Ẩn Nhẫn

Chương 2




Ta không ngủ được.

 

Bao lần tự hỏi, rốt cuộc là vì sao?

 

Tại sao người tốt không được báo đáp? Tại sao lại có người báo ân trả oán?

 

Sau này, ta dần dần hiểu ra.

 

Ân tình của mẹ ta quá nặng, nặng đến mức vương phi phải trả.

 

Nhưng bà ta vốn ích kỷ, không thể gánh vác ân tình này, lại không muốn bị người đời chê cười là vô ơn, nên lật ngược trắng đen, thậm chí căm ghét ta - người ân nhân còn sống.

 

Nếu lúc đó ta cũng ch/ết, có lẽ bà ta đã được giải thoát.

 

Bà ta chỉ cần trong những dịp lễ Tết thắp vài nén nhang, rơi vài giọt nước mắt, sẽ được người đời ca ngợi là có tình có nghĩa.

 

Nhưng ta lại sống, bà ta không thể không nuôi ta lớn, cũng không thể không bị ta nhắc nhở rằng, bà ta nợ mẹ con ta một ân tình.

 

Không ai muốn sống trong ân tình suốt đời.

 

Nếu không thể trả ân tình, thì hãy để ân nhân biến mất.

 

Ba ngày sau, chuồng ngựa bị cháy.

 

Nhưng ta không ch/ết.

 

Ta bị khói làm ngất.

 

Khi tỉnh lại, ta nhìn vương phi, mơ hồ hỏi: "Đây là đâu? Là người đã cứu ta sao?"

 

Ánh mắt vương phi đầy nghi ngờ và khinh miệt, bà ta thử thăm dò ta vài câu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

 

"Ngươi nuôi nó đi."

 

"Nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ chủ tử thật tốt, để báo đáp ân tình của chủ tử."

 

Ta quỳ xuống dập đầu, cảm nhận ánh mắt bà ta luôn dõi theo ta.

 

Từ đó, ta cần mẫn làm việc, luôn nhắc nhở mình rằng vương phi đã cứu ta.

 

Nghe thấy vậy, những người xung quanh để lộ nụ cười bí hiểm trên khuôn mặt, cuối cùng đưa ra đánh giá.

 

"Cô ta thật sự bị khói làm cho ngốc nghếch rồi, nhưng cũng tốt thôi, ngươi hãy nhớ kỹ ơn của vương phi nhé, hì hì!"

 

Hừm!

 

Cười cái gì chứ.

 

3

 

Năm ta mười bốn tuổi, Ngọc Nhi của vương phi sáu tuổi.

 

Vương phi không sinh thêm đứa con nào.

 

Thái phi đưa cho Triệu vương mấy nàng thiếp.

 

Vương phi tức giận đập vỡ bình hoa, sau khi phát tiết thì khóc nức nở.

 

"Năm đó hắn rõ ràng hứa rằng, ta sinh trưởng tử xong hắn mới nạp thiếp, mà giờ mới vài năm, hắn đã thay đổi, trên đời này có thứ gì là không thay đổi chứ?"

 

Có đấy!

 

Ân tình.

 



Người giúp ngươi một lần, sẽ giúp ngươi hai lần, ba lần, thậm chí dùng mạng để giúp.

 

Tiếc thay, bà ta không xứng.

 

Bà ta không xứng để người khác đối xử chân thành, cũng không xứng để cùng người khác chung sống đến đầu bạc.

 

Năm đó, vương phi và Triệu vương tình cảm sâu đậm, hai người từng cùng nhau đi khắp năm hồ bốn biển; khi Triệu vương nhận lệnh quân, vương phi còn theo hắn ra biên cương.

 

Nhưng họ chỉ lo ân ái, biên cương lại không giữ nổi.

 

Năm đó, quân Man di xâm lược, dân chúng ly tán, quốc gia mất ba thành, tướng quân tử trận.

 

Triệu vương lại sống sót.

 

Hắn trở về kinh thành sống trong xa hoa, còn trách vương phi vì tình cảm làm lỡ quân cơ, dẫn đến quốc gia gặp nguy.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Người đàn ông như vậy.

 

Ra ngoài thì hèn nhát, ở nhà lại nắm quyền hành.

 

Những ngày tháng của vương phi trong phủ càng trở nên khó khăn.

 

Bà ta khao khát có một đứa con trai để củng cố địa vị, nhưng tiếc thay, không thể sinh thêm.

 

Bà ta lẩm bẩm: "Chắc chắn là năm đó Tô Nghĩa Lan đỡ đẻ không đúng cách, làm tổn thương thân thể ta, nếu không sao lại không sinh được nữa? Tô! Nghĩa! Lan! Bà ta hại ta!"

 

Tên mẹ ta bị bà ta gọi ra đầy căm hận.

 

Năm đó, quân Man di xâm lược.

 

Ta và mẹ ta chạy loạn qua một ngôi miếu hoang, gặp vương phi đang sinh.

 

Lúc đó, bà ta bị đám đông xô đẩy, bên cạnh chỉ có một nha hoàn.

 

Nha hoàn đó không có kinh nghiệm sinh đẻ, trong lúc chạy loạn, không thể tìm bà mụ.

 

Nhìn thấy bà ta sắp một xác hai mạng, mẹ ta dùng kỹ năng học được khi luyện võ để giúp bà ta sinh con thuận lợi.

 

Lúc đó, bà ta vừa mở mắt, liền cảm ơn mẹ ta rối rít, ôm con quỳ xuống dập đầu, nói mẹ ta là cha mẹ tái sinh, nhất định sẽ lập bia trường sinh, suốt đời cảm niệm ơn đức.

 

Sau đó, mẹ ta tìm một chiếc xe ngựa đưa chúng ta chạy loạn.

 

Tiếc thay, quân Man di kéo đến.

 

Một xe ngựa đầy sản phụ, trẻ sơ sinh, tiểu nha hoàn.

 

Mẹ ta nắm tay vương phi, trang trọng giao ta cho bà ta.

 

Vương phi rưng rưng đồng ý, nói chắc chắn sẽ coi ta như con gái ruột.

 

Mẹ ta hôn trán ta, khẽ nói bên tai ta một câu, rồi dứt khoát cầm trường kiếm xuống xe, một mình ngăn cản truy binh, giành thời gian cho chúng ta vào thành.

 

Cổng thành đóng lại.

 

Quân Man di tức giận, để kích thích quân giữ thành mở cổng, cố tình xé toạc y phục mẹ ta...

 

Lúc đó, ta khóc đến mắt đỏ hoe, không chú ý đến ánh mắt vương phi đầy cảm giác may mắn sống sót và khinh bỉ đối với mẹ ta.

 

Hóa ra, lòng dạ lang sói của bà ta đã xuất hiện từ lúc đó.

 

Nhưng ta lại không nhận ra.