Những ngày tiếp theo sau đó, cậu vẫn đi làm bình thường, còn cô hằng ngày chỉ quanh quẩn ở nhà nấu cơm rồi đợi cậu về cùng ăn. Vì lo cho sự an nguy của cô nên cậu không cho cô đi đâu, kể cả đi siêu thị thì cũng phải có cậu đi cùng.
Mấy tháng qua cậu nói cậu thường hay ở công ty và ít khi về biệt thự, nhưng từ khi có cô, cậu dù bận đến mấy cũng cố gắng sắp xếp công việc để về nhà đúng giờ. Cuộc sống của cô và cậu bây giờ chẳng khác nào một đôi vợ chồng trẻ mới cưới, ríu rít, quấn quýt bên nhau, trao trọn cho nhau tất cả những gì đẹp đẽ nhất của tình yêu.
Thỉnh thoảng cô nhắc cậu đến thăm chị Linh, trò chuyện và đưa chị ấy đi mua sắm để chị ấy có một tinh thần tốt nhất, thoải mái nhất. Cậu Khiêm tuy là không thích nhưng vì cô và vì con nên cậu miễn cưỡng chiều theo ý cô. Cũng gần đến ngày chị Linh sinh, trong lòng cô có chút hồi hộp xen lẫn lo lắng, cô rất muốn đến thăm chị ấy nhưng không dám bởi cô biết chắc một điều chị Linh sẽ không bao giờ chào đón cô, nhìn thấy cô chỉ khiến chị ấy thêm khó chịu mà thôi.
Cô dạo gần đây suy nghĩ rất nhiều về chuyện của chị Linh, không biết sau này, khi biết được cái thai đó không phải con của chị thì chị sẽ thế nào? Chắc chắn là chị sẽ bị rất sốc, dù cô không ưa gì chị ấy nhưng trong hoàn cảnh này trong lòng cô không khỏi dấy lên niềm xót xa.
Tạm thời bây giờ còn nhiều việc phải làm nên cô và cậu Khiêm quyết định chưa nhận con ngay, chờ cho sau khi Phạm Gia lấy được lại vị thế thì cô và cậu mới dám công khai chuyện này, còn bây giờ chuyện của chị Linh cô sẽ gác lại.
Trước lúc cậu Thành mất, cậu từng dặn cô nếu muốn tìm ra sự thật thì hãy đến gặp quản gia Tự, vậy nên cuối tuần đó, cô đã xin cậu Khiêm đưa cô đến trại giam để gặp quản gia Tự. Quản gia Tự ban đầu nhìn thấy cô bà liền tỏ ý không muốn gặp, vì vậy mà cô đã phải lên tiếng khẩn khoản nài nỉ:
_ Con xin bà cho con gặp bà đúng 5 phút thôi có được không?
Có lẽ vì nghe thấy lời cầu xin tha thiết của cô nên bà có phần mủi lòng, bà ngồi xuống chiếc ghễ rồi lạnh lùng:
_ Nói đi.
Cô hít thở một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói:
_ Cậu Thành mất rồi, bà biết chưa ạ?
_ Tôi biết.
_ Chắc có lẽ bà cũng đã biết nguyên nhân tại sao cậu ấy mất rồi đúng không ạ? Bà có tin đó là một vụ tai nạn bình thường không ạ?
_ Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi.
_ Bà không cảm thấy có chút thương xót cho cậu ấy hay sao, cậu ấy hiền lành, lương thiện như thế, vậy mà bị chính người nhà đâm sau lưng.
_ Nếu không nhiều chuyện thì đã không phải chịu kết cục như thế.
_ Bà à, con biết bà là người rất chăm chỉ đi chùa nên chắc chắn tâm bà không xấu, có muốn hỏi bà, bà có tin vào luật nhân quả không?
Quản gia Tự ngẩng mặt nhìn cô, trong đáy mắt phảng phất nỗi ưu phiền, bà thở dài rồi sau đó đứng dậy, bà bảo:
_ Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, cô về đi, từ nay đừng đến gặp tôi nữa.
Thấy bà chuẩn bị rời đi nên cô không dài dòng nữa, cô vội nói:
_ Con biết thời gian qua ở trong trại giam bà đã phải suy nghĩ và đấu tranh rất nhiều phải không ạ? Cũng đã sắp đến ngày bà phải hầu tòa, con mong bà suy nghĩ lại, từ giờ đến lúc ấy con sẽ làm sáng tỏ vụ cái c.h.ế.t của em gái bà để bà an lòng.
Quản Gia Tự đã đi vào bên trong, cô không biết bà có nghe được hết những lời cô nói hay không, trước khi đến đây, cô đã suy nghĩ rất nhiều về lời nói của mình, cô có nhiều điều muốn nói với bà nhưng có vẻ bà không muốn hợp tác cũng không muốn phơi bày sự thật.
Rời khỏi nhà giam, cô và cậu Khiêm trở về thăm Phạm Gia, trên đường về nhìn thấy sắc mặt cô không vui cậu liền bảo:
_ Để thuyết phục được bà ta khó lắm đấy, bà ta bị Long nó thao túng rồi.
_ Em biết mà, nhưng em tin nếu tìm hiểu được nguyên nhân cái c.h.ế.t của em gái bà ấy thì chắc chắn bà ấy sẽ suy nghĩ lại. Nhưng vụ này đã qua hơn 20 năm rồi, manh mối duy nhất và người biết rõ nhất vụ này chỉ có mẹ cậu mà thôi.
_ Nhưng……. mẹ anh đã thề trước cả nhà là không g.i.ế.t em gái bà ta, là em gái bà ta tự tử.
_ Em tin mẹ cậu nhưng bà ta thì không tin đâu, phải có chứng cứ thì có lẽ bà ta mới chịu tin.
Cậu Khiêm một tay lái xe, một tay khẽ nắm chặt bàn tay cô, cô và cậu đã cùng nhau trải qua bao nhiêu khó khăn rồi, còn chặng đường cuối cùng này cậu sẽ nắm chặt tay cô, cùng nhau đi qua bão giông để tiến tới hạnh phúc.
Lúc này xe của cậu đã về đến Phạm Gia, đã mấy tháng rồi không trở lại nơi này khiến trong lâu cô có chút bồi hồi, trước khi xuống xe cô ngại ngùng hỏi cậu:
_ Liệu bà nội có chấp thuận em không?
Cậu nghiêng đầu cười, ghé vào tai cô nói nhỏ:
_ Bà sẽ rất mừng nếu biết em đồng ý làm cháu dâu của bà.
Từ lúc trên xe hay đến lúc xuống xe, cậu đều nắm chặt tay cô, nhìn thấy cảnh đầy tình tứ của cô và cậu khiến bà nội và mọi người trong nhà không khỏi ngỡ ngàng, bà ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
_ Hai đứa….. thế này là thế nào?
Cậu Khiêm nắm chặt tay cô đưa lên cao, cậu tủm tỉm:
_ Con đưa cháu dâu về cho bà đây ạ.
Cô từ nãy đến giờ ngại ngùng nên chỉ cúi gằm mặt nhìn xuống đất, cô không biết biểu cảm của mọi người trong nhà lúc này như thế nào, nhưng khi nghe thấy bà nội cười, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Bữa cơm trưa cuối tuần đông đủ thành viên trong nhà vậy nên không khí trong bữa ăn cũng trở nên vui vẻ và nhộn nhịp hơn. Mọi người cùng nhau ăn uống, trò chuyện kể về quãng thời gian quá, có lẽ đây là bữa cơm ngon nhất, vui vẻ nhất của cô ở Phạm Gia từ trước đến nay.
Ăn cơm xong, cô muốn gặp riêng bà cả nên đã đi theo bà về phòng, Gương mặt bà cả bây giờ rất sáng, ánh mắt có hồn chứ không âm u, đáng sợ như trước, cô nhỏ nhẹ ngồi xuống đối diện bà rồi hỏi chuyện:
_ Nhìn khuôn mặt bác rạng rỡ, da dẻ hồng hào thế này là con biết sức khỏe của bác dạo gần đây rất tốt phải không ạ?
Bà cả mỉm cười, bà bảo:
_ Ừ, trước đây ta bị ma quỷ ám nên lúc nào cũng như người mất hồn, từ khi bác con và con diệt trừ được qu.ỷ, trong nhà không còn âm khí nữa nên ta cảm thấy tinh thần của ta mỗi ngày thêm tốt hơn.
_ Dạ. Hôm nay con đến gặp bác là muốn hỏi bác một chuyện.
_ Ừ con hỏi đi.
Cô có chút ngập ngừng, nhưng rồi cũng lên tiếng hỏi:
_ Con muốn biết sự thật về cái c.h.ế.t của em gái quản gia Tự ạ?
_ Ta nói rồi, ta không g.i.ế.t em gái bà ấy.
_ Con biết, con tin bác nhưng con muốn biết chi tiết mọi chuyện xảy ra lúc đó.
Bác Thắm ngẩng mặt lên nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt mơ hồ xa xăm như đang cố nhớ lại câu chuyện năm xưa, phải mất một lúc sau, bác mới bắt đầu lên tiếng:
_ Buổi tối hôm đó ta có hẹn Quỳnh đến cầu Hoàng Hạ nói chuyện, vì biết Quỳnh sắp chuyển đi nơi khác và không còn mối quan hệ gì với chồng ta nữa nên ta cũng nhắm mắt đồng ý tha thứ. Nhìn cô ấy bụng mang dạ chửa như thế mà phải đi tha phương nơi khác nên ta có chút thương tình, ta đưa cho cô ấy một ít tiền đủ để cô ta trang trải cuộc sống và để sinh con, cô ấy cảm ơn ta và còn cho ta một sợi dây may mắn màu đỏ. Ta tưởng mọi chuyện đến đây là xong nhưng ai ngờ khi ta vừa quay đi thì cô ấy liền tung tiền ra đường, sau đó không chút lưỡng lự mà nhảy xuống sông. Lúc đó ta thật sự rất sốc, ngay đến bây giờ khi nghĩ lại ta cũng không hiểu sao cô ấy lại làm như thế.
_ Vậy trước lúc đó bác có nói nặng lời điều gì không ạ?
_ Ta không có, à ta nhớ là lúc cô ấy chuẩn bị nhảy cầu có nói sẽ làm ta đau khổ như cuộc sống của cô ấy đã phải chịu đựng. Và đúng là cuộc sống sau này của ta thật sự rất khổ sở, ta bị mang danh g.i.ế.t người, bên ngoài thì người ta dè bỉu ta, nói xấu ta, còn chồng ta thì ghẻ lạnh, không màng đến ta từ hồi ấy. Chuyện có kết cục như ngày hôm nay là lỗi của ta à? Ta cũng chỉ là nạn nhân mà thôi, nếu chồng ta và em gái quản gia Tự không gian díu với nhau thì đâu có thảm kịch như bây giờ.
Ngừng lại một chút, bà nghẹn ngào nói tiếp:
_ Nếu ông ta không xa lánh thì tôi đã sinh cho Phạm Gia 5_6 đứa cháu rồi, nhưng từ năm ấy ông ta không động chạm gì đến ta nữa, trái tim ta cũng đã nguội lạnh từ lâu rồi, ta chỉ thấy xót thương cho con trai của ta thôi, chỉ vì lỗi lầm của bố mà con trai ta mất mạng oan….. Chuyện ngày hôm nay ta kể với con hoàn toàn là sự thật, ta quỳ trước tượng phật thờ rằng, nếu ta nói sai điều gì thì ta sẽ bị Ngài trừng phạt.
Ngày hôm nay cô như vỡ lẽ được nhiều điều, giờ thì cô đã hiểu tại sao những ngày trước đây bà lại sống cay nghiệt đến vậy, cả cuộc đời bà nếm trải biết bao cay đắng nhất trong cuộc đời, chồng ngoại tình, con mất, thiên hạ ghẻ lạnh, nghĩ đến đây thôi, trong lòng cô không khỏi xót xa, cô khẽ nói:
_ Con sẽ cố gắng hết sức mình để rửa nỗi oan năm ấy cho bác, với lại bác cho con hỏi, bác còn giữ sợi dây may mắn mà em gái quản gia Tự cho bác không ạ.
Bác Thắm nhíu mày suy nghĩ, sau đó bác đến bên tủ quần áo rồi lôi từ trong đó ra một chiếc hộp gỗ đã cũ, trong chiếc hộp gỗ đó có rất nhiều vòng và đúng là có một sợi dây màu đỏ, bác khẽ cười rồi bảo:
_ Ta không biết sao ta lại giữ chiếc vòng này đến bây giờ nữa.
_ Bác cho con chiếc vòng này được không ạ.
_ Ừ, ta cũng chẳng muốn giữ lại làm gì nữa, nếu con cần dùng đến thì cứ lấy đi.
_ Dạ con cảm ơn bác, con hy vọng rằng sợi dây màu đỏ này may mắn như lời em gái quản gia Tự nói….
Cô và cậu Khiêm ở lại Phạm Gia chơi đến chiều mới trở lại thành phố, hôm nay cô không gặp được cái Vân bởi nó được bà nội cho về nhà chơi một hôm, lâu không gặp nó cô chẳng biết cuộc sống của nó dạo này thế nào nhưng cô nghe thấy chị Hương bảo nó và anh Hưng đang tìm hiểu nhau, anh Hưng hiền lành, chịu khó nên cô cảm thấy rất yên tâm.
Những ngày sau đó, thỉnh thoảng cậu Khiêm vẫn lái xe đưa cô đến trại giam để gặp quản gia Tự nhưng lần nào bà cũng từ chối gặp cô. Ngày quản gia Tự ra hầu tòa, cô đã đến từ rất sớm để canh được gặp bà bằng được, nhìn thấy bóng dáng bà ở nơi hành lang, cô liền chạy đến ấn sợi dây màu đỏ vào tay bà rồi vội nói:
_ Bà còn nhớ sợi dây này chứ, em gái bà đã tặng cho bà cả, nếu bà cả có ý xấu với em gái bà thì liệu em gái bà có tặng sợi dây này cho bà không, tôi mong bà tỉnh táo mà suy nghĩ lại, chỉ cần bà nói đúng sự thật và khai ra kẻ ác mà thôi…..
Cô chỉ nói được từng ấy câu thì bị công an gạt ra không cho gặp gỡ hay tiếp cận bà thêm nữa. Trong phiên tòa xét xử, bà nhận hết tội trạng về mình, bà khai vì hận thù nên bà mới vào làm việc cho Phạm Gia, cái c.h.ế.t của ông Kính là cơ hội để bà bắt đầu cuộc trả thù của mình, bà muốn cho mọi người tin rằng Phạm Gia bị trùng tang, nên sau cái c.h,ế.t đột ngột của ông Kính, bà đã lên kế hoạch cho thuốc ngủ vào thức ăn sáng của cậu Hiệu để cậu không còn đủ tỉnh táo lái xe, hôm đó lại gặp trời mưa nên kế hoạch của bà lại càng thêm hoàn hảo.
Nói đến đây bà ta chợt cười , vừa cười vừa rơi lệ:
_ Ban đầu tôi chỉ muốn g.i.ế.t người làm hại em gái tôi thôi nhưng vì hận thù che mắt và có người xúi giục nên tôi mới nhầm đường lạc lối…..
Khi quản gia Tự nói đến đây, tất cả mọi người có mặt ở đó như vỡ òa, và khi quan tòa hỏi ai là người xúi giục bà thì bà đã khai ra đó là cậu Long, trong tay bà đã có tất cả chứng cứ phạm tội của cậu Long.
Ngay những giây phút cuối cùng, quản gia Tự đã giác ngộ, trong giây phút ấy, Đào vỡ òa cảm xúc, cô đã làm được rồi, cô đã thay cậu Thành tìm ra được chân tướng sự thật, cậu có thể nhắm mắt được rồi.
Lúc ra đến bên ngoài, bà nội có đến gặp quản gia Tự, quản gia Tự không dám nhìn thẳng bà, bà ta hỏi:
_ Chắc có lẽ bà hận tôi lắm.
Bà nội mỉm cười phúc hậu, bà nói:
_ Ta mong rằng kiếp sau ta với bà được gặp lại nhau, chúng ta sẽ là những người bạn tri kỷ.
Lời nói của bà nội đã chạm đến trái tim của quản gia Tự, bà ta vừa khóc vừa nghẹn ngào:
_ Cảm ơn bà, mong kiếp sau chúng ta sẽ vẫn lại được gặp nhau để tôi co cơ hội trả nợ cho bà…
Ngay sau khi phiên tòa kết thúc, cậu Long bị bắt khẩn cấp, công ty cám PG lại được một phen chao đảo. Và cũng đúng vào lúc ấy, cô nhận được tin chị Linh đã hạ sinh một bé trai, cô và cậu Khiêm gác tất cả mọi chuyện để chạy đến bệnh viện.
Ôm đứa con nhỏ trong lòng, cô xúc động rơi nước mắt, cậu Khiêm nói sẽ dành tặng cho chị Linh ngôi biệt thự ở ngoại ô thành phố và cho chị 5% cổ phần trong công ty, coi như đây là món quà vì chị ấy đã vất vả mang thai hộ cho cô và cậu, dù biết cái thai này chị ấy mang là có chủ đích nhưng bây giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi nên những chuyện nhỏ cô và cậu cũng hoan hỉ cho qua.
————–
Một năm sau.
Công ty cám PG và công ty cám GK sát nhập thành một và vẫn lấy tên là PG. Nhờ sự lãnh đạo tài tình của chủ tịch trẻ tuổi Phạm Gia Khiêm mà trong một năm qua, công ty cám PG không những vang danh trong nước mà còn có tiếng vang ở nước ngoài, công ty cám PG là công ty thức ăn chăn nuôi uy tín số 1 trong nước và dẫn đầu xuất khẩu ra nước ngoài.
Đặt tờ báo xuống bàn, Đào khẽ tủm tỉm cười, cô nhìn chồng mình đầy tự hào:
_ Chồng em vừa đẹp trai vừa xuất chúng thế này, bảo sao mấy cô người mẫu và diễn viên hạng A theo không ngớt, tự dưng em cảm thấy trong lòng bất an quá.
Cậu Khiêm đang cho con uống sữa, nghe thấy vợ nói vậy, mặt cậu liền nghệt ra, cậu bảo:
_ Hằng ngày anh đều về đúng giờ để chăm con, tiền lương hàng tháng cũng đều nộp hết lại cho em, vậy mà em vẫn còn nghi ngờ anh là sao?
Cô hất mặt lên phụng phịu:
_ Biết đâu được đấy, cách đây mấy ngày, suýt chút nữa thì anh bị cô người mẫu A lừa lên giường còn gì.
_ Em nghĩ chồng em dễ bị lừa thế à, chỉ là anh muốn làm cho cô người mẫu ấy bẽ mặt nên mới giả vờ diễn cùng cô ta thôi, anh nghĩ em là người hiểu rõ chuyện đó nhất mà.
Cô tiến lại đấm vào ngực chồng mình rồi bảo:
_ Bên cạnh anh có bao nhiêu cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao anh lại chọn đứa nhà quê như em.
Nghe câu hỏi của vợ cậu Khiêm cười khổ, vợ cậu hỏi câu này đến bây giờ là một trăm lẻ mấy lần rồi, cậu không biết phải trả lời đến khi nào nữa, nhưng dù là trước kia hay sau này câu trả lời của cậu chỉ có một, không bao giờ thay đổi:’
_ Những người phụ nữ bên cạnh anh đều rất xinh đẹp và quyến rũ nhưng đối với anh, họ không có một chút gì sánh bằng Thu Đào của anh, em là sinh mệnh, là nguồn sống của anh và con. ANH YÊU EM…..
Cô thường hay hỏi cậu như vậy là muốn nghe câu trả lời của cậu, dù đã nghe cả trăm lần rồi nhưng mỗi lần khi nghe lại cô vẫn có cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc như lúc đầu tiên. Cô rúc vào trong lòng cậu, hít hà mùi hương trên cơ thể cậu rồi khẽ nói:
_ Mai cuối tuần rồi, gia đình mình đến thăm cậu Thành nhé.
Cậu Khiêm gật đầu, cậu ru con ngủ xong rồi quay lại ôm chặt vợ vào lòng. Sáng hôm sau, cô mua một bó hoa huệ trắng thật đẹp rồi cùng chồng và con trai đến nghĩa trang.
Đứng trước mộ cậu Thành, cô khẽ mỉm cười, cô bế con trai trên tay rồi thì thầm với cậu:
_ Cảm ơn cậu đã dành cho vợ chồng tôi một món quà lớn đến vậy.
Nói đến đây, cô quay sang con trai nhẹ nhàng dạy bảo:
_ Đây là ba nuôi của con, người đã giúp con có mặt trên cuộc đời này, con gọi ba đi, gọi là ba Thành….
Thằng bé đang tập nói nên khi nghe thấy lời mẹ nói, cậu bé cũng nói theo:
_ Ba Thành…… Ba Thành…….
Cô và cậu nhìn nhau khẽ cười, dưới ánh nắng nhẹ nhàng của đầu hè, những nụ cười ấy càng trở lên rạng rỡ.
Cuộc đời này rất ngắn, đừng chất đầy oán hận trong lòng, để bản thân quá gánh nặng, oán hận bao nhiêu thì bản thân sẽ bị tổn thương bấy nhiêu. Vậy nên chúng ta hãy tha thứ cho nhau, buông bỏ oán hận và sống một cuộc sống đầy yêu thương.