Chương 89: Lập trường
Cả hai nhanh chóng lao vào nhau, một kiếm, hai kiếm rồi đến kiếm thứ ba, không biết đã qua bao nhiêu kiếm chiêu hai người thân hình vẫn dán chặt vào nhau, bọn họ dường như không ai ngã xuống thì bản thân sẽ không ngừng lại.
Đông Quân và Trần Lâm mỗi người đều có sự kiêu hãnh của riêng mình, tuyệt không chấp nhận bản thân ở dưới đối phương, thế trận lập tức rơi vào tình thế giằng co.
- Dạ Tập Vân Phiên.
- Lục Liên Trường Thiên.
Kim quang kiếm ảnh bay đầy trời, xung quanh mấy người nhao nhao tránh lui, cũng tận lực thu hồi cuộc chiến của mình tập trung quan sát về phía bên này.
Đúng hơn thì trận chiến của Trần Lâm và Đông Quân, bên nào thắng liền xem như quyết định toàn bộ tất cả.
Trần Lâm càng đánh càng sảng khoái, chưa bao giờ hắn được đánh đấm đã tay như thế này, đâu phải dễ dàng mà tìm được một đối thủ xứng tầm, mặc dù Đông Quân vẫn không đạt đến mức như hắn mong đợi nhưng cũng xem ra không kém bao nhiêu.
Dạ Tập Vân Phiên của Đông Quân không đáng nói, chỉ là vô cùng khó chịu với kim quang lập loè, không thế nói quá mạnh nhưng cũng không quá yếu nhưng nó lại quá phiền.
Trần Lâm cũng không hiểu thứ này dùng để làm gì, hắn trước giờ cũng chưa gặp qua bao giờ, chẳng lẻ dùng để cho đẹp thôi sao.
Quá bắt mắt cũng không phải là thứ gì tốt lành cả.
Lại một đạo kim quang khác đánh tới, Trần Lâm theo đó b·ị đ·ánh bật ra bên ngoài, hắn bản thân trông vô cùng chật vật nhưng nụ cười trên mặt càng đậm, lại đứng dậy cầm Vân Thiên kiếm tiếp tục chém tới.
“Lại tới.”
“Tiếp tục lại tới.”
Không biết đã lần thứ mấy hắn b·ị đ·ánh bật ra ngoài rồi, lại một lần nữa hắn cười sảng khoái, những v·ết t·hương trên người dừng như càng kích phát sự điên cuồng của hắn.
Mấy người Hạ Trí Đăng thấy Trần Lâm tóc tai rối bời lại điên cuồng cười lớn thì vô cùng lo lắng, cứ nghĩ rằng Trần Lâm bị Đông Quân đánh cho ngu ngốc đi rồi, nếu không phải bản thân đang bị kèm chặt e rằng đã xông tới ứng cứu rồi.
Khác với những người còn lại, Đông Quân là người trong cuộc hiểu rõ hơn ai hết cả, nhìn tình thế thì hắn đang chiếm được thượng phong từ đầu đến cuối, nhưng hắn cũng đã lôi hết bản lĩnh của bản thân ra rồi mà vẫn không tài nào g·iết được đối phương.
Đây rõ ràng tên này đang mượn hắn làm đá mài đao cho bản thân mình mà, dù biết nhưng hắn không thể làm được gì, đối phương như một con tiểu cương g·iết hoài không c·hết.
Lúc đầu bản thân cứ nghĩ sẽ dễ dàng hạ gục đối phương nhưng đánh mãi, ngoài trừ việc gây ra một ít v·ết t·hương ra thì cũng không còn thu được gì khác làm hắn bắt đầu sốt ruột.
Muốn chuyển qua đánh tiêu hao nhưng đối phương vẫn không có dấu hiệu xuống sức làm hắn bắt đầu xuất hiện thoái ý.
Dù vẫn không cho rằng Trần Lâm sẽ là đối thủ của mình nhưng cứ tiếp tục như vậy người bất lợi ắt hẳn là hắn, để g·iết Trần Lâm bản thân sẽ phải trả một cái giá không nhỏ, trong khi đây còn không phải là mục tiêu của hắn lần này, cái được không bù nổi cái mất.
Hừ.
Đông Quân quét ra một kiếm rồi tận lực lui lại rời xa Trần Lâm. “Ngươi nhất quyết vẫn muốn đối nghịch với Đông gia, chỉ cần nguyện ý chúng ta sẵn sàng… cái gì.”
Trần Lâm b·ị đ·ánh bay đang muốn xông tới thì Đông Quân đã lui ra xa rồi, Trần Lâm khoé miệng nhếch lên một nụ cười thần bí, hắn biết đối phương đã nhận ra chênh lệch bên trong rồi, đây không phải là chênh lệch của thực lực.
Lần nữa lao tới, Vân Thiên kiếm lần này rời tay lao nhanh tới đối phương, khí thế mười phần ngang ngược, Trần Lâm phía sau cũng không rãnh rồi bàn tay tạo thành chưởng ấn đánh ra.
Đông Quân bối rối, đối phương không phải lực đạo sao thế nào lại chuyển sang hồn đạo rồi, hắn cảm thấy bản thân mình điên rồi.
- Có Quỷ.
Lúc bản thân trấn tĩnh lại thì Vân Thiên kiếm đã phá không chém tới, kiếm đã vô cùng quỷ dị có muốn lui lại thì vẫn không thể loại bỏ được huống gì lúc này có muốn lại thì cũng đã muộn.
Dù biết là thế nhưng bản thân hắn vẫn vô thức lùi lại vài bước, trong khi đó ở trên đối diện thế công hắn vội vàng vừa dùng Dạ Mân kiếm đưa lên chống đỡ vừa muốn ngăn cản một chương tiếp theo.
Rắc.
Không tới một nhịp, đúng hơn là vừa chạm vào nhau thế mà kiếm của Đông Quân liền vỡ vụ, hắn cả kinh, chưa kịp phản ứng tiếp thì đã bị Trần Lâm đánh ra một chưởng văng ra xa.
“Nói nhảm quá nhiều, vẫn là không chịu nổi một kích.” Trần Lâm vừa thu tay liền mở miệng trào phúng.
Đông Quân b·ị đ·ánh bay, không chỉ hắn không chấp nhận nổi mà bất kỳ ai cũng không thể tin vào mắt của mình, không phải Trần Lâm từ đầu đến cuối luôn bị áp chế sao, tình hình thế nào chớp mắt đã đảo ngược rồi.
Đông gia mấy người vội vàng chạy lại chỗ Đông Quân, nói nhảm Đông Quân là người mạnh nhất trong số bọn hắn, nếu người này mà b·ị đ·ánh bại không phải tên kia lại càng dễ dàng làm thịt bọn hắn hay sao.
Dù biết nhưng kết quả này hắn vô cùng khó có thể chấp nhận nổi, cách biệt không đến từ tu vi mà là v·ũ k·hí, thanh kiếm của đối phương vậy mà lại có đẳng cấp cao hơn Dạ Mân kiếm của hắn.
Không còn Dạ Mân kiếm hắn chỉ còn cách là rút lui, lúc này đã Đông Quân đã không còn chút cơ may nào có thể đánh thắng Trần Lâm được nữa, dù không cam lòng nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. “Chúng ta đi.”
“Nhưng hắn . . .”
Một tên Đông gia khác không chịu được kết quả này muốn lên tiếng liền bị Đông Quân quát lớn cắt đứt. “Câm miệng.”
Những người khác chỉ còn cách cúi đầu, rất nhanh đám người Đông gia đã theo Đông Quân rút hết, tính cả Trần Lâm chỗ này hiện tại chỉ còn hai huynh muội Hạ gia cùng với Dự Đoan Trang.
“Đông gia bọn khốn kiếp này.”
Hạ Mân Dung ánh mắt nhìn Đông Quân dẫn người rời đi căm tức nhỏ giọng chửi theo, sau đó nàng hướng về Trần Lâm quát lớn.
“Sao ngươi không giữ bọn chúng lại, không phải ngươi vừa đánh thắng tên Đông Quân rồi sao, ngươi có biết thả bọn chúng đi như vậy có khác gì thả hổ về rừng không hả.”
“Này, ta đang nói ngươi đó, không nghe thấy hả.”
Hạ Mân Dung thấy Trần Lâm không trả lời mình khuôn mặt liền xám xịt lại, ở Bạch Tỵ phong nàng cũng được xem như một thiên tài lục sắc, càng nhiều hơn là được nhiều nam đệ tử ngưỡng mộ, ở Hạ gia nàng thì như một tiểu thư được bao ngươi chiều chuộng, chưa bao giờ có kẻ xem thường nàng như hiện tại.
“Có ngon thì ngươi đi mà giữ bọn chúng lại, còn tiếp tục lải nhãi thì đến cả ngươi ta cũng đánh.”
Trần Lâm gằn giọng, hắn vốn dĩ ra tay vì đám người này có ác ý với hắn trước, với Đông Quân vừa vặn cũng là một đối thủ thú vị với hắn, ra tay chỉ vì nhất thời cũng không phải vì Hạ gia hay là Dự gia gì cả.
Hạ Mân Dung này đã không biết lại còn cứ lải nhải, hô to gọi nhỏ làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, chưa kể hình ảnh của nàng trong mắt hắn còn ở mức thấp nhất.
Hạ Mân Dung như trái bóng bị xì hơi, tuy rất tức giận nhưng lại không có chỗ phát tiết, nàng đến cả Đông Quân còn đánh không lại thì lấy gì nói lý với Trần Lâm, nàng ta chỉ đành hậm hực giậm chân phát tiết rồi quay người đi chỗ khác.
Cả đời nàng chưa khi nào bị người khác coi thường đến vậy cả, dù rất bực tức nhưng lại không thể làm được gì, tuy vậy trong lòng đã mắng qua Trần Lâm bảy bảy bốn chín lần.
Trần Lâm với việc này cũng không thèm để ý, đuổi được cô nàng nhiều chuyện này đi hắn xem như nhàn rỗi được rồi, nơi này cũng không còn gì đáng để hắn lưu tâm, thu thập một chút bản thân liền rời đi.