Năm đó khi chạy loạn, mẹ ta ra tay cứu vương phi đang sinh nở, giúp mẹ con họ bình an.
Thế nhưng, quân Man di kéo đến.
Mẹ ta để vương phi dẫn ta chạy trước, còn bà thì cầm trường kiếm ở lại ngăn chặn kẻ địch.
Bà dùng một thanh trường kiếm gi/ết vô số địch, nhưng cuối cùng, đôi tay khó địch lại bốn nắm đấm.
Bà bị bắt, vốn định t/ự t/ử, nhưng lại bị ch/ặt đ/ứt tay, x/é toạc y phục, lộ ra cánh tay trắng như tuyết...
Ta và vương phi được cứu.
Tuy nhiên, vương phi đã thất hứa.
Bà không đối xử với ta như con gái ruột, ngược lại, ghét bỏ mẹ ta bị quân Man di làm nh/ục, b/ẩn th/ỉu vô cùng, khiến ta trở thành nha hoàn thân cận của con gái bà.
1
Năm tám tuổi, trời đất của ta sụp đổ.
Vương phi dẫn ta và con bà trở về phủ Triệu Vương.
Ta khóc đến đỏ cả mắt, chưa kịp hỏi người.
Thái phi trong phủ liền lạnh mặt: "Không có quy củ, không đáng lên mặt. Thôi, đã cứu về rồi thì chăm sóc Ngọc Nhi đi, thêm một miệng ăn thôi mà."
Vương phi im lặng, không nói lời nào.
Thế là ta trở thành nha hoàn thân cận của quận chúa, chăm sóc nàng uống sữa, đại tiện, tiểu tiện, hầu hạ nàng rửa mặt, tắm rửa, bôi hương.
Năm mười tuổi, ta xảy ra xung đột với nha hoàn chăm sóc hoa cỏ.
Nàng chỉ vào mũi ta mà mắng: "Một con bé hoang được vương phi cứu về, nếu không phải vì lòng tốt của vương phi, ngươi đã bị bán vào kỹ viện làm kỹ nữ rồi, còn dám ở đây làm càn? Giống hệt mẹ ngươi, đều là đồ h/èn h/ạ."
Lúc đó, ta mới biết, hóa ra mọi người trong phủ đều nghĩ ta là cô nhi được vương phi tốt bụng cứu về. Trong lời vương phi, bà nói rằng trên đường qua ngôi miếu hoang, thấy ta bị người ta bắt nạt, động lòng trắc ẩn mà đem ta về phủ.
Còn mẹ ta, theo lời bà, là một người đàn bà h/èn h/ạ, dụ dỗ đàn ông để sống sót khỏi tay quân Man di, nhưng cuối cùng lại bị làm nh/ục đến ch/ết.
Ta không hiểu, tại sao, tại sao?
Rõ ràng là mẹ cứu bà ta, rõ ràng mẹ vì bà ta mà ch/ết, nếu không có mẹ, bà ta cũng gặp kết cục như vậy.
Sao bà ta có thể nói như vậy?
Ta và nha hoàn đánh nhau, lớn tiếng nói ra sự thật.
"Năm đó rõ ràng là mẹ ta đi qua miếu hoang, thấy vương phi sinh nở liền cứu bà ta, cũng là mẹ ta để vương phi đi trước, còn mình thì chặn hậu gi/ết hơn chục quân Man di..."
Mọi người nhìn cảnh này với vẻ mặt kinh ngạc, nhưng ai nấy đều bịt miệng ta lại.
Vương phi đến.
Bà ta mặt mày xanh mét, tát ta một cái thật mạnh.
"Đồ ngh/iệt s/úc, vốn định nuôi lớn ngươi, tìm cho ngươi một nhà chồng, không ngờ ngươi lại vô dụng như vậy, sinh ra đã h/èn h/ạ."
2
Ta bị phạt quỳ bên hồ suy ngẫm.
Bên hồ lạnh lẽo, gió thổi làm đầu và xương cốt ta đau nhức.
Nhưng, đau nhất vẫn là trái tim.
Nuôi ta lớn? Tìm cho ta một nhà chồng?
Hóa ra đó là cách bà ta trả ơn.
Còn những người hầu kia, rõ ràng nghe thấy, nhưng đều bịt miệng ta lại.
Năm mười tuổi, ta cuối cùng hiểu ra rằng, ở đời này chỉ có kẻ nắm quyền mới có quyền nói, người thường chỉ biết bị bịt miệng, bóp cổ, không bao giờ có cơ hội lên tiếng.
Ta bị lạnh đến ngất, lại lên cơn sốt cao.
Sau khi khỏi bệnh, ta trở nên ngớ ngẩn.
Nước ta chuẩn bị cho tiểu quận chúa tắm quá nóng, khiến nàng khóc to.
Vương phi đá ta ngã nhào, nhìn ta đầy căm hận.
Nhũ mẫu của quận chúa thì lẩm bẩm.
"Đồ vô dụng, cho ngươi cơ hội báo đáp vương phi mà ngươi không biết dùng, ta thấy rõ ràng ngươi cố ý. Vương phi, con bé này chắc chắn ghi hận trong lòng, nếu để nó ở bên cạnh quận chúa, sớm muộn gì cũng gây họa. Thà để nó đi làm việc nặng còn hơn."
Giọng vương phi đầy căm ghét.
"Cút xuống chuồng ngựa, đừng để ta thấy ngươi nữa."
Từ đó, ta trở thành người chăm sóc ngựa trong chuồng.
Ban ngày, cắt cỏ, gánh nước, chải lông ngựa, quét dọn chuồng.
Ban đêm, dậy sớm cho ngựa ăn.
Công việc này nặng nề và b/ẩn th/ỉu, không lúc nào được nghỉ ngơi.
Lão Triệu trong chuồng ngựa thấy ta còn nhỏ, thường giúp ta gánh nước, cắt cỏ, quét dọn chuồng, để ta làm những việc nhẹ nhàng hơn.
Ông còn dạy ta cưỡi ngựa, dắt ngựa.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Buổi sáng, ta cưỡi ngựa phi trên đồng, gió tự do thổi vào mái tóc và lông mày.
Ta lại một lần nữa cảm nhận được hương vị của sự sống.
Nhưng, vương phi nhìn thấy.
Ngày hôm sau, lão Triệu bị đuổi.
Khi ông cuốn chăn rời đi, nhìn ta đầy ngập ngừng, cuối cùng thở dài nói: "Cố chịu đựng thêm, khi nào lớn lên, mọi chuyện sẽ tốt hơn."
Lời này là dối trá phải không?
Ông lớn rồi, nhưng cũng không thấy khá hơn, vận mệnh vẫn nằm trong tay người khác, ngay cả tiền lương tháng này cũng chưa được nhận.
Còn ta còn tệ hơn, không có cả lương tháng.
Nhưng ít nhất ta còn có chỗ để ở.
Ông đắc tội với phủ Triệu Vương rồi, biết đi đâu tìm việc nữa?