Chương 90: Hạ Trí Đăng do dự
“Huynh đài chậm đã.” Đang lúc Trần Lâm toan tính rời đi thì Hạ Trí Đăng vội vàng lên tiếng.
Trần Lâm bất giác không hiểu, hắn và mấy người Hạ gia cũng không có chuyện gì để nói, cũng không nghĩ ra được một lý do gì, mặc dù vậy hắn vẫn theo đó dừng lại.
Dù không thích Hạ Mân Dung nhưng Hạ Trí Đăng thì hắn ít nhiều vẫn có chút thiện cảm.
“Không biết huynh đài xưng hô như thế nào.”
“Trần Lâm.” Trần Lâm giọng không nghe ra được vui buồn bên trong.
“Thì ra là Trần huynh, thứ lỗi cho sự thất lễ của lệnh muội. Tại hạ Hạ Trí Đăng, còn lệnh muội đây là Hạ Mân Dung.”
Thấy đôi mắt nghi hoặc của Trần Lâm Hạ Trí Đăng đành tiếp tục. “Cảm ơn Trần huynh vừa rồi đã ra tay giúp đỡ.”
Trần Lâm khoát tay cắt lời. “Cảm ơn thì xin khiếu, xem như là ta vừa rồi nhiều chuyện đi, nếu không còn gì khác nữa thì xin phép…”
Thấy Trần Lâm lần nữa muốn rời đi làm Hạ Trí Đăng vội gấp lên, hắn lúc này không thể để Trần Lâm đi được, bằng mọi giá phải giữ người này ở lại, nếu Trần Lâm mà rời đi rồi thì sau này biết gặp lại bằng cách nào.
“Không biết Trần huynh là đệ tử của ngọn núi nào, hình như không phải của Bạch Tỵ phong thì phải.”
Lại là Bạch Tỵ phong, đây không phải lần đầu tiên Trần Lâm nghe được cái tên này, Tào Tu Kiệt trước đó mà hắn gặp cũng từ trong này chạy ra.
Theo như hắn biết Lĩnh Hồng sơn có tổng cộng chín mươi chín ngọn núi, phân biệt thành chín mươi chín toà thánh sơn tạo thành một Lĩnh Hồng tông to lớn, chín mươi chín ngọn núi này lại không nằm cùng một chỗ mà phân bố ở khắp các nơi trải dài trên mấy quốc gia, cũng chính vì điểm này nên Lĩnh Hồng tông mới khổng lồ được như bây giờ.
Những ngọn núi khác là gì thì Trần Lâm không biết cũng không có hứng thú tìm hiểu, mặc dù vậy cái tên Lĩnh Hồng tông vẫn quá mức khổng lồ tới người không quan tâm như hắn ít nhiều vẫn biết đến.
Bạch Tỵ phong là một trong số đó, cũng chính là ngọn núi cát cứ tại Việt Thường quận này.
Nói đến đây Trần Lâm đã phần nào biết ý của Hạ Trí Đăng này, liền nói. “Cánh cổng quá cao, ta nào dám trèo cao với tới.”
Lời nói đầy vẻ mỉa mai khiến Hạ Trí Đăng khó hiểu, hắn không biết tại sao Trần Lâm lại nói như vậy chỉ dám để dành suy nghĩ này trong bụng, tuy vậy đã biết được Trần Lâm không phải là đệ tử của Lĩnh Hồng tông rồi.
“Vậy không biết Trần huynh là đệ tử của ...” Hạ Trí Đăng nói.
“Tán tu,” Trần Lâm nét mặt vẫn không đổi.
Tán tu là một quần thể vô cùng lớn, ở Huyễn Linh đại lục cả đời có thể ngươi không gặp qua đệ tử tam sơn nhưng tán tu ít nhất ngươi sẽ từng gặp qua một lần, cho dù có chút khuếch đại nhưng cũng đủ hiểu số lượng tán tu khổng lồ đến mức nào.
Đời người ai không muốn làm một linh sư cao cao tại thượng, có điều bảng hiệu tam sơn quá cao nếu như linh căn hạn chế vậy chỉ có thể chia buồn danh cho ngươi rồi, bất quá đường thẳng không thông lại có đường hông dẫn lối.
Tam sơn không thu không có nghĩa là ngươi vô duyên với hai chữ linh sư, nếu ngươi có đủ may mắn vẫn có thể bước lên con đường này, mặc dù nó chông gai và vất vả hơn nhiều, hơn nữa thành tựu cũng vô cùng hạn chế.
Giống như Vạn Linh hội đây cũng gần như được xem là tổ chức đại diện cho tán tu, vô cùng đông đảo và trải dài khắp toàn cõi đại lục.
Hạ Trí Đăng nghe vậy chỉ đành miễn cưỡng cười cho qua, xem ra hắn hỏi nhiều quá rồi, hắn cũng không cho rằng một người như Trần Lâm là tán tu được, chắc Trần Lâm chỉ là không muốn nói ra mà thôi.
Nếu mà hắn biết được Trần Lâm thực sự là một tán tu thì không biết sẽ có suy nghĩ thế nào nữa.
Cũng không quản tới xuất thân của Trần Lâm nữa, nếu đối phương không muốn tiết lộ hắn cũng không thể nhiều chuyện hơn.
Dừng một chút Hạ Trí Đăng một mặt thần bí nói ra. “Không biết Trần huynh nghe tới Kim Linh Sa bao giờ chưa.”
Trần Lâm nhướng mày, kiến thức hắn biết về tu chân quá ít, chủ yếu là thông qua Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch cũng không phải cái gì cũng nói cho hắn, chưa kể con heo ấy chưa chắc chuyện gì cũng biết qua, dù sao nó cũng không phải là nhân loại mà là yêu thú, hệ thống tu luyện vốn là khác nhau.
Những gì hắn biết chỉ quanh đi quẩn lại ở một vài tài luyện tu luyện cơ bản mà thôi, trong số đó thì không hề có Kim Linh Sa, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe đến cái tên này.
“Đăng ca, không được đó là…” Một bên Hạ Mân Dung vội vàng lên tiếng can ngăn.
“Không sao, Trần huynh cũng không phải là người ngoài.” Hạ Trí Đăng lườm Hạ Mân Dung một cái rồi hướng về Trần Lâm tươi cười giải thích, thấy Trần Lâm có vẻ có phần hứng thú liền tiếp tục nói.
“Kim Linh Sa hay còn gọi là Bảo Khí Thạch chính là tài liệu luyện khí hiếm có, chỉ cần trong món v·ũ k·hí bất kỳ có kèm một chút Kim Linh Sa thì nó sẽ trở thành một món pháp khí chân chính.”
“Chắc thanh kiếm của Trần huynh cũng là một món pháp khí đi.”
“Cách đây không lâu, tập hợp các gia tộc ở Việt Thường cùng nhau phát hiện một tấm địa đồ, nghe nói là chỉ dẫn tới di tích của một vị tiền bối để lại, tiền bối này không là ai khác mà lại là một vị luyện khí sư đỉnh cấp. Kho tàng của vị tiền bối này vô cùng phong phú, trong đó giá trị nhất là truyền thừa luyện khí cùng với Kim Linh Sa.”
“Vì chưa thể thống nhất được quan điểm nên địa đồ tạm thời được chia ra làm nhiều tấm phân cho các gia tộc cùng nhau nắm giữ, sau cùng tất cả hẹn sẽ phân chia lại dựa trên thành tích thứ hạng của các gia tộc, sau khi đã có kết quả, các mảnh của tấm địa đồ này sẽ một lần nữa được tổ hợp lại hoàn chỉnh.”
“. . .”
Trần Lâm hơi gật cái đầu, hắn phần nào đã hiểu được câu chuyện, chắc hẳn Hạ Trí Đăng muốn nhờ hắn thay Hạ gia chiếm lấy danh ngạch này.
Thực lực của huynh muội Hạ Trí Đăng không tệ, tuy nhiên nếu đối phương xuất hiện vài người như Đông Quân thì quả thực không tiện, nếu có hắn tham dự thì phần thắng có lẽ tăng thêm đáng kể.
Trần Lâm cũng không quá quan tâm tới Kim Linh Sa này, thứ gọi là bảo khí trong mắt linh sư này thì đáng giá chứ với hắn thì chưa chắc, dù sao thì bảo khí vẫn còn kém mấy món linh khí của hắn rất nhiều.
“Muốn ta giúp các ngươi cũng được, nhưng đổi lại phải đáp ứng với ta ba điều kiện.” Trần Lâm trầm ngâm suy nghĩ một chút liền nói.
“Cái này.” Hạ Trí Đăng nghe vậy liền tỏ vẻ khó xử, chuyện này nằm ngoài khả năng của hắn, kể cả hai huynh muội hắn cũng không thể tự mình đứng ra quyết định được.
“Cũng không phải là chuyện khó khăn gì, ta tin rằng các ngươi vẫn dư sức đáp ứng được.” Trần Lâm tiếp tục nói.
Thấy Trần Lâm gật đầu đồng ý Hạ Trí Đăng liền vui vẻ thao thao bất tuyệt, mất đi dáng vẻ nho nhã vốn có. “Chỉ cần trong khả năng có thể, Hạ gia chúng ta sẵn sàng đáp ứng mọi điều kiện của Trần huynh đưa ra.”
Trần Lâm mỉm cười, điều kiện của hắn đúng là cũng không hẳn gọi là quá phận, dù không đồng ý cũng không sao, nhưng nếu Hạ gia đồng ý thì đúng là tiết kiệm cho hắn không ít thời gian.
Đây là hắn cũng nhất thời nghĩ tới mà thôi, nhưng hắn vẫn tin tưởng điểm này Hạ gia vẫn có thể đáp ứng một hai.
Chuyện cả hai bên cùng có lợi cũng là một chuyện khá đỗi bình thường, có qua có lại, hắn giúp đỡ Hạ gia bù lại Hạ gia cũng thay hắn làm một số chuyện.
“Thứ nhất, ta muốn một ngàn viên linh thạch.” Trần Lâm không nhanh không chậm nói ra.
Nhất thời không chỉ Hạ Trí Đăng sửng sốt mà những người còn lại cũng có biểu hiện tương tự, không phải số lượng linh thạch mà chính là yêu cầu của hắn.
Nhìn Trần Lâm dáng vẻ bên ngoài tuy hơn văn sinh bình đạm, nhưng thanh kiếm kia ít nhất cũng có giá trị không nhỏ rồi, chưa kể dựa theo tuổi tác đây ắt hẳn là một đại công tử hoặc một đệ tử của cao nhân nào đó mới đúng, theo lý mà nói thì không thiếu linh thạch được.
Không ai nghĩ ra được yêu cầu đầu tiên của Trần Lâm lại là linh thạch, mà lại chỉ có một ngàn viên, cái giá này không phải là rẻ quá đi. Hạ Trí Đăng kinh hỷ liền vội vàng đáp ứng.
Một ngàn viên linh thạch đúng là một con số không hề nhỏ, có điều cái giá này mà mua được Trần Lâm chịu giúp Hạ gia thì vẫn là rất thấp.