Chỉ mới vừa khi nãy Cố Ngạn Thanh còn đánh đấm ầm ầm thế mà bây giờ lại nằm trên giường tỏ ra yếu ớt để hưởng thụ sự chăm sóc của Phương Châu Hoa. Anh nhắn tin vào trong nhóm gia đình bảo mọi người lên phòng để nói về chuyện của Âu Diệu Hàm.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, người xuất hiện ở phòng của Cố tiểu thiếu gia đầu tiên chính là Cố Tư Nhuệ tiếp đến là Âu Thanh Nguyên, Cố Vĩnh Lâm và Cố Trân Dao. Cố Tư Nhuệ gấp gáp hỏi em trai của mình: “Em nói mình biết nơi giam giữ Diệu Hàm là như thế nào? Em mau nói cho anh biết Diệu Hàm đang ở đâu?”
“Năng lực đặc biệt của em là có thể nhìn thấy quá khứ, khi nãy Hàn Gia Tường đã đến đây, cậu ta đã cho em thấy hình ảnh con đường dẫn đến nơi giam giữ Âu Diệu Hàm, còn cho em thấy cuộc nói chuyện giữa Âu Diệu Hàm và Vưu Thế An. Ngoại trừ Âu Thanh Nguyên thì mọi người có thể đến đó, còn lý do chắc mọi người cũng hiểu. Mọi người cứ đến đó cứu Âu Diệu Hàm, mọi chuyện đã có Hàn Gia Tường sắp xếp.” Cố Ngạn Thanh không nhanh không chậm nói cho tất cả mọi người biết.
“Chúng ta có thể tin tưởng Hàn Gia Tường sao? Cậu ta là người của Dương Hoài Châu, lỡ đây là cái bẫy thì sao?” Âu Thanh Nguyên khẽ cau mày lên tiếng, Dương Hoài Châu cho người bắt cháu gái của anh, người của hắn lại đến đây chỉ dẫn đường đi cứu, chuyện này cũng quá phi lý, bất thường rồi.
Cố Ngạn Thanh đáp lại với giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Có thể tin tưởng, cậu ta giúp chúng ta là vì Hoa Hoa.” Sau nhiều lần tiếp xúc cộng với chuyện khi nãy anh vô tình thấy thoáng qua cảnh Hàn Gia Tường chần chừ sau đó bóp cổ Phương Châu Hoa, anh có thể cảm nhận rất rõ là do cậu biết chị gái anh đang đến nên mới làm thế.
Cố Ngạn Thanh miêu tả lại những gì mà mình thấy, Cố Tư Nhuệ ngay lập tức định hình được khu vực đó qua năng lực đặc biệt của mình, anh cùng Cố Vĩnh Lâm và Cố Trân Dao nhanh chóng chạy đến đó.
Âu Thanh Nguyên không thể đi cùng nên chỉ có thể ở lại với Phương Châu Hoa. Anh không muốn cô ở cùng Cố Ngạn Thanh quá lâu bèn nói: “Hoa Hoa! Cháu về nhà hoặc xuống phòng khách nghỉ ngơi đi, chú giúp cháu chăm sóc, trông chừng Cố Ngạn Thanh cho.”
Ngay từ đầu Cố Ngạn Thanh đã nhận ra tình cảm trên mức người thân, bạn bè của Âu Thanh Nguyên đối với Hoa Hoa của anh rồi, chỉ là lúc trước không có gì lộ liễu như hiện tại. Bây giờ muốn tách anh ra khỏi cô sao? Đừng có nằm mơ!
Phương Châu Hoa ngẩn người mất mấy giây khi nghe lời đề nghị của Âu Thanh Nguyên, cô bày ra gương mặt trông khá buồn cười, khó tin hỏi lại: “Chú… mới vừa nói gì ạ? Chú muốn chăm sóc, trông chừng Cố Ngạn Thanh? Không phải hai người…”
“Đúng là chú không thích Cố Ngạn Thanh, nhưng hiện tại cả cậu ta và Cố gia là ân nhân của Âu gia nên chú không ngại chăm sóc cho cậu ta đâu, cháu cứ đi nghỉ ngơi đi.” Âu Thanh Nguyên nói ra một lý do mà chính anh nghe xong cảm thấy vô cùng hợp lý, mặc dù miễn cưỡng chăm sóc nhưng còn đỡ hơn là để Phương Châu Hoa ở bên cạnh tên ma cà rồng xảo quyệt này.
Cố Ngạn Thanh quăng cho Âu Thanh Nguyên một cặp mắt sắc lạnh, nghe tốt lành quá nhỉ? Chỉ có Hoa Hoa ngốc của anh mới bị mấy lời này lừa. Nhìn dáng vẻ nghe lời chuẩn bị rời đi của Phương Châu Hoa khiến cho Cố tiểu thiếu gia bực tức, khó chịu, anh kéo tay của cô lại, lãnh đạm nói với Âu Thanh Nguyên: “Tôi không cần anh chăm sóc, tôi có Hoa Hoa là đủ rồi.”
“Chú cứ đi nghỉ ngơi đi ạ, cháu ở đây chăm sóc cho Cố Ngạn Thanh là được rồi, tên ma cà rồng này khó hầu hạ lắm, chú ở đây sẽ bị anh ấy làm cho tức chết mất.” Phương tiểu thư mỉm cười lên tiếng, cô mà để hai người ở chung kiểu gì cũng sẽ có chuyện, có khi đánh nhau bay luôn cái nóc nhà.
Âu Thanh Nguyên nhìn bộ dạng đắc ý của Cố Ngạn Thanh thì không cam tâm, vẻ mặt càng bực tức, khó coi, nhưng hiện tại anh khó chịu, không cam lòng thì có ích gì chứ, nơi này là Cố gia, cô cũng đã đặt Cố Ngạn Thanh vào trong trái tim mình rồi, anh ngoại trừ rời đi còn có lựa chọn nào khác sao?
Cánh cửa vừa khép lại Cố tiểu thiếu gia liền xụi lơ ngã về phía của Phương Châu Hoa, cằm của anh đặt lên vai của cô, anh giả vờ yếu ớt nói: “Vết thương của tôi lại đau rồi, tôi đứng không nổi nữa.”
Phương Châu Hoa đâu có ngốc mà không nhận ra là anh đang giả vờ, mới mấy giây trước còn trừng mắt rồi lại đắc ý, huênh hoang với chú Thanh Nguyên vậy mà bây giờ lại yếu ớt, cô có điên mới tin anh: “Bớt diễn đi, tôi không bị anh lừa đâu.”
Cố tiểu thiếu gia biết mình đã không lừa được cô gái nhỏ nên đành đứng thẳng người lại sau đó kéo Phương Châu Hoa ngồi xuống, anh ngồi xuống sát bên cạnh cô nếu không phải hiện tại cô vẫn xa cách, không chịu cho anh cơ hội thì anh đã kéo cô ngồi lên đùi mình luôn rồi.
Cố Ngạn Thanh không nói gì chỉ mắt đối mắt với Phương Châu Hoa, càng nhìn anh càng thấy cô đáng yêu, vết bớt trên gương mặt dường như cũng không che được sự xinh đẹp, đáng yêu của cô, bây giờ cho anh ngắm cô cả ngày cả tháng anh cũng không chán.
Bà chủ Phương bị Cố Ngạn Thanh nhìn đến nóng cả mặt, để anh nhìn nữa chắc mặt cô thủng luôn mất. Cô lấy cái tay nhỏ nhắn của mình che mặt của anh lại sau đó đẩy sang chỗ khác: “Mặt tôi sắp bị anh nhìn cho thủng rồi này.” Cô véo một bên mặt của anh, cười tủm tỉm, hắng giọng nói: “Anh ráng mà hoàn thành bài kiểm tra cho thật tốt, ngày anh thăng lên cấp S sau đó quay về đây thì tôi sẽ suy nghĩ lại.”
“Hả? Em nói sao? Em nói em sẽ suy nghĩ lại? Em đồng ý cho tôi một cơ hội?” Hai mắt Cố tiểu thiếu gia sáng rực, cười không khép được miệng, cảm giác này thật khó tin.
“Đừng vội vui mừng, anh không những phải hoàn thành bài thi thăng cấp S mà còn phải quay về đây với cơ thể không bị thương quá nặng, tôi biết chuyện bị thương là không thể tránh khỏi nhưng…”
“Tôi biết em lo lắng cho tôi, em yên tâm lần tới tôi quay về sẽ không còn bị thương nặng như thế này đâu.” Cố Ngạn Thanh xoa xoa đầu đáp lại, trong lòng đã vui còn vui hơn khi thấy cô lo lắng cho mình, anh vòng tay ôm chầm lấy cô, dụi dụi mặt của mình vào cổ của cô: “Em lo lắng cho tôi như thế tôi vui quá đi mất.”
Phương tiểu thư bị Cố Ngạn Thanh ôm chặt đến mức nhúc nhích cũng không được, cô bất lực ngồi im cho anh ôm, anh muốn ôm như thế nào thì ôm dù sao cô cũng đã quá quen rồi.