Ẩn Thế Hào Môn

Chương 37: Ngoại truyện 3: Nội tâm nhân vật Phạm Gia Khiêm




Tôi được mọi người biết đến là cậu ấm của Phạm Gia, cuộc sống của tôi từ nhỏ cho đến lớn không có áp lực như các cô chiêu, cậu ấm khác. Tôi được sống một cuộc sống xa hoa, tự do và tự tại. Vì tôi là nhị thiếu gia nên không bị đè nặng chuyện gánh vác công ty, chuyện đó đã có anh trai tôi lo, vì vậy tôi được thoải mái sống cuộc đời mà tôi chọn.

Tôi thích đi bar thâu đêm suốt sáng, tôi thích đua xe, tôi thích uống rượu, tôi thích những em người mẫu chân dài và tôi thích cả những em diễn viên có vẻ đẹp sắc sảo. Những tất cả những người đó tôi chỉ chơi qua đường, chưa bao giờ tôi thật lòng với một ai cả. Tôi không thích những cô gái có vẻ đẹp trong trẻo, ngây thơ bởi những cô gái đó không thuộc vào sở thích của tôi, vậy mà sau này tôi lại thật lòng với một cô gái quê mùa, có nét đẹp dịu dàng, trong trẻo.

Tôi không ít lần bị lên báo bởi thói ăn chơi của mình, nhưng điều đó cũng không làm cho bố mẹ hay ông bà buồn bởi tuy ăn chơi nhưng thành tích học tập của tôi không đến nỗi tệ. Tôi tốt nghiệp loại giỏi ở một trường đại học có tiếng ở nước ngoài. Sau khi về nước một thời gian, ông nội âm thầm thành lập một công ty nhỏ, lấy tên là GK, công ty này là món quà ông nội dành tặng cho tôi, ông biết tôi không muốn đến công ty lớn làm việc, cũng không muốn bị gò bó bởi một luật lệ quy tắc nào nên ông đã lập ra công ty này để tôi tự do quản lý, điều hành theo cách của tôi, và cũng là để tôi có ý thức vừa làm việc, vừa tích lũy kinh nghiệm, nâng cao kiến thức để vững vàng trước thương trường.

Từ những ngày đầu thành lập công ty, ông luôn kiên nhẫn dạy bảo tôi từng chút một. Thực tế khác xa rất nhiều trên lý thuyết, sách vở vì vậy những ngày đầu đến công ty làm việc, mặc dù có sự dẫn dắt của ông nội nhưng tôi gặp không ít khó khăn. Nhưng lúc ấy tôi vẫn chưa thật sự toàn tâm toàn ý, chưa dành hết nhiệt huyết của mình cho công ty, bởi lúc đó tôi vẫn còn rất ỉ vào người nhà. Ông nội tôi là người đã đứng trên bục giảng của nhiều trường đại học lớn để trực tiếp chia sẻ kinh nghiệm quản trị_ điều hành và xây dựng chiến lược cho các sinh viên và doanh nhân trẻ, có một người ông giỏi như vậy nên tôi nghĩ công ty mới của tôi sẽ thành công ngay từ những ngày đầu ra mắt.

Thế nhưng mọi chuyện dường như đang rất suôn sẻ thì bỗng nhiên sóng gió ập tới, ông nội tôi buổi tối hôm trước vẫn còn rất khỏe mạnh, chia sẻ cho tôi rất nhiều điều trong cuộc sống, vậy mà sáng hôm sau, tôi đã phải nhận tin ông bị đột quỵ không qua khỏi. Ông đã dạy tôi rất nhiều điều và ông còn dặn đi dặn lại tôi 4 trọng trách cốt lõi của người lãnh đạo phải ý thức: Tạo giá trị tăng cho xã hội, tạo giá trị gia tăng cho khách hàng , tạo giá trị gia tăng cho nhà đầu tư, tạo giá trị gia tăng cho cán bộ công nhân viên. Và một điều quan trọng nhất mà bất cứ người nào trong Phạm Gia cũng phải nhớ câu châm ngôn sống ” Dành cả một đời để đi theo lý tưởng”, lý tưởng của Phạm Gia chính là giúp đỡ được những người dân nghèo, giúp họ thoát nghèo và có cuộc sống đầy đủ, no ấm hơn.

Ông nội mất khiến chuyện điều hành công ty của tôi càng thêm chật vật hơn, tuy vậy thì trải qua bao khó khăn, công ty mới của tôi cũng đã sắp đến ngày được ra mắt, có điều còn chưa định ngày ra mắt thì lại một sóng gió lớn nữa ập đến Phạm Gia, bố và anh trai tôi bị mất trong một vụ tai nạn. Còn nỗi đau nào đau hơn nỗi đau hơn nỗi đau cùng một lúc mất đi mấy người thân yêu nhất, bà nội và mẹ tôi gần như đã đổ gục, vậy nên tôi buộc phải trưởng thành và mạnh mẽ.

Sau sự cố của gia đình, tôi không còn thích chơi bời nữa, tôi toàn tâm toàn ý dành toàn bộ thời gian cho công việc. Nhưng không biết bà nội tôi đi coi thầy ở đâu về mà một mực giam tôi trong phòng, còn thuê cả người canh gác không cho tôi ra ngoài nửa bước.

Công việc ở công ty của tôi lúc đó lại đang trong giai đoạn nước rút nếu cứ ở nhà mãi cũng không được, vậy nên tôi đã tìm cách trèo ra bên ngoài từ trên tầng 2, từ cửa sổ tầng 2 sẽ xuống đến vườn chuối, nơi đó không có người canh gác nên tôi có thể thoát ra ngoài một cách dễ dàng. Có điều mọi người nghĩ là tôi bị trượt tay rồi ngã xuống à??? Không phải vậy, sự thật là tôi bị hãm hại.

Khi tôi vẫn còn đang ngồi trên thành cửa sổ nhìn xung quanh đề tìm cách xuống thì bất ngờ có một bàn tay đẩy mạnh từ phía sau lưng tôi khiến tôi ngã xuống dưới đất với tư thế úp mặt xuống, trán tôi đập vào viên đá lớn, trong những giây tỉnh táo cuối cùng, tôi mới chợt nhận ra, có lẽ những cái c.h.ế.t đột ngột trong Phạm Gia đều không phải là ngẫu nhiên, và tôi thề rằng nếu ông trời cho tôi còn được sống thì tôi sẽ quyết tìm ra chân tướng sự thật.

Tôi không biết tôi đã bất tỉnh bao lâu, có lẽ là vài tháng vì khi tôi tỉnh dậy, mọi thứ trong phòng tôi đã bị thay đổi và tôi còn có thêm một cô vợ từ trên trời rơi xuống. Lần đầu nhìn thấy cô vợ này tôi đã rất hoảng, tôi không ngờ cuộc đời tôi lại có lúc thê thảm đến thế, cô vợ này không có lấy một điểm nào mà tôi thích cả. Vậy nên tôi đã tìm mọi cách hành hạ, nhục mạ để cô vợ này biết ý mà rời đi nhưng không, cô vợ này nhìn vẻ ngoài trong trẻo, hiền lành là vậy nhưng sâu bên trong là một cô gái vô cùng cứng đầu và lì lợm, về sau này tôi còn biết thêm cô ấy còn là người rất kiên cường và mạnh mẽ.

Tôi vẫn còn nhớ buổi tối hôm đó bà nội đã gọi tôi vào phòng, bà kể cho tôi nghe về Đào, từ ngày cô ấy bước chân vào Phạm Gia, cho đến khi tôi tỉnh dậy. Từ một người xa lạ, không quen biết vậy mà cô ấy coi tôi như một người chồng thật sự, cô ấy toàn tâm toàn ý để chăm sóc tôi, cô ấy còn dùng cả tính mạng để bảo vệ tôi trước cả người âm và người dương. Lúc đó, bà nội có nói với tôi:

_ Những điều Đào đã làm cho con, không phải cô gái nào cũng đủ tốt để làm được, nếu con bỏ lỡ người con gái này ta cá rằng cả đời sau của con sẽ không tìm được ai như vậy. Ta tin sau này con sẽ có tình cảm với con bé, con bé Đào ấy, dễ thương vậy cơ mà.

Bà nội vừa nói, vừa cười cười trêu tôi, sau đó bà nói tiếp:

_ Nhưng bây giờ ta nghĩ ta sẽ tách hai con ra, hai con sẽ không còn là vợ chồng nữa, sau này Phạm Gia yên bình trở lại, nếu hai đứa có tình cảm với nhau thì hãy yêu nhau lại từ đầu. Vậy nhé…..

Có lẽ cũng vì những tính cách ấy, cô vợ hờ này đã cuốn hút tâm trí tôi lúc nào tôi cũng không hay. Rõ ràng lúc trước tôi luôn tìm mọi cách để đuổi cô ấy đi, vậy mà khi cô ấy rời khỏi phòng tôi, khi cô ấy nói không làm vợ tôi nữa, bất giác trong lòng tôi dâng trào một cảm giác khó chịu, bức bối lạ thường. Tôi không hiểu cảm giác trong tôi lúc đó là gì cho đến khi tôi thấy cô ấy vui vẻ đi bên cạnh cậu Thành thì tôi mới nhận ra là tôi đã thích cô ấy rồi.

Nhưng nếu là lúc Phạm Gia chưa xảy ra sóng gió, lúc mà tôi chưa trải qua thập tử nhất sinh trong vụ tai nạn, lúc tôi vẫn còn tuổi trẻ ngông cuồng thì chắc chắn tôi nhất định sẽ biến cô ấy thành của tôi, nhưng mà lúc ấy chuyện nhà còn nhiều rối ren và uẩn khuất, lại thêm chuyện đấu đá trên công ty khiến tôi không thể ngông cuồng chiếm đoạt như trước được nữa.

Có điều vào một đêm say, khi nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của em, ngửi thấy mùi hương hoa cỏ trên người em, tôi đã không kìm chế được bản thân mình mà mạnh bạo chiếm đoạt cơ thể em. Tôi còn tồi tệ hơn nữa khi ép buộc em làm nhân tình của tôi, tôi không biết tại sao lúc đó tôi lại điên cuồng đến vậy, có lẽ là do tôi đã quá yêu em nên trong giây phút không làm chù được bản thân ấy tôi đã làm tổn thương đến em.

Đến mãi về sau này tôi vẫn còn áy náy về việc ngày hôm ấy tôi đã làm với em, có một lần, khi em nằm cuộn tròn trong lòng tôi, tôi mới lấy hết dũng khí nói:

_ Cái đêm lần đầu tiên ấy là anh say quá, anh đã không phải với em, anh xin lỗi.

Em cười cười, hai má ửng đỏ nép vào ngực tôi, em khẽ nói:

_ Thật ra…. Đêm đó…. Em rất thích….

Quả thật nghe xong câu nói đó của em, tôi bị hoang mang mất mấy phút, sau đó tôi bật cười một mình, hóa ra từ trước đến giờ là do tôi nghĩ quá nhiều rồi. Tôi hôn lên trán em rồi thì thầm:

_ Vậy bây giờ anh làm cho em thích nữa nhé…..

Em không đáp lại, chỉ cười khúc khích, cứ vậy chúng tôi lại có một đêm ngọt ngào bên nhau. Tôi có cảm giác mỗi ngày tôi lại yêu em nhiều hơn một chút, có lẽ tôi đã nghiện em mất rồi, em là cả nguồn sống của tôi.

Tôi đã từng nghe thấy những lời xì xào sau lưng rằng, em may mắn mới lấy được người chồng giỏi giang, tuyệt vời như tôi, nhưng tôi đã thẳng thắn nói cho cả thế giới biết rằng: Để có một Phạm Gia Khiêm như ngày hôm nay, tất cả là nhờ có em, một người con gái đã chịu đủ mọi thứ thiệt thòi trên đời, một người con gái hy sinh cả tính mạng để bảo vệ một người tàn tật như tôi, một người con gái đã đi cùng tôi từ những ngày khó khăn nhất trong cuộc đời mà không một lời than vãn hay kêu ca. Trải qua muôn vàn sóng gió ấy, em xứng đáng có được một cuộc sống tốt đẹp, những việc em đã làm cho tôi, tôi luôn khắc sâu trong tim, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên.

Bởi vì phía sau tôi có một người con gái lo toan gánh vác nên tôi mới có thể yên tâm ở lại công ty làm việc. Quãng thời gian khó khăn ấy, tôi chẳng thể giúp gì được cho em, chỉ có thể bảo vệ em an toàn nhất có thể, vậy mà đã có lần tôi suýt chút nữa mất em mãi mãi. Lần ấy, tôi đã nhìn thấy quản gia Tự lén lút vào phòng em, nhưng do tôi chần chừ còn xem bà ta muốn làm gì nên đã khiến em rơi vào nguy kịch, nếu hôm đó em có mệnh hệ gì thì tôi sẽ phải ân hận suốt cuộc đời.

Nhưng em là người con gái đơn giản, em không hay nghĩ nhiều như tôi, em nói nhờ có ngày hôm đó nên mới bắt được kẻ gian trong Phạm Gia. Đúng là quản gia Tự đã lòi đuôi chuột, đôi bàn tay bà ta đã nhuốm quá nhiều máu. Tôi không ngờ một con người mà tôi đã từng rất kính trọng, một con người đã là vú nuôi của tôi mười mấy năm trời lại là người ra tay cướp đi những người thân yêu nhất của tôi, không những vậy bà ta còn ra tay với cả tôi, cậu bé mà bà ta đã từng một tay chăm sóc. Có điều sau này, bởi vì thấy bà ta đã có quá nhiều tội rồi nên tôi không muốn vạch trần thêm tội bà ta đã đẩy tôi ngã xuống từ tầng hai nữa.

Cái ngày tòa tuyên án tử cho bà ta, tôi và Đào cũng đã đến gặp bà ta lần cuối, Đào nói với bà ta:

_ Dù sao thì cũng cảm ơn bà đã nói ra sự thật, mong rằng kiếp sau bà sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.

Quản gia Tự bật cười, một nụ cười chua xót:

_ Ta bị hận thù che mắt nên mới lầm đường lạc lối, nhưng cũng là vì có người đứng sau kích động và xúi giục. Sau khi ở trong căn phòng giam với 4 bức tường, ta chợt nhận ra rằng bi ai lớn nhất cuộc đời là dùng sinh mệnh để đổi lấy phiền não và lãng phí lớn nhất cuộc đời là dùng tính mạng để giải quyết rắc rối bản thân gây ra. Nếu như ta an phận, vui vẻ sống trong Phạm Gia thì có lẽ cuộc đời ta đã có một tri kỉ bên cạnh ta khi về già đó là bà nội của con. Sống đến bằng này tuổi rồi ta mới biết là ta quá khờ khạo, và lãng phí cuộc đời của mình chỉ vì hận thù. Ta khai ra cậu Long là bởi ta không muốn một kẻ tàn độc và mưu mô như cậu ấy vẫn còn nhởn nhơ bên ngoài vòng pháp luật, cậu ta cũng sẽ phải trả giá cho tội lỗi của mình đã gây ra, và còn một phần nữa là ta muốn trả bớt nghiệp mà ta đã gây ra. Đến giờ phút này ta cũng không biết rằng là do em gái ta tự tử hay do bà cả hại, nhưng bây giờ tôi sắp được gặp em gái tôi rồi, lúc đó tôi sẽ đến hỏi rõ nó. Nếu là nó tự tử thật thì nghiệp của ta gây ra quả thật rất rất nặng, ta không biết đến kiếp sau ta có thể trả hết không nữa…..

Nói đến đây quản gia Tự đôi mắt đã ngấn lệ, bà quay sang nhìn tôi, sau đó bà dập đầu xuống đất nói:

_ Ngàn vạn lần tôi xin lỗi Phạm Gia, tôi không mong được cậu tha thứ, tôi chỉ xin cậu, sau khi tôi c.h.ế.t cậu hãy thắp cho tôi một nén nhang có được không?

Dù trong lòng vẫn còn rất giận bà ta nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý, người ta nói đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại. Những hận thù trong lòng có lẽ giây phút này tôi cũng nên buông bỏ, để đời về sau sống thảnh thơi hơn.

Đào từng nói với tôi:

_ Mỗi người sống và c.h.ế.t đi là do phần nghiệp khác nhau, phần phước khác nhau. Vậy nên những chuyện buồn đã qua thì thôi cứ hãy để cho qua, có ân hận, có nuối tiếc thì cũng chẳng thể níu giữ thời gian ấy quay trở lại được. Hãy nhìn về hiện tại và tương lai, sống tốt phần đời còn lại của mình, làm nhiều việc lành ắt hẳn cuộc đời sẽ thảnh thơi và an yên hơn….

Tôi nhìn em, sau đó véo mũi em rồi nói:

_ Ba mẹ dạy em tốt thật…

Em gạt đi:

_ Là bác Liên dạy em.

Tôi lại hỏi:

_ Em vẫn còn giận ba mẹ phải không?

Em không trả lời nhưng tôi đã đoán được trong lòng em đang nghĩ gì. Mọi chuyện đã xong xuôi, cũng đã đến lúc em nên về nhà, dù tôi cũng rất giận ba mẹ em vì đã đối xử bất công với em nhưng cũng nhờ có vậy mà tôi mới gặp được em.

Ba mẹ em cũng đã nhận ra cái sai của mình, ba em nói:

_ Bố cũng là lần đầu làm bố, nên không tránh khỏi được thiếu sót và sai lầm, mong con hãy tha thứ cho bố mẹ.

Bên ngoài em vẫn còn làm mình làm mẩy nhưng tôi biết em đã tha thứ cho bố mẹ rồi. Còn chị Quỳnh sau vụ bị cậu Long lừa cũng đã trở lên chín chắn hơn rất nhiều, chị ấy biết quan tâm đến mọi người và bắt đầu đi học lại.

Bác Liên thì tôi rất muốn mời bác về Phạm Gia làm quản gia nhưng bác một mực từ chối. Tính bác thích ngao du khắp nơi để làm việc thiện nên không một ai có thể giữ chân được bác. Vậy nên tôi thường hay nói với bác, nếu bác cần thêm chi phí để làm từ thiện, hãy cứ nói với tôi, tôi sẽ sẵn sàng giúp.

Mọi sóng gió đã qua đi, bây giờ là lúc tôi xây dựng công ty và xây dựng một gia đình nhỏ, tôi nói với em:

_ Phạm Gia leo người quá, hãy sinh cho anh 10 đứa con nhé.

Em không suy nghĩ mà gật đầu đồng ý liền:

_ Dạ nhất định em sẽ sinh đủ mười đứa con cho anh.

_ Cảm ơn em, mà Thu Đào này, em muốn một đám cưới như thế nào???

_ Em à, em muốn một đám cưới thật đơn giản và ấm cúng, khách mời chỉ là những người thân trong gia đình thôi.

_ Tại sao em không muốn một đám cưới hoành tráng, em yên tâm, anh giàu lắm đó, anh có thể làm cho em một đám cưới xa hoa, lộng lẫy nhất, và em sẽ là cô dâu xinh đẹp, hạnh phúc nhất, em thấy thế nào?

_ Em không muốn, em chỉ muốn làm kín đáo và ấm cúng thôi, tiền mừng đám cưới chúng ta sẽ làm từ thiện hết, em tính vậy có được không anh?

_ Tiền mừng để làm từ thiện thì anh đồng ý nhưng cả đời người chỉ có duy nhất một lần khoác lên chiếc váy cô dâu, anh không muốn làm qua loa….

_ Nếu anh muốn làm hoành tráng thì hãy chọn người khác làm cô dâu đi, em sẽ không lấy anh nữa….

Thấy em giận dỗi tôi liền cuống quýt, tôi vội nói:

_ Vậy thì tất cả sẽ theo ý của em, em nói gì anh cũng nghe hết, được chưa.

Em cười tươi ôm chầm lấy tôi, tôi cũng luồn tay qua eo em, tôi nhấc em lên rồi xoay tròn em mấy vòng, tôi bảo:

_ Hãy bên nhau đến lúc đầu bạc răng long nhé vợ….

Em hôn lên môi tôi đáp lại:

_ Chắc chắn rồi. Ông xã!!!