An Ý Báo Ân

Chương 8




12

 

Sáng hôm sau, ta tiễn An Ninh và Thôi Tiểu Hà đến trường.

 

Khi ta đang bày bánh ra tiệm, thì thấy một nữ nhân buộc tóc đuôi ngựa cao đứng ở cửa tiệm.

 

"Khách quan muốn dùng gì?"

 

"An Ý cô nương, ta là võ sư mà công tử Hành Vân mời đến."

 

Ta sững sờ một lúc, vội mời nàng vào.

 

"Ta tên là Kim Ngọc, năm nay hai mươi tuổi, cô nương cứ gọi ta là A Ngọc."

 

Hai mươi tuổi, nhỏ hơn ta ba tuổi.

 

Ta nghe kỹ lời giới thiệu của Kim Ngọc, chắc chắn rằng nàng là sư phụ mà Tống Hành Vân mời đến, lúc đó ta mới yên tâm.

 

Khi An Ninh từ trường về nhà, nàng liền thấy một nữ nhân cao ráo đang cùng ta trông tiệm.

 

Khi biết đó là võ sư được mời đến để dạy nàng, An Ninh vui mừng nhảy cẫng lên.

 

"Này, nói trước, muội chỉ được học võ với tỷ tỷ Kim Ngọc sau khi đã hoàn thành bài tập của tiên sinh ở trường, biết chưa?"

 

"Dạ!"

 

An Ninh không giấu được niềm vui, liền đi khoe ngay với Thôi Tiểu Hà bên cạnh.

 

Ta không kìm được cười.

 

An Ninh nói muốn học võ cũng không phải là ngẫu hứng, sau đó trong một thời gian dài, ngày nào cô bé cũng dậy từ khi trời chưa sáng để tập tấn, Kim Ngọc dẫn cô bé chạy quanh sân để rèn luyện buổi sáng, sau đó mới đeo cặp sách đến trường.

 

Thôi Tiểu Hà kể rằng, ở trường An Ninh thay đổi hẳn, không còn lười biếng như trước, tập trung nghe giảng, hoàn thành phần lớn bài tập ngay tại trường, về nhà liền hò hét muốn tìm Kim Ngọc để học võ.

 

Sau khi bắt đầu tập võ, An Ninh ăn uống cũng nhiều hơn, có khi một bữa ăn ba bát cơm.

 

Tập võ khó tránh khỏi va chạm, tối đến ta bôi thuốc lên những vết bầm tím trên người cô bé, lòng ta đau nhói.

 

Ta hỏi cô bé có thấy học võ cực khổ không.

 

An Ninh cười tươi đáp rằng, làm điều mình thích thì không thấy khổ chút nào.

 

Ta thương cô bé, nên tìm đủ cách để bồi bổ cơ thể cho nó.



 

Ngày qua ngày, An Ninh không chỉ cao lên đáng kể, mà khuôn mặt bầu bĩnh cũng dần biến mất, cô bé gần như cao bằng Thôi Tiểu Hà lớn hơn nó hai tuổi ở nhà bên cạnh.

 

Thôi Tiểu Hà không chịu thua, quấy rầy Thôi a di đòi học võ. Thôi a di không cản nổi cậu, liền bảo Thôi Giang xách hai con gà và ít bạc đến nhờ Kim Ngọc dạy thêm cho Thôi Tiểu Hà.

 

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Ta mỉm cười trò chuyện với Thôi Giang, nói về hai đứa trẻ trong nhà.

 

"Còn cái này..." Thôi Giang cầm đồ nhìn ta, ta liền quay sang nhìn Kim Ngọc đang ngồi trên ghế đá, không biểu cảm gì, chỉ đang chăm chú lau d.a.o găm. "Đưa cho Kim Ngọc đi, dù sao nàng ấy là người vất vả dạy dỗ."

 

Kim Ngọc liếc mắt quan sát Thôi Giang từ đầu đến chân với vẻ cảnh giác, sau đó lạnh lùng nhấc cằm, nói: "Đặt lên bàn."

 

Thôi Giang bị ánh mắt của nàng làm cho hơi chột dạ, nhanh chóng đặt đồ lên bàn rồi lập tức rút lui về phía ta.

 

Sau khi giải quyết xong chuyện của bọn trẻ, khuôn mặt màu lúa mì của Thôi Giang hiện lên vẻ do dự và một chút đỏ ửng, yết hầu của cậu ta nhấp nhô vài lần, rồi mới ấp úng nói: "An Ý, ta... ta muốn nói với cô nương một chuyện..."

 

13

 

Trước tiệm bánh của ta có một con sông hộ thành chảy qua, ánh hoàng hôn buông xuống, liễu rủ mềm mại, sóng nước lấp lánh.

 

Ta và Thôi Giang đứng dưới gốc cây, Thôi Giang không ngừng xoa tay, muốn nói lại thôi.

 

Ta mím môi, mỉm cười nói: "Thôi Giang ca, có gì muốn nói cứ nói đi."

 

Lúc này Thôi Giang mới lấy hết can đảm: "Ta... ta sắp thành thân rồi." Nói xong, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, trong nét buồn bã lại có chút mong chờ.

 

Ta ngạc nhiên: "Sao lại đột ngột thế? Đây là chuyện vui mà!"

 

Nói xong ta chợt nhận ra, Thôi Giang năm nay cũng đã hai mươi lăm tuổi, những người đàn ông khác ở tuổi này đã sớm cưới vợ sinh con, có người con cái đã lớn khôn, chỉ có Thôi Giang là chậm trễ đến bây giờ.

 

Thực ra, điều kiện của Thôi Giang rất tốt, cha mẹ đều còn sống, có chút của cải, tuy cha mất sớm nhưng mẹ rất đảm đang, không làm phiền. Thôi Giang ngoài việc giúp đỡ gia đình kinh doanh tiệm hoành thánh, còn làm thêm vài công việc khác, bản thân cậu ta cũng siêng năng, thật thà, trong mắt ai cũng là một mối lương duyên tốt.

 

"An Ý, cô nương biết mà..."

 

"Thôi Giang." Ta ngắt lời cậu ta: “Huynh là một người tốt."

 

Từ khi ta chuyển đến đây, huynh và Thôi a di luôn giúp đỡ ta, giúp ta thuê tiệm, giúp đỡ ta trong công việc và cuộc sống. An Ý nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này, nhưng ta không mong cầu gì hơn. Ta chỉ muốn chăm sóc An Ninh trưởng thành, sống một cuộc sống bình dị."

 

Thôi Giang cúi đầu sâu hơn, ta vẫn tiếp tục nói: "Thôi Giang ca, hãy bỏ qua tình cảm cũ, quý trọng người trước mắt. Sau này cưới được nương tử, hãy cùng nàng ấy sống thật hạnh phúc."

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Gió nhẹ thổi qua, cành liễu vàng phớt qua tóc, người đi đường nói cười rôm rả, khói bếp tỏa ra từ mỗi nhà.

 

Cuối cùng, Thôi Giang cũng buông bỏ: "Được." Cậu ta cười vui vẻ: "An Ý, cô nương sáng suốt hơn ta nhiều."

 

Những tình cảm mơ hồ ấy tan biến theo làn gió bên bờ sông trước khi kịp nói ra thành lời, mà con đường phía trước rạng rỡ ánh dương.