An Ý Báo Ân

Chương 9




Việc thành thân của Thôi Giang rất rộn ràng, Thôi a di mỗi ngày bận rộn không ngơi tay, tiệm hoành thánh tạm thời đóng cửa để tập trung chuẩn bị cho đám cưới của Thôi Giang.

 

Thôi a di mang bạc đến gặp ta, nói rằng tất cả bánh trái trong lễ cưới của họ đều muốn mua từ chỗ ta, ta vội từ chối:

 

"A di không cần làm vậy, mấy năm nay a di giúp đỡ con rất nhiều, những món bánh này coi như tấm lòng của con."

 

"Sao có thể như vậy!" Thôi a di lo lắng, vẫn cố nhét tiền vào tay ta: “Không thể để con vất vả mà không nhận được gì."

 

Thấy vậy, ta đành lấy ra một đồng xu từ trong túi bạc:

 

"A di ơi, thế này là đủ rồi, phần còn lại a di giữ lấy mà lo liệu việc cưới xin cho Thôi Giang ca."

 

Thôi a di biết không thể cãi lại ta, đành chấp nhận. Bà cảm thán: "Con thật tốt, là con ta, A Giang không xứng với con."

 

"Dì nói vậy sao được, Thôi Giang ca rất tốt, chỉ là chúng ta có duyên mà không phận thôi."

 

Cảm xúc dâng trào, khóe mắt Thôi a di cũng hơi ướt, bà vội vàng dùng tay lau đi: "Nhìn ta kìa, thật là thất thố."

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Bà thở dài, kéo tay ta: "An Ý, giá như con là con gái ta thì tốt biết mấy."

 

Trái tim ta như được bao bọc bởi dòng suối ấm áp, khóe mắt cũng cay cay. Ta, An Ý, có tài đức gì, bôn ba nhiều năm, gặp được ai cũng là người tốt bụng, từ Tống lão gia, Tống phu nhân, Tống Hành Vân, An Ninh, Thôi a di, Thôi Giang, Thôi Tiểu Hà...

 

Họ không phải ruột thịt, nhưng lại quý hơn cả ruột thịt.

 

"Hay là để nương ta nhận An Ý tỷ tỷ làm con gái nuôi đi! Như vậy An Ý tỷ tỷ cũng là tỷ ruột của ta rồi." Giọng nói hân hoan của Thôi Tiểu Hà bất ngờ vang lên, làm ta và Thôi a di đều giật mình.

 

Chỉ thấy An Ninh và Thôi Tiểu Hà đứng bên nhau, phía sau là Thôi Giang và Kim Ngọc. Thôi Giang cười hiền lành: "Ta thấy đề nghị của Tiểu Hà không tệ."

 

An Ninh cũng khoanh tay gật đầu: "Đồng ý."

 

"Được!" Thôi a di vui vẻ đáp lời: “An Ý, con có đồng ý không?"

 

Ta không kìm được mà thốt lên hai chữ "Đồng ý."

 

Tiệc xuân ly rượu xanh tươi,

Một bài ca hát, vui cười bên nhau.

 

Trong mùa xuân này, thật hay,

Gia đình thêm mới, đong đầy niềm vui.

 

14

 



Kết tóc làm đôi, ân ái chẳng hề nghi. Vui vầy đêm nay, bên nhau lúc đẹp thì.

 

Lụa đỏ treo cao, khách khứa náo nhiệt, thân hữu vui mừng ồn ào trong phòng tân hôn của đôi uyên ương mới cưới.

 

Cảnh đẹp đêm trăng, vui lòng ai đó trong sân nhà.

 

An Ninh theo Thôi Tiểu Hà đi cùng đến nơi náo nhiệt, còn ta thì mỉm cười trở về sân nhà mình.

 

Ai ngờ trong sân lại thoang thoảng mùi rượu, nhìn kỹ mới thấy trên bàn đá có mấy bình rượu trống rỗng, còn Tống Hành Vân thì đang cầm một bình rượu khác mà uống.

 

Ta đang vui vẻ, liền nhấc váy bước tới: "Sao ngươi lại đến đây?"

 

"Muốn gặp... các người, nên đến thôi." Tống Hành Vân ngửa đầu uống một ngụm rượu, khóe miệng còn dính vài giọt rượu, chảy dọc theo yết hầu rồi biến mất trong cổ áo.

 

Ta nhìn mấy chai rượu trên bàn, khẽ cười: "Có phải đã gặp chuyện gì không vui không?"

 

Tống Hành Vân trầm ngâm một chút: "Vừa đúng lại vừa không đúng."

 

Hứng thú nổi lên, ta tiện tay cầm lấy chai rượu bên cạnh, rót ra một chén, nếm thử, là rượu Lê Hoa Bạch: "Vậy có thể nói cho ta nghe không?"

 

Tống Hành Vân khẽ cười từ trong lồng ngực: "Hay để ta tự mình tiêu hóa thì hơn."

 

Ta chẳng để tâm: "Vậy ngươi nghe ta kể chuyện vui của mình để giảm bớt ưu tư đi."

 

Hôm nay tâm trạng rất tốt, ta bắt đầu kể lể cho Tống Hành Vân nghe những chuyện vui gần đây của ta, chẳng hạn như ta có mẹ nuôi, ta có nhiều người thân hơn trước, An Ninh gần đây còn được thầy giáo ở trường khen ngợi...

 

Bất giác, ta đã uống hết hai bình rượu Lê Hoa Bạch.

 

Tống Hành Vân lặng lẽ lắng nghe, thậm chí khi ta kể chuyện vui, hắn cũng mỉm cười.

 

Đêm nay, ánh trăng đẹp lạ thường, đẹp đến mức ta say trong ánh trăng mờ ảo ấy.

 

"Ngươi biết không, hôm nay ta lén nhìn tân nương của Thôi Giang ca, nàng ấy thật xinh đẹp... mặc áo cưới đỏ, cười e thẹn vô cùng..."

 

"Ngươi cũng rất xinh đẹp." Tống Hành Vân đột nhiên tiếp lời.

 

Ta khựng lại trong giây lát, sau đó cười nói: "Đương nhiên rồi, cô nương nào lại không đẹp chứ."

 

Tiếng cười nói từ nhà bên lại vọng tới, Tống Hành Vân lại hỏi: "Ngươi có muốn làm tân nương không?"

 

Giọng nói của Tống Hành Vân như dòng nước chảy chầm chậm vào tâm trí ta, khiến ta bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

 

Tất nhiên là đã từng nghĩ đến.