Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh!

Chương 118: Ngoại truyện: Bố bỏ đi





Qua lễ hai hôm thì Lục Hàn Thuyên mời đám người Dục Minh đến nhà, phần là để thăm nhà mới, phần là ăn mừng anh lên chức.

Bọn họ định ăn nhà hàng nhưng Hoàn Hoàn không thích mấy chỗ như vậy, Lục Hàn Thuyên tính toán cẩn thận thì tổ chức ở nhà.

Một nhà đầy ấp người khiến Hoàn Hoàn hoang mang, người trong sở cảnh sát con bé chỉ chơi được với mỗi Tư Du vì hàng năm Tư Du hay ghé thăm Lâm Diệp, lúc trước nghe tin cô có thai cũng thường mang thuốc bổ đến.

Còn Lý Thuần Nguyên thì không cần phải nói, cháu ngoại của Lâm Túc ông xem như cháu ngoại mình, thương yêu còn không hết.

Lúc nào rảnh rỗi đều mang bánh quy đến thăm, tết này ông cũng đến, Hoàn Hoàn lại được một phong bì to.

Buổi tối nhà đầy đủ người, Lâm Diệp gọi đồ ăn ngoài nhưng vẫn sợ con đói nên trước bảy giờ cô đã cho con ăn sớm, vui chơi một lúc thì đi ngủ cũng không muộn.

Tiểu Hắc, Tiểu Bạch lần đầu biết đội trưởng có con, nhìn thấy Hoàn Hoàn liền muốn ôm, họ còn không nghĩ anh cả đi bốn năm về đến liền có em bé lớn tầm này.

Tiếc là Hoàn Hoàn không ưa thích hai người cho lắm, dáng vẻ hai người đàn ông này quá sỗ sàng làm con gái nhỏ bị dọa.

Dục Minh ký đầu hai cậu, "cốc" một cái kéo theo là tiếng "ui" đau đớn.

"Làm gì vậy, cảnh sát mà lại đi chòng ghẹo trẻ con hả?"

"Anh Minh, anh không thấy con bé rất đáng yêu sao? Giống bánh bao nhỏ!"

"Giống cái đầu cậu!" Dục Minh nói xong nhưng khi nhìn lại thì thật sự phải cảm thán, đúng là giống bánh bao nhỏ!!!

Hoàn Hoàn nép sau chân Tư Du, biểu tình sợ hãi.

Lục Hàn Thuyên vừa thay xong quần áo ở nhà, lúc đi xuống thì thấy một đám người bao vây lấy con mình. Mà Hoàn Hoàn như cái trụ đá không hề động đậy.

Định sẽ mặc kệ đi vào bếp nhưng Hoàn Hoàn vừa thấy bố lướt ngang thì bật tiếng kêu cứu: "Bố ơi! Cứu!"

Lục Hàn Thuyên đành đến ứng cứu, anh bế con lên tay nhìn đám người Dục Minh tai to mặt lớn hầm hầm dọa nạt.

"Các cậu đang làm gì?"

Dục Minh nhún vai: "Tiểu bánh bao của anh rất đáng yêu!"

"Anh cả! Có thể để em trông một chút không?" Tiểu Hắc cười nói.

Lục Hàn Thuyên lạnh nhạt: "Phải xem Hoàn Hoàn có đồng ý không!"

Hoàn Hoàn liền lắc đầu, vòng tay ôm cứng cổ bố, chỉ he hé đôi mắt nhìn đề phòng.

Tiểu Bạch chẳng biết từ khi nào tìm ra được rất nhiều bánh quy, kêu lên: "Oa... Anh cả, nhà anh kinh doanh bánh quy à? Kiếm thêm thu nhập hả?"

Hoàn Hoàn nghe đến bánh quy liền kêu lên: "Đó là của Hoàn Hoàn!"

Tiểu Hắc cười cười, đưa tay bế Hoàn Hoàn còn miệng thì dụ dỗ: "Theo chú nào, chú sẽ giúp Hoàn Hoàn đòi lại bánh quy!"

Hoàn Hoàn gật đầu, Tiểu Hắc cuối cùng cũng lừa được em bé bánh bao đáng yêu nào đó. Một đám đàn ông chưa từng trông trẻ bây giờ đột nhiên rất thích thú với Hoàn Hoàn, dù cưng nựng vẫn không quên dè dặt sợ rằng với sức mạnh bắt trói tội phạm của họ làm đau em bé bánh bao.

"Hai cái má này ăn hết bao nhiêu là bánh quy rồi hả Hoàn Hoàn?" Tiểu Bạch véo má căng tròn.

Hoàn Hoàn xoa xoa má, ấp úng nói "Không nhiều!"

Tiểu Hắc cười: "Mặc kệ đi, ăn bao nhiêu cũng không sợ ăn hết. Bố con giàu mà!"

Hoàn Hoàn lắc đầu: "Bố con không giàu, mẹ mới giàu! Bố đưa hết tiền cho mẹ, trở thành tiểu tư sản!"

"Haha... còn biết trở thành tiểu tư sản!" Dục Minh cười ha hả, cảm thấy cô nhóc này tuy là ngại nói nhưng rất thông minh.

Hoàn Hoàn còn nói: "Bố nghèo đến mức, hôm nào cũng phải xin tiền của mẹ!"

Đám Tiểu Hắc được trận cười lớn, không ngờ được anh cả ở nhà không ngờ lại suy đồi như vậy, đến mức phải xin tiền của vợ.

Lục Hàn Thuyên không nói gì, quay người đi vào bếp, anh biết vợ mình ở trong đấy đang rất vui vẻ mà nghe đám người bên ngoài nói bừa.

Cũng không phải không đúng. Tiền của anh đều giao cho Lâm Diệp, mỗi ngày chỉ dám xin một ít đổ xăng xe, muốn mua món gì cũng phải hỏi xem vợ có đồng ý hay không mới dám nói đến.

Trước tết Lục Hàn Thuyên muốn đổi giường, Lâm Diệp hùng hổ không chịu, còn nói giường cũ vẫn ngủ được.

Lục Hàn Thuyên lại hoãn việc mua giường, đành ngậm ngùi chờ đến lúc kết hôn rồi mua luôn, xem như đổi phong thủy cho cả phòng tân hôn.

"Anh cả!" Tư Du đi bên cạnh, gọi anh.

Lục Hàn Thuyên liếc nhìn cô: "Sao vậy?"

"Sáng nay em nhận được tin, Câu Tiếu tự sát rồi!"

Tư Du không ngại nói đến vấn đề này vì biết Lục Hàn Thuyên sẽ để tâm, vụ án này rất lớn, mấy tháng rồi cũng chưa giải quyết xong.

Câu Tiếu là kẻ tình nghi trong vụ án, bây giờ đột nhiên chết chẳng phải nói với họ vụ án này hắn ta không phải hung thủ, mọi điều tra trước đó đều là công cóc.

"Chết khi nào?" Anh dừng bước.

Tư Du cũng dừng bước, giọng nói của cô chỉ đủ hai người nghe: "Tối ngày 30, lúc mười một giờ!"

Mười một giờ anh vẫn đang ở sở cảnh sát, đêm đó mười một giờ hơn anh mới lái xe về nhà, Câu Tiếu tại sao lại chọn thời gian đó tự sát.

Hay đó vốn dĩ không phải tự sát mà là bị gϊếŧ chết?

"Pháp y nói thế nào?"


"Bên pháp y gửi hai bản báo cáo... Em... Em cũng không rõ bọn họ đang làm gì."

"Hai bản báo cáo là thế nào?"

Từ khi nào bên pháp y lại viết hai báo cáo cùng một lúc?

"Em nghe nói, ba tháng trước có một pháp y được mời về, anh ta không mấy có thiện cảm với cách làm của mọi người nên tự mình viết một bản. Pháp y cũ cũng viết một bản, kết quả..."

"Kết quả là có hai bản báo cáo!"

"Dạ phải!"

Lục Hàn Thuyên hết nói nổi, anh gật đầu, căn dặn Tư Du: "Được rồi, về nhà thì gửi cả hai bản báo cáo cho anh! Còn cả cách liên lạc."

Tư Du nhanh miệng: "Trong báo cáo có số điện thoại của anh ta."

Lục Hàn Thuyên xem như đã nắm được phần nào thông tin, gật đầu rồi đi vào bếp.

Tư Du không tiện theo nữa đành quay ra, tìm đến Hoàn Hoàn đang bị mấy tên đàn ông bao vây hỏi chuyện.

***

Mọi người ăn uống xong liền ra về, lần này uống không nhiều nên bọn họ rất tỉnh táo, Lâm Diệp lo lắng một mình Tư Du có lo hết cho ba tên đàn ông nữa tỉnh nữa mê hay không thì Lục Hàn Thuyên đã gọi tài xế.

Thấy mọi người lên xe an toàn cô mới yên tâm vào nhà, Lục Hàn Thuyên trong phòng bếp làm gì đó, Lâm Diệp chú ý đi vào.

Anh dọn dẹp đơn giản, chén bát cũng đặt vào máy rửa, xong xuôi thì đi ra, còn tiện tay bá vai cô lên tầng.

"Mười giờ rồi! Anh tắm đi rồi hẵng ngủ!"