Áng Mây Của Bầu Trời

Chương 4: Nội tâm Nam Đình gào thét nghỉ việc!




Ban đầu Lý Huệ Du cũng không biết nên mở lời với sếp của mình thế nào nữa, tuy rằng họ đã từng gặp nhau vào hôn lễ của Phó Trù và Lý Lạc Nhiên, nhưng kể từ sau đó thì hai người cũng chẳng qua lại, đến nói chuyện cũng không, tuy cô đang làm việc ở Trương thị, nhưng chức vụ chỉ là nhân viên quèn, cũng đâu thể nào gặp thẳng mặt Tổng Giám đốc của công ty được chứ?

Trong khi Lý Huệ Du không biết nên làm gì mới đúng thì Nam Đình đã đem vào phòng làm việc của nhóm cô rất nhiều đồ ăn nhẹ, lại còn mang theo cả nước uống, với cái lý do hết sức phổ thông chính là...

- Hôm nay Trương tổng thấy vui nên mời mọi người ăn uống nhẹ, nên là cứ tự nhiên nhé. À đúng rồi, Trương tổng còn chuẩn bị thêm mỗi người một phần bánh Macaron của cửa hàng Regina, mỗi người một phần nên đừng lo nhé. Chúc mọi người buổi chiều vui vẻ.

Sau khi đã xong việc được giao thì Nam Đình cũng định rời đi, nhưng chân trước vừa mới bước ra khỏi phòng thì chân sau đã phải quay lại vì Trương tổng lại tìm việc cho cậu ta làm nhận được tin nhắn "khẩn cấp" mà Nam Đình chỉ biết dài.

Nội dung trong tin nhắn "khẩn cấp" là:

[Trương Chân Hàn]: Nam Đình, cậu hỏi xem Tiểu Du có thích bánh Macaron không, ngày mai cô ấy có muốn ăn gì không? Phải rồi, dặn dò cô ấy buổi chiều này chờ tôi đón nữa!

Nam Đình: "..." Mình có nhất thiết phải cần công việc này không nhỉ?

Dù là Nam Đình đang rất không hài lòng với cách làm việc của Trương tổng, nhưng phận làm công nên cậu ta lại phải quay vào bên trong phòng ban của Lý Huệ Du, mọi người ở đây cũng đưa mắt nhìn cậu ấy, thì Nam Đình dù biết là ngượng nhưng vẫn phải mỉm cười, nói:

- Gần đây Trương tổng đang để ý một cô gái, nên anh ấy muốn hỏi xem khẩu vị của các cô gái là gì. Mọi người... Cho Trương tổng ý kiến được không?

Phòng ban của cô nghe xong cũng đứng hình mất vài giây, hóa ra là cây Vạn Tuế ngàn năm lại ra hoa nên họ mới nhận được phúc phần như thế này à? Bảo sao mà tự nhiên tư bản lại đối tốt với họ như thế, thì ra là có mục đích.

Đương nhiên Nam Đình chỉ là hỏi cho có lệ thôi, chứ người duy nhất cậu ta muốn nghe câu trả lời là Lý Huệ Du kia kìa.

Cơ mà hình như Nam Đình có nghe loáng thoáng về cuộc trò chuyện ngắn ngủi của Lý Huệ Du và Huỳnh Tĩnh.



Huỳnh Tĩnh nói:

- Tiểu Du, em có thích bánh ngọt không?

- Em ghét nó nhất trần đời luôn đó.

- Vậy còn Tiểu Tinh Nhi thì sao?

- Con bé thì khá thích, nhưng em không thể cho con bé ăn quá nhiều đồ ngọt. Với lại hôm nay em còn phải dự sinh nhật của chị gái, với chị gái và anh rể... Hai người họ chiều Tiểu Tinh lắm, nên thế nào cũng lén em cho con bé ăn đồ ngọt.

Huỳnh Tĩnh nghe xong cũng chỉ biết cười, dù rằng Lý Huệ Du là một người còn trẻ, theo cô ấy thấy thì cô ít có kinh nghiệm yêu đương... Vậy mà làm mẹ lại rất ra dáng.

- Sau này ai lấy được em chắc chắn là tu tám kiếp.

- Em lại không có ý định kết hôn.

Nam Đình: "..." Rồi, để ông sếp nghe là ổng thất tình nữa nè... Dù rằng ổng với người ta chưa là cái đinh gì của nhau.

Huỳnh Tĩnh cũng ngạc nhiên, lại nói:

- Sao vậy? Em xinh đẹp như vậy, năng lực lại rất tốt, sao lại không kết hôn?

- Vì em không muốn Tiểu Tinh nghĩ em bỏ rơi con bé. Ngay từ đầu em đã quyết định là chỉ nuôi Tiểu Tinh thôi. Còn lại... Em không nghĩ đến.



Nam Đình: "..." Tiêu đời cây si mới chớm nở kia rồi còn đâu. Còn chưa kịp mở miệng tỏ tình mà người ta đã tạt một gáo nước lạnh. Âu cũng là nghiệp!

[...]

Sau đó Nam Đình cũng đã về văn phòng của Trương Chân Hàn để kể lại nguyên văn toàn bộ những gì mà Lý Huệ Du đã nói với Huỳnh Tĩnh.

Vốn dĩ Nam Đình còn tưởng là ông chủ nhà mình sẽ đau khổ rồi ngồi tự kỷ một mình, ai mà có ngờ cái tên quái dị đó lại cười rất hạnh phúc, lại nói:

- Tiểu Du đúng là mạnh mẽ quá đúng không? Thật sự là càng ngày càng thích cô ấy rồi... Làm sao đây?

Nam Đình: "..." Quên mất, ông chủ nhà mình thích bị phũ phàng mà. Khác người quá cũng khổ... Thật sự là mình có cần tiếp tục công việc này hay không nhỉ?

- Trương tổng, ngài không định nói chuyện với Lý tiểu thư sao?

- Hả? Cái đó để từ từ đi, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý mà...

Nam Đình: "..." Hôm qua mới nhìn người ta thôi mà đã nghĩ tới đặt tên cho con là gì luôn rồi, vậy mà nói chưa chuẩn bị tâm lý! Chắc tới lúc Lý tiểu thư nói xin chào là ông tướng này cũng nghĩ xong nên chôn xác hai người ở đâu rồi ha?

Trương tổng, ý tôi là nói về việc chiều nay ngài sẽ đưa cô ấy đến nơi tổ chức tiệc sinh nhật cho Phó thiếu phu nhân. Không phải nói về chuyện tình ái của ngài.

- À, vậy hả, chuyện đó thì cậu thay tôi nói là được.

Nam Đình: "..." Cái gì cũng tới tay tôi!