Anh Ấy Là Ma Cà Rồng

Chương 43: Bí mật




Ba anh em Cố gia đến khu vườn kính cứu Âu Diệu Hàm ra vô cùng thuận lợi, Hàn Gia Tường đã dụ hết những người canh ở đấy rời đi, vào lúc cả ba người đến thì Hàn Gia Tường đã cố tình không nhìn thấy, đợi khi cứu được Âu Diệu Hàm ra ngoài thì cậu tự làm mình bị thương, gọi người đến báo rằng có người đột nhập đánh cậu bị thương sau đó đưa Âu Diệu Hàm đi mất.

Vưu Thế An sau khi biết tin thì ngay lập tức gọi báo cho Dương Hoài Châu, hắn nghi ngờ Hàn Gia Tường có vấn đề: “Ông chủ! Âu Diệu Hàm đã được người ta cứu rồi ạ, cứu đi rất dễ dàng, điều kỳ lạ là khi đó tất cả thuộc hạ đều bị Hàn Gia Tường bảo đi nơi khác. Ông chủ! Hàn Gia Tường có vấn đề!”

Ở đầu dây bên kia Dương Hoài Châu nhíu chặt đôi mày, không phải chỉ có Vưu Thế An nghi ngờ mà chính hắn cũng đã bắt đầu nghi ngờ sự trung thành mà Hàn Gia Tường dành cho hắn, nhưng cậu cũng đã đi theo làm việc cho hắn gần mười năm rồi nếu chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà xử lý, tra hỏi cậu thì cũng không thỏa đáng.

Dương Hoài Châu cúp máy sau đó lại gọi cho Hàn Gia Tường hỏi rõ mọi chuyện. Hàn Gia Tường cũng đã đoán trước được ông chủ của mình sẽ gọi điện nên đã chuẩn bị tâm lý bị tra hỏi, nhưng điều kỳ lạ là Dương Hoài Châu không tra hỏi chỉ bắt cậu kể lại mọi chuyện mà thôi.

“Thưa ông chủ, lúc đó tôi cảm nhận được xung quanh có một vài ma cà rồng xuất hiện nên mới bảo người của chúng ta đi kiểm tra, bọn họ vừa đi thì ba anh em Cố gia đến bất ngờ tấn công tôi, mặc dù tôi là ma cà rồng cấp S nhưng bọn họ cũng cấp S, một mình tôi làm sao có thể đấu lại cả ba được chứ? Thế là tôi bị thương còn bọn họ thì thành công cứu thoát Âu Diệu Hàm.”

“Tôi tạm thời tin những lời cậu nói, tốt nhất cậu đừng để tôi phải thất vọng.” Dương Hoài Châu sau khi nghe Hàn Gia Tường nói thì ngay lập tức cho người điều tra, đúng thật là khi đó có một số ma cà rồng khác xuất hiện.

Hàn Gia Tường thầm thở phào nhẹ nhõm xem như qua được ải này rồi, cả người cậu mới vừa được thả lỏng chưa được mấy giây thì lại căng cứng, hai mắt trợn ngược khi nghe ông chủ nói: “Phải rồi, tôi có lòng tốt báo cho cậu biết một tin đó là ba của cậu đã đến đó rồi đấy, nghe nói là đến tìm đứa con gái nhỏ của mình.”

Hàn Gia Tường ngồi thần người đến tận lúc Dương Hoài Châu cúp máy, trong lòng bắt đầu lo lắng, căng thẳng, sợ hãi, cậu tự trấn an bản thân là ông ta sẽ không biết và sẽ không bao giờ tìm được đứa con gái đó, ngay cả cậu cũng sẽ không thể nhận ra nếu như không điều tra trước.

……………………………………………………

Cố gia

Phương Châu Hoa nhìn thấy bạn thân của mình đã bình an trở về thì mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy, nước mắt lưng tròng: “Thật tốt khi cậu không sao, cậu làm tớ lo chết đi được.”

Âu Diệu Hàm ôm Phương Châu Hoa dỗ dành xong thì quay sang ôm chú của mình, mặc dù bề ngoài Âu Thanh Nguyên cố tỏ ra điềm tĩnh nhưng cô biết chú rất lo cho mình. Cô bỗng nhớ đến ba mẹ của mình vội quay sang hỏi Phương Châu Hoa: “Hoa Hoa! Chuyện tớ bị bắt cóc có truyền đến tai ba mẹ tớ không thế?”

“Không có, tớ đã nhờ anh cả bịa ra một lý do rồi, bây giờ tớ phải quay về giải thích rõ mọi chuyện cho ba mẹ cùng anh cả và anh hai biết, ngoại trừ chuyện của cậu còn có cả chuyện của chú Thanh Nguyên nữa.” Phương tiểu thư thở dài một hơi đáp lại, không biết sau này gia đình của cô sẽ có thái độ gì với chú Thanh Nguyên nữa.

“Cái gì mà bây giờ phải quay về? Hoa Hoa! Em đã hứa với tôi là sáng mai mới về cơ mà, em về rồi thì ai chăm sóc cho tôi?” Cố Ngạn Thanh đứng bên cạnh nghe cô nói thế liền có phản ứng mạnh, bày ra vẻ mặt giận hờn.

Cố Vĩnh Lâm, Cố Tư Nhuệ cùng Cố Trân Dao cạn lời, cái gì mà không có ai chăm sóc? Đứa em út này của bọn họ nói cứ như bọn họ không tồn tại vậy.

Âu Diệu Hàm cảm thấy có gì đó sai sai, hình như cô đã bỏ lỡ chuyện gì rồi thì phải: “Tớ đã bỏ lỡ chuyện gì rồi đúng không? Tớ bị người ta bắt chưa được bao lâu thì hai người đã có bước tiến triển mới rồi?”

“Trước mắt cứ xem là như vậy đi.” Phương Châu Hoa trả lời với gương mặt có chút ngại ngùng sau đó quay sang nói với anh: “Tôi không về, bây giờ anh có thể lên phòng nghỉ ngơi được chưa? Sáng mai anh còn phải quay lại học viện nữa đấy.”

Cố tiểu thiếu gia mỉm cười hài lòng, anh đi lên phòng nhưng không đi một mình, anh còn kéo theo cả Phương Châu Hoa. Cố Tư Nhuệ đứng một bên chỉ biết lắc đầu bó tay, anh đưa mắt nhìn Âu Diệu Hàm, thật ra anh cũng muốn giữ cô ở lại đây lắm nhưng anh biết điều đó là không thể, cô còn phải quay về nhà không thì ba mẹ của cô sẽ rất lo lắng.

Âu Diệu Hàm một lần nữa cảm ơn mọi người sau đó cùng Âu Thanh Nguyên đi về nhà, cô cùng Phương Châu Hoa đã dựng lên một câu chuyện khá hoàn hảo để đánh lừa mọi người về chuyện Âu Thanh Nguyên vẫn còn sống, bây giờ đã đến lúc bắt đầu câu chuyện nửa thực nửa ảo này rồi.

………………………………………………….

Sáng sớm hôm sau, trước khi đến học viện hoàn thành những bài kiểm tra năng lực còn lại thì Cố Ngạn Thanh đã bất ngờ hôn lên má của Phương Châu Hoa một cái sau đó liền di chuyển nhanh sợ ở lại sẽ bị cô mắng, nụ hôn này cùng với lời tối hôm qua mà cô đã nói đã khiến cho Cố tiểu thiếu gia như được bơm máu gà, hận không thể nhanh chóng kết thúc mấy vòng kiểm tra đấy để về với cô.

Phương tiểu thư đứng ngây người ôm một bên má bị anh hôn, cái tên ma cà rồng này càng lúc càng chiếm tiện nghi của cô, cũng may anh chạy nhanh nếu không cô sẽ cho anh biết tay.

Cố Ngạn Thanh cũng đã đi, Phương Châu Hoa lập tức quay về Phương gia để giải thích mọi chuyện đã xảy ra, không chỉ có chuyện này mà còn có chuyện tấm ảnh kia nữa.

Phương gia

Phương Châu Hoa vừa về đến còn chưa kịp thay giày thì đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa mẹ của mình và anh hai, đoạn đối thoại ấy khiến cho cô bị sốc, lỗ tai như bị ù đi, không thể nào tin được những gì mà mình vừa nghe.

“Mẹ! Lát nữa Hoa Hoa về chúng ta phải giải thích chuyện tấm ảnh lúc nhỏ như thế nào đây ạ? Không lẽ chúng ta phải nói ra hết sự thật rằng em ấy không phải là con ruột của ba mẹ, không phải là em gái ruột thịt của con và anh cả sao? Đây sẽ là một cú sốc rất lớn đối với em ấy, Hoa Hoa sẽ không thể chịu nổi đâu.”

Lạc Cẩm Oanh cũng đang đau đầu về chuyện này, đây là bí mật mà bà cùng chồng mình giấu hơn hai mươi năm nay, bà vốn không muốn nói ra, muốn nó bị chôn vùi mãi mãi nhưng bây giờ… Lạc Cẩm Oanh thở một hơi thật dài đáp lại: “Không, mẹ sẽ không bao giờ cho Hoa Hoa biết thân thế thật sự của mình, chuyện này mẹ sẽ suy nghĩ tìm câu trả lời thích hợp.”