Ân Nhân À, Anh Chờ Em Lâu Rồi...
Nhiên Nhiên à...- Từ Dao cụp mắt nhìn cô. Diệc Nhiên ngồi một mình giữa góc phòng, cuộn tròn như nhím, mặt buồn xo. Cứ nghĩ đến lời hẹn của chủ tịch cô lại không còn lấy một chút sinh khí nào...
- Nhiên ngố à, cậu tính không đi sao? Cậu chỉ còn 10 phút sửa soạn đồ, 10 phút xem lại kịch bản, 25 phút chạy xe, 3 phút lên thang máy và 5 phút tới văn phòng CEO trước Lục tổng.( cuộc sống kế hoạch!)
- Cái gì!!? Thôi chết mình rồi!!!Aaaaaaaaaaaa!!!!
Màn đêm buông xuống thành phố. Nó khiến ta phải vừa đi đường mà vẫn che mắt vì ánh đèn hoành tráng và chói lóa. Trước mặt Dương Diệc Nhiên là một tòa nhà 95 tầng của Tầm Bách. Điều này rất áp lực.
- Đây có phải là một tập đoàn không? Mình nghĩ nó là cái trung tâm thương mại thì đúng hơn. Cấu trúc quá tuyệt vời!
Cô nuốt nước bọt bước vào trong tòa nhà và hồi hộp tới văn phòng CEO. Lại một điều xui xẻo nữa, Dương Châm vẫn còn ở đây, ả muốn giở trò gì?
- Chị à, chị tới văn phòng của tổng tài làm gì vậy? Đừng nói là chị tính bắt đầu muốn làm mấy trò không đứng đắn giống mấy tiện nhân Bạch Liên Hoa nhé!- Ả mỉa mai.
- Câm cái miệng chó má của cô lại, nhìn thật buồn nôn mà. Thế tại sao cô cũng tới đây?- Diệc Nhiên khinh thường đáp lại.
- Cô dám nói bản tiểu thư là chó má!!? Đồ tiện nhân! Không biết xấu hổ, đã thi rớt còn muốn vào quyến rũ tổng tài của Tầm Bách, cô không coi mặt mũi của Dương gia ra gì sao? Ha ha ha, tốt nhất nếu biết mình đã kém cỏi thì cũng chịu khó lui đi, nơi này không hoan nghênh cô đâu! Tốt hơn là nên rời đi sớm!
Mọi người hãy đoán xem ả Dương Châm đến văn phòng tổng tài để làm gì. Ả mặc một bộ váy trùm mông thiếu vải vô cùng nóng mắt. Ả đang nhân cơ hội muốn chiếm lấy ngôi vị tổng tài phu nhân còn trống kia. Thật là mơ mộng hão huyền quá đi, nghe thôi chính tôi cũng thấy thật ghê tởm!
Người phải rời đi không phải cô ấy mà là cô đấy Dương tiểu thư!- Giọng của Cung tổng phát ra từ phía sau. Anh và Lục tổng bí hiểm đang chằm chằm nhìn vào Dương Châm.
- Thưa Cung tổng, mọi chuyện không phải như ngài nghĩ đâu ạ, rõ ràng ả tiện nhân này đang cố tìm cách tiếp cận Lục tổng để quyến rũ ngài ấy...,tôi tôi chỉ đang cố ngăn cản cô ta thôi, thật oan ức cho tôi quá..!
- Ồ thế hả?- Lục tổng lạnh nhạt hỏi.
- Vâng vâng! Chính là vậy! Lục tổng, em hoàn toàn không có ý xấu, chỉ muốn an toàn cho anh thôi!- Dương Châm bộc lộ cái diễn kịch dẹo của mình.
- Cô nghĩ vậy sao? Tôi đang yêu cầu cô ấy đến văn phòng của tôi mà?
- Cái...cái gì cơ!!?- Dương Châm hốt hoảng.- Không thể nào, chắc chắn là Lục tổng đã bị ả ta mê hoặc rồi!
- Cung Húc, sai bảo vệ ném cô ta ra khỏi Tầm Bách, sau này cho cô ta theo ngành diễn viên đóng phim, tài năng diễn xuất của cok ta đáng được nhận giải OSCAR đấy.- Lục tổng cười hiểm dưới lớp khẩu trang.- Còn cô, Dương Diệc Nhiên, cô tính run rẩy đến bao giờ? Vào đi!
- Vâ..vâng!!!
Cánh cửa vàng mở ra, Cung Húc, Lục chủ tịch và Dương Diệc Nhiên bước vào, tim cô đập mạnh hơn cả khoảnh khác buổi chiều đi lồng tiếng thử với chủ tịch nữa. Thật khó tả!
- Lục tổng... dạ... chẳng hay anh gọi tôi tới đây là...
Lục tổng ngồi xuống ghế tràng kỉ lớn. Ngài ấy mang khí chất thật ghê sợ. Bảo sao anh ta sở hữu được tập đoàn lớn như vậy. Ngài khoanh tay trước ngực, nhìn người đứng bên ghế, có vẻ anh ta là một phục vụ:
- Sao còn đứng đấy?
- Dạ... vâng thưa ngài!
- Đây có đúng là trà đen Anh quốc mà tôi đã yêu cầu? Mau rót ra rồi rời phòng!
"Anh ta không thể tử tế với người khác một chút sao?". Diệc Nhiên liếc nhìn Boss lớn một cái và thở dài. Có vẻ anh không quan tâm tới lời hỏi tò mò của cô.
- Thưa... Lục tổng...- Cô thì thầm trong miệng. Vị chủ tịch cởi bỏ áo khoác của mình, chỉnh lại caravat và chậm rãi tháo khẩu trang xuống. Người phục vụ rời phòng. Lục tổng vuốt bộ tóc lên để lộ đôi mắt màu đỏ nâu quen thuộc. Trên trán phía bên trái có một vết trẹo rất nhỏ. Diệc Nhiên mở to mắt, giật mình đứng phắt dậy nắm chặt vạt áo sơ mi của mình:
- Tiền bối Sở Sở!!? Anh thực sự là Lục Lăng Sở sao!!?
- Hả!?- Cung Húc đứng bên bụm miệng." Lục thiếu của tôi ơi, anh quen con gái nhà người ta từ khi nào thế?" Cung Húc là bạn thân của Lục tổng từ năm học cấp ba và chưa thấy anh ta tiếp xúc với người phụ nữ nào ngoài mẹ và em gái. Diệc Nhiên rưng rưng nước mắt, ôm chầm lấy Lục Lăng Sở:
- Đúng đúng! Chính là anh, Tiểu tiền bối! Không ngờ vẫn còn có thể gặp lại anh ngày hôm nay! Tôi nhớ anh lắm!
Cung Húc bị sốc, ngay cả Lục Lăng Sở cũng vậy.( và lí do tại sao chính Lục tổng cũng vậy thì tí tôi sẽ bật mí).
"Người phụ nữ này muốn làm gì vậy!?". Lục tổng chau mày hoang mang với thái độ của cô, vội vã tháo bao tay ra, vội vàng phủi áo:
- Cô muốn gì?- Anh ta bắn sát khí ra khắp phòng. Cung Húc chuồn lẹ khỏi phòng.
- Sở Sở...?
- Ghê tởm, đừng gọi tên tôi!!!- Lục tổng quát lớn.
" Không đúng! Có gì đó sai sai! Sở Sở tiền bối không có thái độ này! Anh ấy là một chàng trai hiền hậu và lương thiện, chắc chắn không thể có sự đáng sợ này!"
- Anh thực sự tên là Lục Lăng Sở sao...?
- Tôi và cô có quen? Cô bị não à?- Vẫn là sự nhấn từ nguy hiểm ấy.
- Anh có nhớ tôi là ai không?
- Cô là Dương Diệc Nhiên, diễn viên lồng tiếng tương lai của Tầm Bách.
- Anh...- Diệc Nhiên hoang mang nhìn thái độ lạnh nhạt của anh ấy.- Anh thực sự không nhớ tôi là ai sao?
Đáp lại cô cũng chỉ là một sự vô tâm:
- Không! Cô là ai tôi không biết, căn bản vì họ Dương không liên quan tới tôi!
Cái gì? Anh ta có thể nói như vậy trước mặt một ân nhân đã cứu cả cuộc đời của anh ta!!? Rốt cục thì bi kịch này tới từ đâu chứ!!? Lục Lăng Sở cảm thấy có một mùi hương quen thuộc từ chính cô gái này. Cô ấy không cho anh cảm giác đề phòng như những nữ nhân khác. Anh từ từ tiến gần về phía cô, nhìn kĩ một lúc." Phẩm chất của người phụ nữ này thực sự không tệ. Cô ta thực sự quen mình sao?" Anh chuyển chủ đề nhanh như gió:
- Thôi được rồi, đừng làm loạn nữa! Hôm nay tôi gọi cô tới đây là có việc muốn bàn bạc. Có phải cô... có ba bằng thành tích về sáng tác truyện và biết chơi ghitar phải không?
- Phải, tất nhiên rồi!
- Này! Cô tính vô lễ với tôi hả? Đã nói rồi, tôi không quen cô, trong tập đoàn với cương vị là một người mới, cô phải gọi tôi là" Lục tổng", rõ chưa?
- Lục... Lục tổng...!