Ân Nhân À, Anh Chờ Em Lâu Rồi...
Căn phòng tập dượt hoa lệ, đèn chiếu tới chói mắt. Diệc Nhiên đang một mình ngồi trên ghế tập lại phần lồng tiếng cho mình. Từ Dao và Cung tổng luôn tin tưởng chắc nịch vào phần chuẩn bị của cô ấy. bên cạnh cô là một anh thanh niên trẻ tuổi, có vẻ hơn cô dễ đến bốn năm tuổi. Anh ta là Trần Mạc, cô biết anh ta khi nhìn qua danh sách của Kiều Lam. Trần Mạc nhìn còn yếu ướt hơn cả con gái, anh ta liên tục run rẩy và lầm bầm trong miệng liên tục nuốt nước miếng.
" Không được rồi, tình hình bất an quá, mình không tập trung được, mình không tập trung được. Nếu chủ tịch không hài lòng với phần trình bày của mình thì sao!!?"
Dương Diệc Nhiên đảo mắt tới vẻ mặt hỗn tạp của anh ta. Dưới gọng kính tròn là một đôi mắt vàng nâu đẹp đẽ, nhưng bờ mi anh ta đỏ... lẽ nào muốn khóc nữa sao?
- Này!- Diệc Nhiên hung dữ với anh ta.- Anh chuẩn bị tốt nhỉ, còn không bằng mấy thí sinh vòng loại nữa cơ đấy! Kiểu này tôi phải báo cáo với Kiều tổng đuổi quách anh đi cho xong! Anh đang làm phiền tới chúng tôi hiểu chưa?
Trần Mạc nghe đó mà bị kích động. " Quả nhiên ả ta ngứa đòn!". Anh đứng phắt dậy chĩa tay về phía cô quát lớn như quan tòa:
- Làm phiền cái gia tổ nhà cô ấy! Nếu cô thấy phiền thì cút ra chỗ khác mà tập, mấy người ở đây chưa ai nói tôi phiền cả. Tôi chưa đụng chạm tới một cọng lông nhà cô! Với thái độ ngạo mạn này sớm muộn gì cô cũng bị đuổi khỏi Tầm Bách thôi!
Trần Mạc ngưng lại và ngạc nhiên trước thái độ của Dương Diệc Nhiên. Cô không những không giận, trái lại còn cười tươi, nháy mắt.
- Đúng! Chính là khí thế đó!
-Hả?- Trần Mạc ngây người.
- Anh lúc tức lên nhuệ khí khác hẳn! Cứ giữ bầu không khí hực lửa này không phải tốt sao? Cố lên!- Cô vỗ mạnh vào vai Trần Mạc.- Giữ cho tốt thái độ này nhé! Bây giờ anh hãy coi tất cả như kẻ thù của anh, họ đang coi thường tài nghệ của anh và anh quyết tâm cho họ thấy những sức mạnh tiềm năng lớn trong cơ thể mình, hiểu chứ?
- A... vậy nãy là cô...
- Phải, tôi cố tình giả vờ đó!
- ờ ừm, thì ra là tôi hiểu nhầm... xin lỗi!
- Không sao! Tôi là Dương Diệc Nhiên, sau có thể sẽ là đồng nghiệp tương lai của anh! Mong anh chỉ giáo!- Cô đưa bàn tay mảnh mai trắng nõn của mình trước mặt Trần Mạc. Anh ấy ngỡ ngàng không nói lên lời, hai tai bỗng đỏ lên như sốt. Anh nắm lấy tay Diệc Nhiên và niềm nở chào lại. Một ấn tượng khó quên mà Nhiên Nhiên đã để lại trong lòng mọi người chính là đó.
Đã hơn 30 phút trôi qua, Kiều tổng bước vào đưa mọi người tới tầng 55 nơi chủ tịch và các giám khảo giám đốc đang ngồi. Cung Húc cũng ở phía trong còn Từ Dao cổ vũ cho Diệc Nhiên từ bên ngoài tấm kính ngăn cách phòng." Cố lên Nhiên Nhiên yêu quý.".Họ ổn định vị trí trên ghế ngồi của chính mình. Chủ tịch tiến vào đại phòng một cách oai phong, khí chất của anh ấy lớn mạnh hơn bao giờ hết. Vấn đề là người ta không nhìn rõ mặt người đàn ông này vì anh ta ăn mặc rất lạ. (Tôi nhớ ra đang trời mùa hè nhỉ) Anh ta khoác một chiếc áo màu cà phê đen, kẹp caravat bằng vàng, thậm chí là còn đeo một đôi găng tay trắng và mang một chiếc khẩu trang. Mái tóc đen vuốt ra sau và hơi ngoặt về phía trái, anh ta chăc hẳn không tầm thường chút nào về tất cả mọi mặt. Chủ tịch mở lời với một chất giọng lạnh lùng vẻ nguy hiểm:
- Hoan nghênh cho 4 người xuất sắc nhất đã lọt vào vòng tuyển chọn chính thức của Tầm Bách. Hôm nay tôi muốn đích thân tới để kiểm tra chất lượng cho nhân viên mới của tập đoàn, việc này không thể làm qua loa được.
"Qua loa? Lẽ nào chủ tichn muốn ám chỉ những người gặp vận may?" Diệc Nhiên suy nghĩ rất lung. Vị chủ tịch trẻ vẫn tiếp lời:
- Đầu tiên là kiểm tra về phần kiến thức. Tôi sẽ đưa ra mỗi câu hỏi và bắt buộc mỗi người có 20 giây để trả lời. Sẵn sàng cả chưa?
- Vâng thưa chủ tịch!- Mọi người đồng loạt.
- Kiều Lam, Cung Húc, giúp tôi giám sát và ghi âm lại câu trả lời của từng người.
Cung Húc và Kiều Lam cúi đầu:
- Vâng, thưa Lục tổng.
" Cái gì, Lục tổng á!? Lẽ... lẽ nào đây là ba của Sở Sở...?" Cô nhìn về phía Lục tổng vẻ xem xét nghi ngờ. Nhưng chẳng nhẽ ngài ấy trẻ lại sao? Nhìn không giống tố chất của ngài ấy cho lắm. Câu hỏi đầu tiên vang lên làm tan đi suy nghĩ của cô ấy:
- Tập trung! Đầu tiên các bạn hãy cho tôi biết những kĩ năng đơn thuần của người lồng tiếng.
( Chúng ta hãy chỉ tập trung vào phần trả lời của Dương Châm và Dương Diệc Nhiên nhé)
Dương Châm đứng phát dậy hời hộp nói lắp bắp rất khó nghe:
-Dạ... dạ thưa, chủ tịch là... là... một diễn viên lồng tiếng là phải...giọng nói tốt, chuẩn, hay không mắc lỗi ...là đã đạt chuẩn...Tiếp theo là...các diễn viên lồng tiếng là tiếng phải... phải khớp với khẩu hình của nhân vật. Giọng nói của diễn viên lồng tiếng... không chỉ chuẩn, hay, ...khớp với khẩu hình mà...mà còn phải truyền cảm... cho... cho người nghe...
*RẦM* - Chủ tịch đập cuốn tài liệu xuống bàn lớn làm sóng nước trong ly vang ra ngoài. Mọi người căng đồng tử nhìn về phía boss lớn, tim như rơi ra ngoài. Bầu không khí yên ắng đến đáng kinh hãi.
- Cô đọc cái gì vậy?- Anh ta thở ra ám khí.
- Tô... tôi...
- Cô thích chọc tức tôi phải không?- Lục tổng dằn mạnh từng từ.- Một diễn viên lồng tiếng điều cơ bản nhất là không được phép nói lắp! Cô không mang não theo à!? Bảo vệ, quẳng cô ta ra ngoài và đừng để cô ta xuất hiện ở Tầm Bách thêm một lần nào nữa.
- Khoan đã Lục tổng!!!- lão béo lúc nãy đi với Dương Châm là trưởng phòng nhân sự cố níu lấy tay chủ tịch.- Tôi biết bị tiểu thư này đã làm ngài vô cùng tức giận nhưng xin ngài hãy cho cô ta thêm một cơ hội. Có thể cô ta chuẩn bị tâm lí chưa được tốt nên...
Dương Châm thấy thế đành chen vào ngay để kịp ngụy biện:
- Đúng đúng! Hức, thưa Lục tổng, tôi thực sự chưa ổn định tâm lí. Nhưng quả thực tôi rất tâm đắc với công việc này, mong Lục tổng cho tôi thêm một cơ hội để thể hiên lại bản thân.- Ả ta thút thít vờ khóc.
Lục tổng vuốt tóc, suy nghĩ một lúc rồi đáp lại ả ta:
- Thôi được! Nể tình vì gặp vấn đề tâm lí, tôi cho cô một cơ hội tham gia vào vòng tập dượt lồng tiếng. Lần này đừng để tâm lí khống chế.
Dương Châm mừng ra mặt:
- Cảm ơn Lục tổng anh minh!!!
Tới lượt Diệc Nhiên, cô ấy trả lời có điểm khác biệt với mọi người:
-Theo tôi, ý kiến về kĩ năng đơn thuần của một người diễn viên lồng tiếng như thế là rất hợp lí nhưng họ chỉ đang tìm hiểu theo quy củ và chưa thực sự hiểu sâu về nó.Theo như những người trong nghề tiết lộ, hữu thanh vô ảnh là những gì người ta nói về các diễn viên lồng tiếng, những người luôn đóng góp thầm lặng để mang đến thành công cho các tác phẩm. Lồng tiếng phim hoạt hình là một ngành công nghiệp đang rất phát triển và những diễn viên lồng tiếng phim hoạt hình thực sự rất đáng biểu dương khi đem tiếng nói của mình thổi hồn vào mỗi nhân vật, đưa đến cho khán giả những tác phẩm hoàn thiện và chỉn chu nhất. Làm nghề diễn viên lồng tiếng không dễ, đam mê thôi chưa đủ mà phải cố gắng rèn luyện mỗi ngày thì công việc đó mới hoàn hảo, tốt được. Làm nghề này cần phải kiên trì, biết chỉnh sửa giọng nói của mình sao cho phù hợp với nhân vật, ngữ cảnh nhất để người xem không phát hiện được bộ phim đó đã được lồng tiếng, lời nói như của chính diễn viên đó vậy. Vậy muốn ứng tuyển diễn viên lồng tiếng, người ứng viên cần có những tiêu chí gì để chinh phục đạo diễn, nhà sản xuất phim...
- Hết thời gian!- Lục tổng ngắt lời. Diệc Nhiên thở dài một hơi.- Khá chuyên sâu về cách lồng tiếng đơn giản về giọng nói. Cô cũng tham gia vào vòng lồng tiếng thử như Dương Châm cho tôi.
" Cái gì! Lẽ nào mình rớt rồi sao, hay...?". Dương Diệc Nhiên lo tới toát mồ hôi.
- Cô trả lời nốt cho tôi một câu, một mình cô! Cô nghĩ thế nào về tiền lương Tầm Bách sẽ trả cho cô?
Những tiếng xì xào nổi lên không giấu nổi sự bàn tán than thở." Trời ơi Lục tổng chăc không ưa gì ả này rồi ". " Câu hỏi này thực sự quá khó đối với người mói đó". Lục tổng nhìn chằm chằm vào nét mặt điềm tĩnh của cô vẻ mong đợi. Cô ấy cho ngài một cảm giác rất lạ mà trước giờ ngài chưa cảm nhận được.
- Cô có 10 giây duy nhất! Đừng lãng phí thời gian của tôi!- Vẫn là một chất giọng lạnh lùng khó chịu. Cô hít một hơi sâu và nói thẳng lại với vị chủ tịch ngạo mạn ấy:
-Thưa Lục tổng, có lẽ ngài hỏi điều này làm khó cho tôi rồi. Dù là diễn viên chính hay diễn viên phụ khi nhắc tới lương của diễn viên lồng tiếng là bao nhiêu thì phần lớn phụ thuộc vào cách nắm bắt thời cơ của các diễn viên. Thời cơ chính là việc chọn lồng tiếng nhân vật, việc gây ấn tượng để khán giả nhớ lâu từ đó mà khai thác hình ảnh bản thân lâu dài. Đó mới là điểm chính yếu. Một nhân viên mới vào chưa có đầy đủ tư cách ra giá cho hiệu quả công việc của mình khi chưa thông qua mắt của người khác. Tôi chỉ hiểu có thế!
Ánh mắt ngài ấy liên tục không rời khuôn mặt của cô. Đằng sau vẻ lạnh lùng, dưới lớp khẩu trang đen ấy, người ta không thể nhìn thấu nổi sự bí hiểm của ngài ấy ở cái cười nhếch mép. Chắc chẳng ai quan tâm điều đó.
- Được rồi, Kiều Lam ở lại khảo sát tiếp hai người kia. Hai người, cô Dương Châm và Dương Diệc Nhiên đi theo tôi xuống phòng lông tiếng diễn tập tầng 53.
" Lục chủ tịch gọi tên mình trước ả tiện nhân kia, lẽ nào ngài ấy có cảm tình với mình? Cũng phải thôi, mình đã chuẩn bị chu toàn rồi, mình sẽ phải chiếm lấy ánh hào quang của tiện nhân kia!"Ài... cái bệnh tự luyến của ả Dương Châm cũng đến giai đoạn cấp tính mất rồi. Tôi cũng thật hết nói nổi! Ả Dương Châm đến gần tổng tài, ả bắt đầu dở cái trò bẩn thỉu mà người ta gọi là "quyến rũ đàn ông bằng thân thể". Chắc hẳn Dương Diệc Nhiên cũng phải ghê tởm với điều đó rồi. Dương Châm nhào tới chạm vào áo khoác của tổng tài và õng ẹo:
- Lục tổng, sao anh lại cứ phải để bộ mặt lạnh lùng như vậy với người ta chứ!!! Không phải anh...
- Tránh ra thứ dơ bẩn!- Cung tổng gạt bàn tay đeo nhẫn của ả ra khỏi người Lục tổng.- Không biết phép tắc, dám hỗn láo với chủ tịch Lục!
- Tôi... Cung tổng...
- Câm cái mồm thối của cô lại!- Cung Húc ngáng miệng ả, không cho ả ngụy biện bất cứ lời nào.
- Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười! Châm Châm, tôi thất vọng về cô quá đấy. Ngay cả tôi là chị cô cũng cảm thấy mất mặt thay cho cô nữa. Lục tổng, Cung tổng, mong thứ lỗi, tôi sẽ dạy bảo lại em gái "thân yêu" của tôi hết sức có thể.
Dương Châm giận muốn bẻ gãy hàm trước lời nó của người chị. Ả lớn tiếng quát lại, tay trái giơ cao lên và muốn tát phật lực vào mặt nữ chính:
- Tiện nhân chó má! Cô là cái thá gì mà đòi dạy bảo tôi!? Đi chết đi!!!
- Dương tiểu thư, chú ý lời nói của cô! Tầm Bách không phải nơi muốn đánh ai cũng được đâu!- Lục tổng lia một tấn ám khí về phía ả.
Họ vào phòng lồng tiếng. Dương Châm sang phòng bên với Cung Húc và Diêvj Nhiên đi kiểm tra với Lục tổng. Lục tổng đề nghị cô trình bày đoạn lồng tiếng của cô trước. Âm nhạc vang lên, ổ USB đã cắm sẵn và cô bắt đầu biểu diễn, đặc biệt là lồng tiếng chung với chính chủ tịch.
- Anh David, anh... tới đây để làm gì?- Cô lồng tiếng vào phim với chất giọng nhẹ như mây.
- Tôi tìm em không được sao?- Chủ tịch phối hợp vào màn trình diễn của cô.
- Chúng ta thực sự đã chia tay rồi, anh đừng mong chờ gì nữa, anh... anh...mau về đi.
- Aura, em thực sự nghĩ như vậy sao?
- Phải. Anh đã có hôn ước với công chúa nước Anh, tôi không muốn dính vào hôn sự của anh nữa. Chúng ta nên kết thúc thôi, cũng vì ngôi vị Hoàng đế của anh nữa...
- Em!!!- Hình ảnh trên màn hình diễn cảnh nam chính đang cưỡng hôn nữ chính cuồng nhiệt. Diệc Nhiên đột ngột hoang mang quá đỗi." Rõ ràng là cảnh họ rời xa nhau mà, sao... sao lại đến đoạn này...!" Cô nhìn về màn hình luống cuống, mặt đỏ như hòn than và lồng tiếng theo chủ tịch một cách gượng gạo." Cô gái ngốc này..."
- Được rồi dừng lại.- Lục tổng ra lệnh tắt màn hình.Diệc Nhiên thở phào.
- Thưa Lục tổng, rõ ràng tôi..- Cô ngập ngừng mặt đỏ ửng lên không biết phải làm gì. Cô đã không thể làm tốt vào dây phút cuối cùng và cô đang chờ đến việc bị bảo vệ tiễn khỏi cửa. Lục tổng tháo tai nghe đặt xuống bàn ngài ngoắc ngón tay ra hiệu cô đưa hồ sơ cho ngài ấy. Lục tổng xem xét qua một lượt rồi nói:
- Nghỉ đi! Tối nay đúng 7h gặp tôi ở văn phòng CEO.
- Vâng thưa Lục tổng...- Cô ái ngại ra ngoài một cách uể oải. Từ Dao vội sấn lại chỗ cô, ôm vai bá cổ lo lắng hỏi han:
- Thế nào rồi thế nào rồi! Đậu chưa? Hả?
Dương Diệc Nhiên chậm rãi nhìn bạn thân, rồi cô cụp đôi mắt xuống vẻ buồn rầu...
- Nhiên Nhiên... lẽ nào cậu....
Họ vào thang máy, nó đong chặt cửa lại. Tâm trí của cô không còn dồn nén vào bất cứ việc gì ngoài cuộc gặp tối nay với chủ tịch.