Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh!

Chương 119: Ngoại truyện: Chuyện sính lễ





Bất ngờ là gì?

Chính là "đùng" một cái liền có chồng!

Trong sự ngỡ ngàng của Lâm Diệp, thì trên tay là hai quyển sổ kết hôn đỏ rực, còn có tờ giấy hôn thú được cả hai ký tên, đóng dấu, đọc tuyên thệ trăm năm viên mãn...

Xong xuôi mà cô vẫn chưa tin được bản thân đã cùng anh kết hôn, còn cả giấy khai sinh của Hoàn Hoàn cũng sửa một bản mới, ghi thêm tên anh vào.

Do Lục Hàn Thuyên quen biết vài người bạn trong ủy ban nên việc sửa giấy tờ cho Hoàn Hoàn rất nhanh, việc chỉ thêm mỗi tên bố nên họ nhiệt tình làm hộ.

Kết hôn ở tuổi ba mươi ba là cảm giác gì? Chính là... Không còn sợ gì nữa, không sợ hôn nhân tan vỡ, không sợ người cùng mình chung chăn gối không đủ yêu thương.

Thêm việc, người ta bình thường đi kết hôn hoặc là chưa có con hoặc là vừa có con... Cái này, Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp đi đăng ký kết hôn còn dắt theo một "nhân chứng" đề phòng hôn nhân xảy ra vấn đề!!!

Vài người bạn bằng tuổi với Lục Hàn Thuyên, thấy anh đi kết hôn thì cười trêu chọc, "Lục Hàn Thuyên, cái này có cần hai bảng đăng ký không? Đi một được hai thế kia, có hời với cậu quá không?"

Lục Hàn Thuyên tâm tình vui vẻ cũng không ngại tiếp lời: "Làm một bảng là được, người lớn chỉ có một, trẻ nhỏ nếu mỗi đứa một bảng thì sợ rằng ủy ban của cậu không đủ giấy!"

Anh bạn kia được trận cười lớn.

Sang đến chỗ chụp ảnh, Hoàn Hoàn thấy bố mẹ chụp cũng muốn tham gia. Kết quả, bác thợ chụp ảnh phải chụp thêm cho hai người vài tấm có mặt Hoàn Hoàn.

Ra đến cửa mà vẫn gặp người quen, một đám đàn ông dường như mới đi hội nghị về, hỏi thăm thì biết Lục Hàn Thuyên đến đăng ký kết hôn.

Mấy người liền nháo nhào... Giới thiệu xong, họ mắt lớn mắt nhỏ kinh ngạc, không tin cô gái này đã sinh được một cô nhóc xinh xắn thế này, mà nhan sắc của Lâm Diệp cũng thuộc hàng cực phẩm.

Đứng bên cạnh Lục Hàn Thuyên quả thật đẹp đôi.

Người bạn A: "Hàn Thuyên, lúc đi học cũng không thấy cậu tận dụng cơ hội như vậy đó! Đánh trận như cậu, anh em bọn tôi cũng muốn!"

Lục Hàn Thuyên: "Không sao! Tôi không ngại nhận bạn học cũ làm học trò đâu!"

Người bạn B: "Ây dô! Xem người có vợ nói gì kìa!"

Lục Hàn Thuyên: "Không phải cậu cũng có sao? E là cũng không thua tôi đâu!"

Người bạn C: "Hai tay bế cả hai thì chỉ có cậu là nhất thôi!"

Nói thêm mấy câu thì chào nhau ra về.

Kết hôn cũng kết hôn rồi, bây giờ thật sự "danh chính ngôn thuận" trở thành người một nhà.

Lâm Diệp thấy Hoàn Hoàn như trút bỏ được sự lo lắng, ở ghế sau ngủ rất ngon, cô yên tâm cũng vì vậy mà thở ra.

Thấy cô hạnh phúc, Lục Hàn Thuyên cười nói: "Hoàn Hoàn đã yên tâm rồi, em cũng đừng lo lắng nữa!"

Ý của anh... Lâm Diệp khó xử không nói.

Anh mỉm cười khi cô cụp mi mắt, đưa tay nắm tay cô Lục Hàn Thuyên truyền cho sang hơi ấm vững vàng, chắc chắn nói: "Anh sẽ từ từ bù đắp cho em, cho cả con nữa!"

"Hàn Thuyên! Em không có ý đó!"

Lục Hàn Thuyên chỉ cười không nói tiếp tục chuyên tâm lái xe, Lâm Diệp biết anh để bụng việc những lời trưa nay Hoàn Hoàn đã nói.

Anh cho rằng cô không muốn kết hôn với anh, việc cô đồng ý đến ủy ban, đồng ý ký giấy xuất phát từ Hoàn Hoàn. Đó không phải là điều duy nhất cô muốn, thật ra cô cũng muốn cùng anh làm điều này, ít nhất cô có thể làm chủ được những hành động mang tính trí não.

Cô phân biệt được giữa tự nguyện và gượng ép. Lúc được hỏi, "Lâm Diệp, cô lấy anh Lục Hàn Thuyên là tự nguyện hay là bị ép buộc?"

Cô đã không nghĩ ngợi nói, "Tôi tự nguyện!"

Nhưng có lẽ khi cô quá xem trọng cảm xúc của Hoàn Hoàn đồng thời đã bỏ quên Lục Hàn Thuyên.

Nhưng dù sao thì cả hai cũng đã kết hôn, cô sẽ có nhiều thời gian hơn để nhào nặn ngôi nhà này, để anh dần hiểu hơn... Cô yêu con mình, vì Hoàn Hoàn là điều anh đã ban cho, là máu thịt cắt từ trên người cô xuống và cô cũng yêu anh, một tình yêu cam tâm tình nguyện.

***

Kết hôn một tuần sau đó, Lục Hàn Thuyên nhân lúc cô vẫn còn ở nhà nghỉ tết liền tổ chức luôn đám cưới.

Thiệp mời không biết anh gửi đi lúc nào, Lâm Diệp ở nhà đột nhiên nhận được rất nhiều quà mừng. Cô hoang mang không biết phải làm sao thì Hoàn Hoàn đã phụ giúp bóc quà, bao nhiêu món đều bóc sạch sẽ.

Quà cưới nhận rồi, sau này sẽ tốn không ít tiền để trả lại. Chưa kể, trong mấy món đồ đó có nhiều thứ rất đắt đỏ, với số tiền lương hạn hẹp của Lâm Diệp e là không thể "có qua có lại" với mấy người này được.


Lâm Diệp dường như chẳng chuẩn bị cái gì, mẹ cùng Lâm Hạo nghe tin cô kết hôn ngày nào cũng đến, bà dạy Lâm Diệp mấy quy tắc gì gì đó để làm lễ tại nhà.

Lục Hàn Thuyên làm mọi thứ rất nhanh, còn thuê hẳn một đội trang trí phòng tân hôn và nhà cưới, sính lễ thì bảo bố mẹ ở thành phố T mua rồi gửi đến.

Bố mẹ Lục nghe con trai kết hôn gần như muốn đứng tim, bố Lục căng thẳng ngồi "bịch" xuống ghế, mẹ Lục vội vàng giật điện thoại.

"Con nói gì hả? Con kết hôn sao? Khi nào? Ở đâu? Là con bé Tiểu Diệp đúng không? Bà Lâm đã cho phép chưa? Mẹ... Bố mẹ cần chuẩn bị gì? Không không... Để bố mẹ tính đã..."

Mẹ Lục làm một tràng hối hả làm Lục Hàn Thuyên không thể chen vào câu nào.

Bố Lục giật lại điện thoại, chỉ có ông là hiểu rõ vấn đề nhất, không rối tung rối mù như vợ.

"Bố mẹ chuẩn bị sính lễ rồi sẽ gửi đến trước hôn lễ mấy hôm, nếu con vội hãy chuẩn bị những thứ cần thiết trước, bố mẹ sẽ mang thêm lễ sau!"

Lục Hàn Thuyên gật đầu, chờ bố mẹ nói xong, anh mới chậm rãi: "Con cùng Diệp Diệp bốn năm trước đã sinh một đứa! Bố mẹ..."

"Cái gì? Lục Hàn Thuyên... con..." Lần này bố Lục ngất thật.

Mẹ Lục bị dọa chết đứng, giữa chồng ngất đi và tin tức con trai chuẩn bị có vợ còn có thêm việc anh con, đây là "song hỷ lâm môn" nói theo cách Lục Hàn Thuyên thì con anh đã bốn tuổi.

Hai ông bà đã già cả còn bị anh dọa một phen, chỉ hận không thể ngay lập tức có mặt ở nhà anh. Thấy tình hình này không thể trao đổi thêm, Lục Hàn Thuyên tắt máy.

Hoàn Hoàn mở cửa phòng sách, thấy bố tựa lưng vào ghế xoa mi tâm vẻ mặt đầy mệt mỏi, con bé ôm Nghi Nghi đi đến.