô sâu kín nói: “Không cam lòng? Hẳn là có một chút! Nhưng nói thật, em cũng không hối hận, bởi vì em không phải là không có gì cả, em có tiền giáo dục bà nội để lại, còn có tràn đầy yêu thương! Cứ nghĩ đến người bà nội trước khi qua đời nghĩ đến nhiều nhất là em, bà kiên cường như vậy lại là lần đầu tiên cúi đầu cầu xin người ta, khẩn cầu ông chú và anh Ngọa Hổ làm người giám hộ cho em...... Mĩ Đế, trong lòng em tràn ngập hạnh phúc.”



Lương Mĩ Đế không đáp lời, biểu cảm trên mặt nhu hòa hơn.



“Vì thế em hiểu được, chỉ cần có một người thật lòng chân thành yêu em, trong em sẽ tràn ngập hạnh phúc.” Thủy Dạng dừng một chút, chậm rãi thở ra một hơi. “Không có số tài sản đó, em cũng chưa từng đói qua một chút nào! Ngược lại, vì theo đuổi cảm giác an toàn của đồng tiền, em vui vẻ đi làm thêm, nhìn tiền gửi ngân hàng tăng lên từng chút một, liền vô cùng vui vẻ.



“Cũng đúng, lấy góc độ lâu dài để nhìn, còn hơn tên anh họ* tiêu tiền như nước kia.” (nguyên văn là đường ca => anh họ bên nhà ngoại)



Lương Mĩ Đế ngẫm lại như vậy cũng tốt, Thủy Dạng tính tình ôn hòa, tâm địa thiện lương, nhưng nói thật, không phải kiểu mỹ nữ làm người ta sáng mắt lên, nhưng kiểu con gái không có tính uy hiếp như con bé ngược lại khiến Quách Ngọa Hổ yêu thương, kích thích bản năng hộ hoa của anh ta.



Âu Thải Lâm kia lấy hình tượng nhút nhát e sợ, mong manh dễ vỡ để thủ thắng, Thủy Dạng cá tính đơn thuần ngược lại càng làm người ta yêu thương, ngay cả đôi song sinh kia cũng xem cô là em gái nhỏ nhà mình mà thương, chưa từng thiếu cô quà sinh nhật bao giờ.



“Thủy Dạng, chuyện của Âu Thải Lâm em có thể không để ý, nhưng còn Âu Lập Dương?”



“Là đàn em thôi!”



“Đứa ngốc này, em không nhìn ra nó thích em sao?”



“Em là đàn chị, chẳng lẽ cậu ta nên ghét em sao?” Không nghĩ được nhiều như vậy.



Lương Mĩ Đế sửng sốt. “Quên đi, em cứ tiếp tục ngốc như vậy cũng tốt, như thế chị đây mới có trò hay để xem.”



Đúng vậy, mọi chuyện vạch trần hết rồi thì còn gì vui nữa? Khó phân đầu đuôi thế này cũng không tệ.



Trung tuần giữa tháng mười một, du hội kỉ niệm ngày thành lập trường, là việc trọng đại mỗi năm một lần của Đại H.



Lớp học hay xã đoàn đều đăng kí xin bố trí chỗ bán hàng, để kiếm thêm kinh phí cho quỹ lớp hoặc hoạt động của xã đoàn, cũng như thi triển tài năng, bản lĩnh của mình. Đồng thời, cũng triển lãm thành quả của các khoa hệ, các xã đoàn.



Đương nhiên rồi, có bạn trai đẹp trai, có bạn gái xinh đẹp, không dẫn theo tới đây khoe một chút thì còn đợi khi nào nữa?



Cũng có người chọn ngày này đây tỏ tình với người mình thầm mến, cho dù bị từ chối, cũng có thể “Ha ha ha, nói đùa đó, mọi người giải trí một chút thôi!” Cảm giác sẽ không quá thất bại.



Nếu may mắn tỏ tình thành công, vậy a ~~ tay trong tay đi dạo các quầy hàng, thuận tiện thông cáo cho xung quanh biết luôn.



Năm nay buôn bán tốt nhất là quầy hàng món kho của đội Taekwondo, trong đó có một thành viên của đội trong nhà bán món kho chợ đêm nổi tiếng, trực tiếp mang hàng nhà tới bán, buôn bán cứ phải gọi là tranh giành!



Các quầy hàng khác bán lạp xườn, mực viên, mì xào bún xào thêm canh thịt lợn viên, bánh trôi đậu đỏ, gà chiên ngọt không cay, khoai tây nướng, tiên thảo nướng, bỏng ngô, đồ uống nóng lạnh...... Cái gì cần có đều có, nguyên liệu hoặc bán thành phẩm phần lớn lấy từ nhà các bạn học bán đồ ăn vặt, lợi hại thế nào thì phải tự tay động thủ.



Ngoài bán đồ ăn, còn có quầy hàng biểu diễn tài nghệ. Trường học còn mời ca sĩ mới xuất đạo đến quảng trường biểu diễn, để tăng thêm đề tài cùng cái xem cho cuộc du hội Đại H.



Lớp của Thủy Dạng bán chính là mì xào bún xào thêm canh thịt lợn viên, là lớp phó đề nghị, còn cam đoan với lớp trưởng tài nấu nướng của cô (lớp phó) không tồi, nhất định sẽ bán rất chạy.



Lương Mĩ Đế cùng vài thành viên đội bóng rổ đến cổ vũ, nhìn một đám nam sinh phải cho thêm một thìa tương ớt mới nuốt trôi, không nhịn được nói thầm với Thủy Dạng phụ trách chạy bàn, “Em tùy tiện ra tay còn ngon hơn thứ này gấp bội.”



Thủy Dạng duỗi tay che môi, “Thật thông cảm thôi!”



“Đúng là lừa tiền.” Lương Mĩ Đế nhìn lớp phó một bên chiếm cứ xoong nồi không tha, một bên lại bận rộn nói chuyện phiếm với lớp trưởng, không chịu nổi nói: “Cô ta muốn chứng minh mình 『 hiền tuệ 』với lớp trưởng, cũng không cần hạ độc khẩu vị người khác chứ!”



Thủy Dạng nhún vai hết cách.



“Cũng tốt! Ít nhất em không bị quá bận.”



Nhưng mà, buôn bán quá kém cũng rất mất mặt đấy nhé! Rất nhiều bạn học dưới sự yêu cầu của lớp trưởng, lớp phó điên cuồng kéo bạn thân hay bạn học tới cổ vũ.



Lớp phó giọng nũng nịu, “Vân Thủy Dạng, cậu không có người thân để mời sao?”




Thủy Dạng cười cười, “Chị họ tôi mang bạn học qua cổ vũ rồi đây.”



Lớp phó bất mãn nói: “Chị họ cậu cũng là học sinh trường, không tính! Cậu không mời được ai khác sao? May nhờ tôi không sợ khói dầu phụ trách vất vả làm mì xào, bún xào, các cậu tối thiểu cũng phải thu hút khách hàng chứ.”



Thủy Dạng nhẫn nại, dù sao cô cũng sắp giao ban rồi, cô cũng muốn xếp hàng đi ăn món kho, tùy ý lớp phó phát tiết oán khí “không kín người hết chỗ” (quầy hàng của lớp Thủy Dạng đang ế, kh mấy ai đến ăn), cô chính là không có người thân để mời đấy, thì sao chứ?



Đột nhiên, cô ngừng thở, môi khẽ nhếch lên, kinh ngạc lại mừng như điên nhìn người đi tới phía cô-- Quách Ngọa Hổ.



Cô không nhìn nhầm chứ? Hay là nhớ quà thành ra hoa mắt? Cô trừng mắt nhìn, tim bắt đầu đập nhanh, chẳng qua không tới một giây, một cái ôm mạnh mẽ đã nói cho cô biết, anh thật sự đã trở lại, ngay tại bên người cô.



Quách Ngọa Hổ sống chết ôm chặt lấy cô, đột nhiên cúi đầu hôn lấy môi hồng của cô, vững vàng che kín, cắn nuốt hoàn toàn hơi thở của cô, như thế mới có thể giải tỏa đôi chút nỗi tương tư trong lòng.



“Thủy Dạng, Thủy Dạng của anh......”



Cảm xúc chân thật rốt cục nảy lên, hốc mắt Thủy Dạng ẩm ướt, chôn mặt trong lồng ngực dày rộng của anh, hấp thu sự ấm áp của anh, nghe tiếng tim anh cùng đập kịch liệt, vui sướng tràn đầy trong lòng.



“Anh Ngọa Hổ, em rất nhớ anh rất nhớ anh rất nhớ anh......”



“Anh cũng nhớ em, nghĩ đến mà tim phát đau.” Quách Ngọa Hổ ôm chặt cô, dịu dàng nhỏ nhẹ nói bên tai cô, “Chúng ta không tách ra nữa, được không?”



Thủy Dạng ngẩng đầu lên, cười tươi với nhu tình của anh. “Được.”



“Chờ em tròn hai mươi tuổi, chúng ta liền kết hôn.” Bên môi Quách Ngọa Hổ lộ ra nụ cười chân tình, ánh mắt nghiêm chỉnh lại kiên quyết. Tách ra một năm, anh càng thêm xác định tâm ý của mình.



“Thật sao?” Cô khó có thể tin.



Vừa về nước liền đã cầu hôn trước mặt quần chúng, anh nghiêm túc sao?



“Anh rất nhớ em, trở về vốn định chậm rãi theo đuổi em, nhưng mà vừa thấy em, liền không nhịn được khát vọng muốn đính ước với em.” Quách Ngọa Hổ rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, không muốn bỗng chốc tạo áp lực quá lớn cho cô.



Chẳng qua, anh cũng không dự tính trơ mắt nhìn đám nam sinh trong trường theo đuổi cô, anh không có cái phong độ đó. Dòng máu khôn khéo của thương nhân đã dẫn đường cho anh, nhìn chuẩn rồi, tiên hạ thủ vi cường!



Khi Thủy Dạng nghĩ tới xung quanh đang có rất nhiều người nhìn mình thì đã muộn, mặt đỏ hồng đẩy anh ra.



Quách Ngọa Hổ nở nụ cười, thưởng thức hai rặng mây đỏ đẹp mắt kia.



Mà người xem diễn đứng bên cũng chia làm hai loại, một loại là người xem có trách nhiệm, an tĩnh đứng nhìn, nhiều lắm phát ra tiếng “A, ôi” than nhẹ, tràn ngập hâm mộ; Loại còn lại là quấy nhiễu --



“Học trưởng Quách Ngọa Hổ, anh đã trở lại, vậy còn Hoàng Lượng đâu?” Âu Thải Lâm cùng em trai tới riêng cổ vũ (quầy hàng), nằm mơ cũng không nghĩ sẽ đụng một màn này, lấy hết dũng khí mới phát ra âm thanh.



Quách Ngọa Hổ yêu Vân Thủy Dạng?! Chuyện này sao có thể! Bọn họ là anh em họ cơ mà! Hơn nữa, vạn nhất đại tỉ dời mục tiêu, chạy tới tranh Quách Hoàng Lượng với cô thì làm sao bây giờ? Tuy rằng Quách Hoàng Lượng giờ còn chưa phải của cô, nhưng chỉ cần đại tỉ vừa ra tay, cô ngay cả một chút cơ hội đều không có.



“Cô hỏi Hoàng Lượng làm cái gì?” Vẻ mặt Quách Ngọa Hổ lạnh đi. Vừa thấy họ Âu liền phiền, đặc biệt là thiếu niên bên cạnh kia, ánh mắt lửa nóng kia sao cứ nhìn Thủy Dạng chằm chằm không tha vậy?



Âu Thải Lâm trời sinh sợ hãi kẻ cường giả, chân tay luống cuống, không dám nhìn thẳng vào anh. “Tôi...... Chỉ là nghĩ ba anh em các anh sẽ cùng nhau về.”



“Chúng tôi cũng không phải anh em sinh ba.” Quách Ngọa Hổ dùng giọng nói lạnh như gió đông: “Đôi song sinh còn đang ở Tokyo, mời cô tự liên lạc với bọn họ.”



“Tôi không có...... tài khoản e-mail của Hoàng Lượng......”



“Nếu nó không cho cô, tôi cũng không thể tự quyết định.”



Âu Thải Lâm lã chã chực khóc, lại kiệt lực nhịn xuống, một bộ khổ sở vì tình. “Không sao, tôi sẽ chờ anh ấy về, dù có vài năm cũng sẽ chờ.”



Quách Ngọa Hổ cau mày, “Tùy cô!”



Âu Thải Lâm không dám vuốt râu hùm, ăn nói khép nép: “Con gái Âu gia từ nhỏ đã được giáo dục phải trung trinh với tình yêu, không thể đứng núi này trông núi nọ, lẳng lơ, cho nên tôi sẽ không thay đổi trái tim mình.”



“Cô nói với tôi làm gì?” Quách Ngọa Hổ rất phản cảm.



Hết lưỡng tình tương duyệt lại nói chuyện trung trinh sao!



“Tâm tư của chị gái đối với Quách học trưởng cũng như vậy......”



Quách Ngọa Hổ hừ mũi một tiếng.



“Chị gái vì để bản thân càng thêm hoàn mĩ, đặc biệt tới Nhật Bản du học vào trường học dành cho cô dâu, phải làm được thập toàn thập mĩ, đến lúc đó ngay cả hoàng tử ngoại quốc cũng sẽ thích chị ấy!” Cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ chị gái mình.



“Vậy cũng không tệ, gả xa một chút mới tốt.” Nhắm mắt làm ngơ!



“Sẽ không, chị ấy sẽ không vì ái mộ hư vinh, tam tâm hai ý, mặc kệ hoàng tử ngoại quốc có bao nhiêu giàu có, có bao nhiêu tôn quý, trái tim chị ấy đối với học trưởng sẽ không thay đổi......”



“Cho dù tôi không xu dính túi?”



“A?”



“Cho dù tôi không có hứng thú kế thừa 『 Tập đoàn Bách Hoàng 』?”



“Cái gì?” Âu Thải Lâm giật mình trợn mắt nhìn anh, cắn môi.



Miệng Quách Ngọa Hổ cong lên mỉa mai, lười để ý đôi chị em kia, nắm lấy bả vai Thủy Dạng, lộ ra nụ cười chân thành, “Cùng anh đi dạo đi, có rất nhiều hoài niệm.”



“Vâng.”Thủy Dạng nhẹ nhàng thở ra. Cô chỉ sợ có người đối chọi thậm chí cãi nhau ở trước mặt cô.



“Vân Thủy Dạng, thiết đãi bạn trai cậu ăn xong mì xào mới được đi.” Lớp phó xem xong trò hay, cũng không quên buôn bán.



“Mỗi loại một bát đi.” Quách Ngọa Hổ nhìn biểu cảm đầy xin lỗi của Thủy Dạng, cũng có giác ngộ.



Mì xào, bún xào, canh thịt lợn viên, chỉ nhìn thôi cũng thấy không quá ngon, mì xào có chút cháy, bún xào lại quá khô, canh thịt viên nhạt như nước, thiên binh nào tự tin mù quáng vào tay nghề của mình thế này, dám mang ra lừa tiền?



Ngay cả Âu Thải Lâm cùng Âu Lập Dương cũng chạy không thoát, lớp phó khi biết bọn họ là bạn của Thủy Dạng, chủ động mang nhiều thêm hai phần, muốn bọn họ giao tiền ăn. Há há há, đem đồ còn thừa lại bán sạch sẽ!



Thủy Dạng xấu hổ để Quách Ngọa Hổ ăn sạch ba bát, giúp đỡ ăn bún xào, trộn thêm chút canh vào, dễ vào miệng hơn.



Quách Ngọa Hổ giải quyết xong mì xào, lại lấy bún xào trong tay cô tới ăn, “Chờ một chút đưa em đi ăn chỗ khác.” Sức ăn của anh lớn, như thế này vẫn có thể ăn tiếp được. Thủy Dạng sức ăn nhỏ, ăn bún xào khó nuốt kia, có đưa ra mãn hán toàn tịch cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.



“Anh Ngọa Hổ, không ăn hết cũng không sao mà!” Thủy Dạng rất xin lỗi nha! Anh vừa về nước hẳn là phải đưa anh đi yến tiệc tẩy trần, ai biết lại phải ăn cái này.



“Một năm một lần thôi mà.” Quách Ngọa Hổ hất lên khuôn mặt tươi cười, “Du hội hằng năm anh đều rất nhẫn nãi có dũng khí ăn đồ ăn các bạn học bán ra, thỉnh thoảng ngoài ý muốn cũng sẽ ăn được vài món ngon.”



“Năm ngoái em ăn được bánh trôi đậu đỏ ngon lắm đấy.” Thủy Dạng cười còn ngọt hơn canh đậu đỏ.



Âu Lập Dương rất muốn ném đũa không ăn, lại không muốn trước Thủy Dạng thất bại bởi Quách Ngọa Hổ, bị cô giễu cợt là cậu ấm được nuông chiều từ bé.



So sánh với khí khái nam tử của Quách Ngọa Hổ, cậu đã thua ngay ở điểm xuất phát, không thể lại lộ ra tính trẻ con.



Âu Thải Lâm nũng nịu nói: “Tôi không dám nói tài nấu ăn của mình hơn chị gái, nhưng tuyệt đối có thể xào sập tiệm, hương, vị mì xào đủ cả.” Trước khiêm tốn rồi lại tự khen ngợi, có vẻ không làm người ta phản cảm?



Âu Lập Dương lại muốn trợn trắng mắt, “Câm miệng của chị lại!”



“Chị không có khoe cái gì......”



“Chị nấu ăn ngon thì thế nào? Ai ăn rồi? Ngu xuẩn!”



“Lập Dương, sao em có thể nói vậy? Chị rất buồn......”



Không đợi chị em bọn họ gây gổ, Quách Ngọa Hổ nắm tay Thủy Dạng rời đi.



Âu Lập Dương không cam lòng còn có thể làm gì? Có loại chị gái “si tình ngu xuẩn” ở một bên quấy rối, làm tiêu chuẩn của cậu, trình độ đều xuống cấp, có cô gái nào sẽ muốn hẹn hò với cậu?



Cậu muốn cùng Thủy Dạng yêu đương ~~