Gã thi sĩ khát đôi vầng thơGã trai tơ khát chút tình nồngTim giam trong lồng vần gieo vỡTình thơ thơ mình một mảnh mơ.
19.6.24
Người đàn ông cao lớn kia tiến tới, càng lúc càng gần, còn Huân thấy ánh sáng cuộc đời cậu càng lúc càng mờ. Ông chú vung cánh tay chắc nịch của mình lên cao, Huân nhắm tịt mắt lại. Đợi hồi lâu, cậu vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì, đành he hé mi ra xem thử.
- Ba!
Tiếng Thi vang lên, lảnh lót, rành mạch. Huân mở bừng mắt. Thi không gọi cậu, dĩ nhiên càng không phải gọi Nam, không lẽ con bé sợ tới mức nhận đám lưu manh đó là ba? Chắc không đâu nhỉ...
- Tụi hắn quậy con hả? - Ông chú ấy hỏi Thi.
Em vừa gật đầu, tức thì chú mặt sẹo xách cổ áo một thằng trong đám đó lên như xách con gà con. Mấy đứa còn lại nhìn thấy người đàn ông cao to mặt mày bặm trợn thì răng va vào nhau lập cập, nhưng vẫn mạnh miệng lắm.
- Ê ông già, khu ni tụi tui quản, đừng có nhiều chuyện đó nghe!
- À, mày quản... Mấy đứa đâu, vô "quản" với các anh nè!
Chú mặt sẹo vừa dứt lời, từ đâu lù lù xuất hiện cỡ sáu, bảy đứa con trai mặc võ phục màu xanh dương, thắt đai vàng, cao có thấp có nhưng cơ thể đều chắc nịch, vẻ mặt hùng hổ cả. Mấy anh võ sinh vây quanh đàn báo lưu manh, bỗng chốc trông tụi nó trở nên nhỏ bé, thảm thương vô cùng. Một anh hài hước cười cười:
- Có cần tụi em đóng tiền bảo kê không anh? À, tự giới thiệu trước, em tên Thành, biệt danh Thành Đầu Đá. Thử đọ nội công coi đầu đá với đầu bò, đầu mô cứng hơn cái chơi?
Tụi lưu manh sợ mất mật, khuôn mặt trắng xanh. Cũng may ban quản lý khu chợ chạy đến, đôi bên mới bắt đầu giao lưu trong hòa bình. Khi mọi người lên phòng nước giải quyết, trả lại không gian chợ hoạt động bình thường, Huân mới nhích nhích lại gần Thi, thắc mắc:
- Mấy anh đó là đàn em của ba bà hả Thi? Giang hồ mà cũng học võ nữa hả?
- Ai nói ba Thi làm giang hồ? - Thi nghiêng nghiêng đầu, mờ mịt. - Ba Thi dạy võ, mấy anh đó là học trò thôi.
Thằng Huân gật đầu à ừ, trước khi cậu ta mở mồm hỏi thêm thì đã nhận cái liếc mắt đến cháy má của Nam. Thú thật, cậu vẫn chưa thoát khỏi cú sốc về bộ dạng tức giận của bạn mình khi nãy. Nam cúi xuống, lúi húi nhặt mấy cái vòng rơi dưới đất lên, nhét vào tay Thi.
- Buổi tối con gái ở đây một mình, không an toàn lắm đâu.
Nó quan tâm em, rồi như tự thấy mình nhiều chuyện quá, bèn ngậm miệng lại. Thi không để ý mấy đến vẻ sượng sùng của nó, chỉ cười đáp:
- Bác Thi bị đau nên Thi ra coi giùm thôi, hôm ni bữa cuối rồi. - Đoạn, em đưa mấy cái vòng cho Nam với Huân. - Nè, cho đó, chơi đi.
- Nhiêu tiền á Thi? - Huân hỏi.
Em lắc lắc đầu, đứng dịch ra về phía tấm bạt rải đủ thứ quà cách nơi hai thằng tầm mấy mét.
- Thôi, tiền bạc chi, coi như cảm ơn hai bạn đó. Hiểu luật chơi mà đúng không? Cứ thảy vòng vô món mình thích, trúng thì lấy quà.
Huân nghe miễn phí là ưng bụng liền, nhắm ngay đến con robot siêu nhân biến hình ở tít đằng xa. Nhưng trời không chiều lòng người, cậu chàng tung cả thảy mười vòng thì trật lất hết cả mười. Huân chán nản, đành phải lui xuống nhường chỗ cho Nam. Nam vào vị trí, tay hơi nâng lên, bên tai ríu rít tiếng cổ vũ của Huân.
- Ném đi, thích chi ném đó, tao biết mày thích con robot màu xanh mà!
Thích gì ném đấy... Thứ mình thích. Thứ mình thích. Thứ mình thích!
Trong đầu Nam quay đi quay lại mấy chữ, tầm mắt vô thức liếc nhìn về phía Thi. Ánh đèn vàng ướm lên gương mặt xinh xắn, mái tóc dài ngoan ngoãn rũ trên vai, hàng mi cứ chớp chớp như muốn lôi tuột trái tim Nam khỏi lồng ngực, kéo nó về phía em mà quấn quýt, vây quanh.
Trong một chốc si say, bàn tay Nam theo bản năng mà vung lên, cái vòng lao vút, đáp thẳng lên đỉnh đầu Thi. Giây phút ấy, ánh trăng rẽ mây ló dạng, sao trời như xếp lại thành hình trái tim và cơn gió bỗng lao xao hoài bản tình ca da diết.
Một thoáng im lặng, Thi cầm cái vòng xuống khỏi tóc mình, bật cười:
- "Quà" này không lấy được đâu.
Mặt Nam đỏ bừng lên, răng cắn lấy đầu lưỡi. Nó cảm thấy hai má mình nóng ran, đất trời quay cuồng như uống phải rượu, loại rượu mạnh tên Lê An Thi, ủ được mười bảy năm rồi.
Rốt cuộc, Huân vẫn như ý ôm lấy con robot cười khì khì. Tầm gần chín giờ tối, ba Thi giải quyết xong chuyện đi về lại gian hàng. Ông chú hào phóng rút tờ hai trăm đưa cho Thi, bảo em dắt bạn đi ăn cái gì.
- Nhớ về sớm nghe con. - Ông vừa lúi húi dọn dẹp quầy hàng, vừa dặn dò.
Cả ba quyết định lên đầu cầu xem Rồng phun lửa phun nước* trước rồi sẽ sang khu quà vặt gần trường chuyên ăn nem chua rán sau.
*Cầu Rồng ở Đà Nẵng sẽ phục vụ chương trình phun lửa, phun nước vào khoảng chín giờ tối các dịp cuối tuần. (Này trên gg nói vậy chứ ở đây thấy toàn bảy, tám giờ là đã dẹp đường để phun rồi :)))
Không biết ai dấy lên đầu tiên mà ở phố biển có một lời đồn rất thú vị thế này: lúc Rồng phun nước, ai đứng dưới mà bị ướt thì sẽ sớm có người yêu. Huân nghiến răng nghiến lợi, chắc nịch rằng lời đồn này là sai vì cậu ta đi hứng nước cả chục lần, ướt như chuột lột mà đã thoát ế bao giờ đâu! Nói thế, nhưng cuối cùng cậu chàng vẫn chen lấn lên đầu hàng, đối diện với đầu Rồng, hăm hở chờ.
Thi và Nam chọn một chỗ nằm chếch chếch, nơi nước phun đến không nhiều. Đúng chín giờ, Rồng phun lửa trước, sức nóng từ dầu hỏa tỏa ra, cộng thêm người người chen chúc khiến nhiệt độ tăng dần. Thấy Thi phe phẩy cái tay quạt quạt gió, cổ ướt đẫm mồ hôi, tóc bết dính vào, Nam mới rút cái gì đó từ trong túi quần ra đưa cho em:
- Thi cột đi.
Em nhận lấy, ngạc nhiên khi đó là một chiếc buộc tóc hình con thỏ trắng. Lúc nãy khi dạo quanh chợ, Nam tình cờ thấy và nhớ ngay đến em, đầu óc nóng lên, nó mua luôn mà chẳng kịp suy nghĩ. Cũng may, Thi chẳng phải kẻ ưa tò mò gì như Huân, em không hề hỏi nó là một đứa con trai thì cột tóc đâu ra mà có.
- Cảm ơn Nam, mai Thi trả hen?
- Thôi... Thi... cứ giữ đi.
Mặt Nam lại đỏ. Lúc này, cầu Rồng mới bắt đầu chuyển sang phun nước, cột nước dài tỏa khắp nơi, chẳng ngờ còn bắn đến cả chỗ hai đứa đứng. Thi luống cuống, Nam vội vung cái áo khoác cột bên hông lên, chụp lên đầu cả hai.
Hành động này vô tình kéo Thi lại gần, kề sát bên hông nó. Thi chỉ cao tầm ngang ngực Nam, từ trên ngó xuống nó có thể thấy mái tóc đen như mực, thoang thoảng mùi sả chanh của em. Nam cứ thế mà ỷ vào chiều cao, ỷ vào việc em không chú ý, nhìn ngắm bên vành tai trắng nõn đến ngẩn ngơ. Đột nhiên, Thi ngẩng đầu, mảnh tình con non trẻ mà hừng hực lửa nhiệt chưa kịp thu lại của nó, cứ thế tràn vào mắt em. Một chút ngưa ngứa thoáng phất nhẹ qua, khiến trái tim Thi co rụt khi chạm phải đôi con ngươi đen thẳm, sâu hun hút ấy.
Nó im lặng, em cũng không nói gì. Mãi đến khi nước phun xong, người xung quanh dần dần tản đi hết, em mới đột ngột cất lời:
- Mọi người nói Nam hiền khô, hay cười, lại còn ấm áp. Nhưng mà có đôi lúc Nam trở nên đáng sợ lắm, ví dụ như lúc nãy.
Cơn hoảng loạn rục rịch lèn đầy lòng Nam. Em ghét nó ư? Em kinh khiếp bộ dạng đó của nó ư?
Giọng nói mềm nhẹ ấy tiếp tục vang lên, ngay trước khi tai nó ù đi vì sợ hãi, Nam đã kịp nghe thấy vài lời.
- Nhưng không biết vì lý do chi mà mấy lúc đó... Nam cho Thi cảm giác rất an toàn.
Đêm hôm đấy, Nam lăn qua lộn lại rất lâu mà chẳng hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói của Thi. Nhẽ nào, em thấy Nam giống ba em, nên em mới yên lòng?
Cuối cùng, Nam bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ đến mất ngủ.
Giải thích vắn tắt lý do ra chương chậm ಡ ͜ ʖ ಡ