Này em ơi nếu bằng lăng không tímBầu trời thôi xanh, áng mây sẫm màuNếu trong tim em chẳng có tình đầuThì xin em chớ gieo sầu cho tôi.
4.6.24
Miền Trung vào mùa lũ, mưa liên miên suốt mấy ngày liền không dứt, khiến buổi kiểm tra môn Thể Dục hôm Thứ Năm phải dời lại vì không có sân tập. Thường thì nhà đa năng là địa bàn của lớp bóng chuyền, còn lớp bóng đá phải học ở ngoài trời, tuy chung tiết nhưng chẳng bao giờ gặp nhau. Hôm nay, khi lớp bóng đá vừa đội mưa chạy vào nhà đa năng trú thì đã thấy mấy đứa lớp bóng chuyền ngồi la liệt thành từng cụm khắp nơi.
- Má, tụi nó sướng quá ha mày?! - Huân vỗ vai Nam, ghen tị lên tiếng.
Lớp bóng chuyền của cô Mai gần như là cái lớp dễ qua môn, lại còn nhàn nhất trường Đông Giang. Nếu ngày xưa không ngây thơ bị thằng Nam dụ dỗ đăng ký môn bóng đá thì giờ Huân cũng đâu có khổ vậy đâu!
- Ê, tụi con gái lớp mình kìa.
Nhìn theo chỉ tay của Huân, Nam lập tức thu vào mắt mình dáng hình mảnh khảnh của Thi. Gần đây em có vẻ ốm đi một chút, tóc búi lên làm lộ ra khuôn mặt và cần cổ nhỏ xíu, nước da trắng nõn nổi bật lên trong bộ đồng phục xanh dương. Nam thở dài, nó lại như thế nữa rồi, lại... chỉ nhìn ra mỗi mình em giữa dòng người đông đúc.
Huân là đứa thích đông vui rôm rả nên ba chân bốn cẳng kéo theo Nam chạy đến góc khán đài trong nhà đa năng, nơi đám con gái tụ tập. Nói là một đám chứ thật ra cũng chỉ có năm đứa, bao gồm cả Thi, Hân và Giang.
- Hế lô mấy bà, cho ngồi ké với.
Huân vẫy vẫy tay rồi mặt dày chui vào giữa, chẳng thèm để ý xem người ta có đồng ý mời mình ngồi hay không. Cũng may mấy đứa kia không phải kiểu khó tính, xét nét gì. Thấy Nam vẫn đứng tồng ngồng một chỗ ở đó, Giang tưởng nó ngại nên mở miệng rủ:
- Ê Nam, đứng đó làm chi? Lại đây ngồi nè.
Cả đám ngồi xiên xéo trên các bậc khán đài, Thi ngồi ngoài rìa bên trái. Giờ Nam mà đi sang ngồi cạnh em thì có vẻ cố tình quá, chen không vào, mà ngồi chỗ khác, nó lại chẳng muốn. Ngay lúc nó cắn móng tay thấp thỏm thì Huân lên tiếng như đấng cứu tinh:
- Bà ngồi dịch qua xíu đi Hân, cho bạn tôi ngồi.
Huân xua xua nhỏ Hân qua một bên, chừa lại khoảng trống nhỏ, vừa hay ở ngay giữa cậu ta và Thi. Chà, lần đầu tiên nó thấy Huân làm được cái gì nên hồn đó! Nam ho khan một tiếng, âm thầm giơ ngón cái tặng thằng bạn trong lòng, nhanh nhảu đặt mông ngồi xuống ngay, như sợ cãi chỗ trống ấy nó sẽ chạy mất.
- Cái chi? Mày có bồ rồi hả Giang? - Ngồi nghe tụi con gái rôm rả một hồi, Huân trợn mắt lên, hô.
Không trách cậu chàng phản ứng thái quá như thế, vì suốt mấy năm nay, Giang trong mắt cả lớp vẫn là một đứa thuộc diện con ngoan trò giỏi, gia đình nghiêm khắc, chắc chắn không có chuyện yêu đương trước khi bước ra đời được.
- Ủa mắc chi mày làm như kiểu tao khủng khiếp tàn canh lắm không ai ưng nổi rứa?
Huân lập tức giơ tay tỏ vẻ đầu hàng.
- Ê, không hề luôn à nha! Tao chỉ cảm thấy không thằng mô lọt vô mắt mày nổi thôi.
- Ờ, nên tao có nói tao quen "thằng" đâu.
Giang đáp rất tự nhiên, nhưng nhỏ vừa dứt lời, tức thì sự im lặng bao trùm tất cả. Để cứu vãn lại bầu không khí sượng sùng này, Hân đột nhiên ồ một tiếng chuyển đề tài:
- Ê tao nghĩ tao cũng sắp có người yêu á mày.
- Anh nhân viên Highlands hay anh ở Vincom hôm bữa? - Giang thuận miệng hỏi.
- Anh Highlands ảnh bơ tao, còn anh Vincom chắc không nổi, tao phát hiện ảnh mới đi xăm mày ơi.
Huân xen mồm:
- Ủa bà kì thị người xăm hả?
- Chứ ảnh xăm lông mày lá liễu, xăm môi hồng đào thì ông nghĩ tôi còn cửa không?
Cả đám cười sằng sặc.
- Chớ không thì còn ai nữa? - Thi cũng hơi tò mò.
Hân lắc lắc hai bím tóc, bắt đầu thần bí kể về đối tượng mới của nhỏ. Đợt này, Hân thích một anh lớp mười hai cùng trường. Anh chàng đó học chuyên Lý, đeo cặp kính cận gần năm đi-ốp, tóc mái dày che cả trán và luôn sơ vin gọn gàng, huy hiệu đoàn sáng bóng. Anh ta khác hoàn toàn với những chàng trai mà Hân thích trước đó, nói sao nhỉ...
- Nghe phèn phèn lúa lúa. - Thằng Huân gật gù, buông một câu vô duyên hết sức. - Bà khoái cái kiểu mọt sách đó hả?
Nhỏ Hân lập tức cãi lại ngay:
- Phèn là phèn răng? Người ta gọi đó là chân chất, thôn quê.
- Ê không mấy bọn mày im luôn đi, càng bàn tán về người ta, tao càng thấy hai đứa mày vô duyên á. - Nhỏ Giang nói, quay sang Hân. - Rồi mắc chi mày thích ổng?
- Ảnh làm sao đỏ bắt tao lúc tao đi trễ trèo tường, ảnh chửi tao, tao thấy ảnh cọc tính thú vị nên tao khoái.
Hân vừa dứt lời, cả đám lập tức ầm ĩ lên muốn bổ cái đầu nhỏ ra xem nhét cái gì bên trong mà suy nghĩ khác người thế. Nhỏ tưởng nhỏ là Phong trong mấy bộ truyện teen, người có IQ cao và quá khứ bi thảm, phải lòng Băng vì Băng là người con gái duy nhất dám mắng mình chắc?
Không lẽ, tụi con gái đều thích những đứa con trai phũ phàng với mình như vậy...
Nam nhíu mày lại, suy nghĩ một hồi rồi lẳng lặng liếc mắt sang chỗ Thi - người vẫn luôn im lìm, hiền từ cười mỉm nhìn chúng bạn như mẹ già nhìn đàn con thơ. Ôi, dù cho Thi có thích cái kiểu đó thật, nó cũng chẳng nỡ lòng nào mà phũ phàng với em nổi. Ai sẽ thích thú khi nhìn cảnh người con gái mảnh mai ấy đỏ hốc mắt, rưng rức sắp khóc đâu? Ít nhất thì, Nam không thể.
Con gái phải được nâng niu, chiều chuộng, đặc biệt là người con gái tên Thi.
- Ủa rứa còn Thi, bà có ngưởi yêu chưa? Bà thích kiểu người ra răng?
Đột nhiên, thằng Huân khơi ra một cái đề tài mà khiến hầu hết mọi người ở đây đều hứng thú. Còn riêng Nam thì... tim nó đang đập với vận tốc của một chiếc xe đua.
Tự dưng câu chuyện bị đổ lên mình, Thi hơi giật mình, bối rối một chút, nhưng không khó chịu. Thấy mọi người đều tỏ vẻ muốn biết, em cũng cẩn thận suy nghĩ một lúc mới trả lời:
- Người yêu thì chưa có, còn nhỏ mà. Mẫu người cũng không có luôn, chưa nghĩ tới.
- Nhưng bà cũng phải thích kiểu chi hay không thích kiểu chi chớ? - Thằng Huân hỏi tới.
Suốt hai năm chơi chung, lần đầu tiên Nam thấy Huân thở ra câu nào lại đúng đắn câu đó. Sống lưng nó bất giác thẳng thớm lên, đầu ngón tay cũng hơi cuộn lại, hô hấp dồn dập chờ đợi câu trả lời của Thi. Nam không biết em sẽ cho nó một mục tiêu phấn đấu, một thiên đường đầy hoa hay một phán quyết tử hình nữa.
- Thì... Không ăn to nói lớn, hút thuốc uống rượu, ăn mặc lố lăng, báo cha báo mẹ là được rồi.
Nam gật gù, nó không có mấy thói xấu đó. "Báo" cũng là chuyện quá khứ rồi, nó đã thay đổi.
- À với lại... - Thi bổ sung. - Đừng đẹp trai quá là được.
- Ủa là bà không thích người đẹp trai hả, lạ rứa?
- Ừ, không thấy có cảm giác an toàn lắm.
Thi vừa nói xong, tiếng tuýt còi đã vang lên từ phía xa, giáo viên vẫy tay tập trung học sinh lại để dặn dò trước khi tan học. Mọi người dần dần ôm cặp về hết, nhà đa năng lúc này bắt đầu trở nên vắng hoe. Huân nhìn đồng hồ, cầm cặp sách lên, hỏi Nam:
- Ê cu, qua Phan Tứ ăn mỳ cay không?
Đáp lại cậu chàng chỉ có sự lặng thinh. Thấy bạn mình thất thần, Huân phải lay nó vài cái mới gọi hồn Nam về được. Nó quay qua nhìn Huân, đôi mắt vẫn còn mịt mờ, mông lung lắm.
- Huân, hỏi thiệt nghe.
- Sủa.
- Tao có đẹp trai không?
Mặt Huân nhăn thành một dúm, nếu có thể biến dạng thì chắc chắn đầu cậu đã hóa thành dấu hỏi chấm to đùng. Đang lúc định đùa cợt như thường ngày thì trông thấy sắc mặt Nam có vẻ nghiêm túc, Huân mới bắt đầu đánh giá một cách công tâm.
Kể ra thì.... Nam cũng bảnh trai phết. Nó chỉ không đẹp theo tiêu chuẩn thư sinh, nhẹ nhàng mà nhiều cô nàng hiện tại theo đuổi, vì những đường nét của nó đều mạnh mẽ quá, lại thêm nước da hơi ngăm nữa, nhưng nó vẫn đẹp theo cách rất riêng. Xương hàm góc cạnh, sống mũi cao, mày rậm, thêm cái răng khểnh bên hàm phải trông vừa duyên, lại có phần cá tính.
- Rất đẹp trai. - Huân gật đầu giơ ngón cái. - Chỉ xếp sau tao với Sơn Tùng M-TP thôi... Ơ nè chưa nói xong mà mày chạy đi đâu đó? Không đi ăn mỳ cay hả thằng kia?!
Nam chạy vút vào trong màn mưa, đầu óc chỉ còn bập bùng câu khẳng định của Huân ban nãy.
Phải làm sao đây phải làm sao đây phải làm sao đây?! Thi không thích người đẹp trai trong khi nó lại quá đẹp trai, nhưng hỡi ôi đẹp trai đâu phải cái tội của nó? Nếu nó trở nên tốt tính, dịu dàng thì những ưu điểm khác có bù lại cho gương mặt đẹp trai này không?
Nam tròng cái áo mưa lên người mà hàng đống suy nghĩ xoay vòng vòng trong đầu. Không, nó không thể rớt từ vòng gửi xe chỉ vì nó quá đẹp trai được! Như quyết tâm điều gì đó, Nam phóng con "chiến mã" ra khỏi cổng phụ, rẽ vào một cái ngõ nhỏ.
Ông bà ta thường bảo "cái răng cái tóc là gốc con người". Lúc đầu nó định tan học sẽ đến tiệm quen để cắt tóc ngắn lên một chút, nhưng giờ Nam suy nghĩ lại rồi. Nếu tóc nó xấu đi thì độ đẹp trai của nó cũng theo tỷ lệ thuận giảm xuống luôn, đúng không?
Và Nam của năm mười bảy tuổi đã ngây thơ bước vào một tiệm cắt tóc lạ hoắc giữa trời mưa, với quyết tâm tìm một kiểu tóc khiến mình không đẹp trai như trước nữa.
(Ngoại truyện nhỏ.)
Anh cắt tóc: Hớt kiểu chi em?
Nam: Kiểu mô càng xấu càng tốt anh.
Anh cắt tóc: Chú em thất tình hả?
Nam: Dạ không, cắt tóc để kiếm tình ạ.
Anh cắt tóc: Rứa cắt hai mái Đan Trường được không? Thằng mô cân không được quả đầu ni thì hớt cái là xấu liền.
Nam: Rứa cắt kiểu nớ đi anh.