Áng Mây Của Bầu Trời

Chương 3: Lý Duệ Tinh, là con gái tôi!




Phải nói rằng người có nghị lực phi thường lắm mới dám làm trợ lý cho Trương Chân Hàn, chứ cái tính của anh giống như là thời tiết không dự báo vậy.

Có lúc thì lạc quan, vui vẻ, dễ chịu như ánh mặt trời vào buổi sáng.

Nhưng chỉ trong vòng chưa đến hai giây thì mây đen đã kéo đến, thậm chí là sấm chớp còn đánh ầm ầm vang khắp cả công ty, khiến cho ai nấy đều sợ hãi.

Cơ mà sau đó, gặp được chuyện gì vừa ý là liền dịu êm như mặt biển không chút gợn sóng, bao nhiêu sóng gió đều như đã tan biến.

Nói chung... Làm việc với Trương Chân Hàn là phải có cái đầu lạnh, vì lâu lâu còn phải chứng kiến cái cảnh tượng cánh hoa mỏng manh yếu đuối này nữa mà. Nam Đình cảm thấy bản thân cũng sắp trở thành tâm thần phân liệt rồi.

- Trương tổng, hôm nay anh có hẹn với Mạnh tổng và Liêu tổng, nên anh hãy xốc lại tinh thần đi.

Trương Chân Hàn gật đầu, nhưng rồi sau đó anh vẫn nhìn Nam Đình, nói:

- Nhưng bé gái bảy tuổi thích cái gì vậy?

Nam Đình: "..." Đúng là đàn gảy tai trâu! Nước đổ đầu vịt! Bó tay!

[...]

Còn Lý Huệ Du cũng chỉ mới làm việc được vài ngày nên cũng chưa thành thạo lắm, nhưng may mắn là ở công ty cô đã kết giao được với một chị đồng nghệu rất tốt bụng, chị ấy tên là Huỳnh Tĩnh, là nhân viên khá kì cựu của Trương thị. Đối với Lý Huệ Du mà nói thì Huỳnh Tĩnh giống như là bồ tát sống vậy, thật sự rất tốt luôn.

Khi này Huỳnh Tĩnh còn nhìn cô, nói:



- Năm nay em bao nhiêu tuổi nhỉ?

- Em hai mươi lăm ạ.

- Chị nghe nói em có một cô con gái?

- Vâng, con bé tên là Lý Duệ Tinh, năm nay cũng bảy tuổi rồi ạ.

- Có ảnh không? Chị muốn xem con gái của em sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Lý Huệ Du có hơi ngạc nhiên, vì bình thường thì ai mà hỏi đến chuyện cô có con gái... Thì câu đầu tiên họ hỏi sẽ là "cha đứa bé đâu" hoặc là "Đã ly hôn rồi à?", chẳng có ai lại muốn nhìn con gái của cô. Nên khi Huỳnh Tĩnh nói xong cô còn đờ người ra một lúc, sau đó cô cũng nhanh chóng mở điện thoại lên cho chị ấy xem.

Những tấm hình từ khi Lý Duệ Tinh còn nhỏ, sau đó là khi con bé biết lật, biết bò, rồi là biết đi, ngay cả những tiếng gọi đời đầu cô cũng lưu lại hết. Cho đến năm nay, con gái của cô đã vào lớp một và cực kỳ đáng yêu.

Huỳnh Tĩnh nhìn qua liền nhận ra con bé này không có nét giống Lý Huệ Du lắm, hơn nữa trong hồ sơ xin việc của cô cũng không đề cập đến việc ly hôn, một ý nghĩa xẹt qua trong đầu của Huỳnh Tĩnh... "Lý Duệ Tinh là con nuôi". Nhưng bản thân Huỳnh Tĩnh lại không hiểu, một cô gái mười tám tuổi tại sao lại nhận con nuôi? Thậm chí còn nuôi tận bảy năm mà không lời than vãn... Mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu lời đàm tiếu, Lý Huệ Du vẫn hãnh diện nói Lý Duệ Tinh là con gái ngoan của mình.

[...]

Sau khi tan làm thì Lý Huệ Du cũng đến trường đón con gái, ngay khi bé cưng vừa nhìn thấy mẹ liền vui vẻ chạy lại, trên tay còn cầm một bài viết với điểm tuyệt đối khoe với mẹ, còn cười rất tươi, nói:

- Mẹ ơi, hôm nay cô giáo khen Tiểu Tinh giỏi đó. Mẹ xem nè.

- Quả nhiên con gái của mẹ là giỏi nhất, tối nay bé cưng của mẹ muốn ăn gì nào?

- Món mẹ nấu ạ. Món nào mẹ nấu con đều thích.



Lý Huệ Du cũng vui vẻ gật đầu, sau đó cô cũng nắm tay con gái chuẩn bị về thì thằng bé Phó Hành An đã chạy tới, còn thở hồng hộc, nói:

- Cô... Cô... Cô út... Cô út chờ... Chờ cha con một chút...

- Tiểu An?

Lý Huệ Du thấy thằng bé mồ hôi nhễ nhại liền định lấy khăm giấy lau cho thằng bé, nhưng con gái xinh ngoan của cô đã nhanh hơn một bước, còn bé lấy khăn giấy rồi lau mồ hôi cho anh trai, còn nói:

- Anh Hành An chạy nhanh như vậy sẽ ngã đó. Có gì thì anh cứ gọi mẹ là được mà.

Phó Hành An cũng chỉ cười cười, sau khi Phó Trù đi đến cũng không biết nói gì hơn, nếu mà thằng con nhà anh ấy được một nửa như Duệ Tinh thì đúng là mừng hết lớn. Nhưng mà... Con mình thì mãi cũng không thể giống Duệ Tinh được.

- Anh rể, anh có chuyện gì muốn nói với em sao?

- Ừ, ngày kia là sinh nhật của Lạc Nhiên, cô ấy muốn em đưa Tiểu Tinh đến chơi.

- Như vậy có ổn không? Sinh nhật của chị ấy không phải là cuối tháng sao?

- Vì cuối tháng này anh định đưa Lạc Nhiên đi du lịch, nên tổ chức sớm một chút. Em yên tâm, chỉ có người quen thôi.

- Nhưng em sợ là không đi được... Công việc của em vẫn còn mới, nên là phải học hỏi nhiều hơn.

- Em lo gì chứ, Tổng Giám đốc của em cũng đến mà, lẽ nào Giám đốc đi tiệc tùng mà để nhân viên tăng ca? Nếu thật là vậy thì anh sẽ đánh tên khốn đó một trận! Nên hôm đó... Để Trương Chân Hàn đưa em đến, còn bé cưng Tiểu Tinh, cứ để anh đón, vậy nha!