Anh Ấy Không Còn Chạm Vào Tôi Nữa

Chương 6: VI. Anh Đã Đến Rước Em Thật Rồi, Tuyệt Quá




Sau khi anh mất, tôi vẫn thường hay đến những nơi trước kia chúng tôi từng đi qua, bốn mươi năm trôi qua, có nhiều cảnh vật đã đổi thay không còn như trước, nhưng anh ấy vẫn vậy, vẫn là hình bóng đặc biệt trong lòng tôi, không thể phai nhòa.

Trước kia mỗi khi ghé đến những chỗ cũ, tôi lại theo thói quan nhìn sang bên cạnh, thấy chẳng có gì, tôi lại bật khóc. Hiện tại, tôi vẫn giữ thói quen đó, nhưng đã không còn thấy buồn tủi, bởi tôi cảm nhận được anh vẫn còn bên tôi. Hoặc cũng có lẽ tôi quá cô đơn nên sinh ra ảo giác đi.

Năm đó tôi đã hứa sẽ thay anh nhìn ngắm thế giới này, thực hiện ước muốn khi xưa của bọn tôi, bởi vậy tôi đã đi rất nhiều nơi, cũng vì thế mà thấy qua rất nhiều cảnh đẹp, nhưng không khung cảnh nào đẹp đẽ như bãi biển đêm trong kí ức.

Tôi cũng đã quay lại đó một vài lần, trời sao vẫn rực rỡ như vậy, nhưng đã không còn người ở bên nữa rồi.

Lúc rảnh rỗi tôi lại đến những tôi quen thuộc để hoài niệm về năm tháng đã qua, sau mấy chục năm, nơi tôi có thể đến chỉ còn là bãi biển năm nào, thật may vì dù tất cả đã không còn nhưng nó vẫn còn ở đấy.

Có lần tôi đi đến một thành phố lạnh giá, nhìn tuyết rơi chợt nhớ đến ngày xưa bọn tôi cũng từng bên nhau dưới trời tuyết. Khi đó tôi còn nói đùa rằng như vậy trông như bọn tôi đã bên nhau đến bạc đầu, xem như nhân sinh viên mãn rồi.

Giờ khi tóc đã bạc tôi mới hiểu, tuyết rơi chỉ là chốc lát, còn bên nhau đến bạc đầu là phải dùng cả đời, không thể so sánh được, cũng vì vậy mà không cách nào viên mãn.

Năm tôi năm mươi, ba mẹ bọn tôi đã qua đời, không chịu được trống vắng nên tôi đã nhận nuôi một đứa bé năm tuổi, để nó theo họ anh.

Hiện tại nó đã lớn, vừa kết hôn năm trước và chuẩn bị chào đón một tiểu thiên sứ đáng yêu đến với gia đình.

Nhiều người nói rằng cuộc sống tôi quá hạnh phúc, ngoại trừ gương mặt bị hủy dung ra thì tất cả đều như ý. Nghe thế tôi chỉ mỉm cười không đáp lại.

Mấy năm bảy mươi tôi thấy sức khỏe mình đã yếu dần, hay bệnh vặt, mắt mờ, chân run, tôi gọi con tới nói ra nguyện vọng của mình, tôi muốn sau khi chết sẽ được chôn cạnh anh.



Rồi, tôi lại ôm lọ thủy tinh đi đến bãi biển, tôi ngồi đó rất lâu, rất lâu.

Đến tận chiều tối mới quay trở về, mấy ngày sau đó đều như vậy, tôi biết thời gian mình sắp hết, nên tôi muốn mình được ra đi ở nơi chứa kỉ niệm đẹp nhất của bản thân hơn là trên giường bệnh lạnh giá.

Nhiều năm như vậy, thật ra hi vọng anh sẽ đợi tôi ở thiên đường cũng đã chẳng còn.

Nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều đến nơi cũ không còn là vì ôn lại kỉ niệm hay tìm lại kí ức xưa mà nó chỉ còn là thói quen.

Cuối cùng sau bốn mươi năm thiếu vắng bóng hình anh thì thời gian đó đã đến, tôi cảm thấy trước mắt tối dần, tôi cố hướng mắt về phía bầu trời.

Tiếc quá không được nhìn thấy cảnh trời đêm lần cuối, cơ thể tôi như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo và cô độc.

Bỗng có một hơi ấm bao trùm khắp cơ thể tôi, sự ấm áp và mùi hương quen thuộc tôi từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ thấy lại được nữa.

Mở mắt ra lần nữa, trước mắt tôi là bầu trời đêm đầy sao rực sáng.

Hơn hết, nơi đó có anh.

Nhìn thấy gương mặt mà tôi đã nhung nhớ suốt nhiều năm đó tôi đã không còn nghĩ ngợi được gì mà chạy vụt đến ôm chặt lấy anh.

Anh ấy không biến mất như những cơn ác mộng đã đeo bám tôi suốt nhiều năm mà ngược lại anh ấy đã đáp lại cái ôm của tôi.



Anh đã đến rước em thật rồi, tuyệt quá.

Những năm qua em đã sống mà không lãng phí sinh mệnh này, anh có thấy em làm tốt không?

Anh biết không, bốn mươi năm cảnh vật đều đã thay đổi rất nhiều, có nhiều chốn cũ đã không còn nữa nhưng bãi biển và trời sao năm đó, và cả tình cảm em dành cho anh nữa, đều không bị thời gian làm đổi thay.

Đến giờ em vẫn còn giữ lọ thủy tinh anh tặng, em đã bảo con chôn nó cùng, rất nhanh thôi chúng ta sẽ nhận được nó.

Anh không biết rằng em rất đào hoa sao? Anh đi như vậy không sợ em bỏ theo người khác à? Đến con em cũng đã có rồi anh không ghen à?

Đùa thôi đấy là bé con của chúng ta, năm nay hai lăm tuổi vừa kết hôn không lâu và đang mang thai, tức là chúng ta sắp có cháu bồng đó. Haizzzz tiếc là em không sống được đến ngày nhìn thấy đứa cháu bé bỏng của chúng ta ra đời để nói cho anh biết bé đáng yêu như thế nào, nhưng mà con chúng ta rất ngoan và dễ thương đấy, bạn đời của nó cũng rất tài giỏi.

Còn nữa, anh biết không, em rất yêu anh.

Về sau chúng ta đừng chia xa nữa nhé?

- Hoàn-

Ban đầu định cho bé nó chỉ là tưởng tượng phút cuối đời thôi nhưng mà viết xong tự nhiên bị nghiệp quật đụng xe nên đỡ đau là sửa lẹ rồi hoàn

Vậy là đã hội tụ đủ cùng chết, thụ chết và giờ là công chết, ba bộ đủ rồi không suy nữa quay về viết dương dương thôi.