Ninh Chiết bĩu môi, khó chịu nhìn Tông Phổ: "Tôi nói chuyện với chủ nhân của anh, sao anh giống chó vậy? Đột ngột nhảy ra sủa bậy thế?"
Tông Phổ nghe vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Tông Phổ còn chưa kịp phát tác, Tần Trang đã giơ tay ngăn gã lại.
Không đợi gã kịp mở miệng, Tân Trang lại giơ tay ngăn lần hai.
Tần Trang bắt chéo chân, lạnh mặt nhìn vẽ phía Ninh Chiết, không nhanh không chậm nói: 'Đánh chó cũng phải xem chủ nhân! Mày có muốn giải thích gì với tao không? Việc mày đánh người của tao ấy!”
"Tôi không có gì giải thích với anh đâu!”
Ninh Chiết vẻ mặt khó chịu nhìn về phía Tân Trang: "Người là tôi đánh, anh cũng đừng hy vọng tôi ngoan ngoãn cho mấy người đánh lại! Anh cứ khăng khăng bắt tôi giải thích, tôi cũng chỉ có thể đánh anh một trận”
Giả vờ giả vịt làm mẹ gì!
Muốn làm gì thì nói thẳng đi!
Dù sao thì vở kịch giả tên cũng xong xuôi rồi
Nên thế nào thì thế đó! Muốn làm gì cứ làm đi chứ!
Muốn anh không đánh trả mặc cho bọn họ đánh, tuyệt đối không có khả năng đâu.
Ninh Chiết vừa nói xong, đám người nhất thời xôn xao.
“Thằng nhóc này bị tâm thần rồi?"
“Dám nói chuyện với Tân thiếu như vậy, cậu ta đúng là không biết sống chết!”
“Sợ là thẳng nhãi đó còn chưa biết bối cảnh của Tần thiếu!”
"Giờ này năm sau, cỏ mọc trên mộ của nó chắc là mọc dài 1 mét hơn rồi đó..."
Mọi người nhao nhao châm chọc khiêu khích, chỉ cho rằng Ninh Chiết bị điên.
Đều nghĩ rằng anh còn chưa biết thân phận của Tân Trang?
Chỉ có anh mà còn muốn đánh Tần Trang?
Anh ta thật sự không biết chữ chết viết như thế nào há!
“Mày thật đúng là không biết sống chết!”
Tân Trang lắc đầu cười nói:" Tao đã thật lâu không gặp được ai dám thái độ ở trước mặt tao rồi, không thể không nói, lá gan của mày được phết đấy!"
"Cũng tàm tạm!”
Ninh Chiết nhún nhún vai, hơi mất kiên nhẫn: "Tao nói nghe nè, có thể đừng giả vờ giả vịt nữa được không đẳng ấy? Mày muốn làm gì cứ làm đi cho lẹ!"
“Mày lề mề làm tao cũng lịch sự theo tận nửa ngày rồi, mày không mệt à?"
“Mày đừng lấy tên Tân Trang nữa, cứ gọi Tần thích giả ngầu đi!"
Ninh Chiết Không có kiên nhẫn đứng đây xem Tần Trang làm ra vẻ.
Rõ ràng là một người ngang ngược kiêu ngạo, lại phải làm như không có gì, che giấu hết cảm xúc và phẫn nộ của bản thân.
Hay đây cũng là một phong cách riêng?
Đột nhiên, Ninh Chiết cảm thấy Bạch Phi, loại người này vậy mà đáng yêu hơn chút đỉnh so với họ. Tân kia đấy
Tuy rằng kiêu ngạo một chút, nhưng tốt xấu gì cũng thẳng thắn!
Con hàng trước mắt này, ngay cả Yến Song Ưng gặp cũng cam bái hạ phong!
“Điên rồi, tiểu tử này nhất định là điên rồi!”
“Xem ra tiểu tử này là tính toán bình mẻ rồi thì cho nứt luôn!"
“Dám nói chuyện với Tân thiếu như vậy, đúng là không biết sống chết”
Mọi người lại ồ lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ninh Chiết.
Đây chính là Tân Trang đó!
Là cháu trai của Tân Long Chinh!
Đừng nói là nhân vật tầm thường như Ninh Chiết, cho dù là ba đại gia tộc lớn ở Giang Châu cũng không dám càn rỡ trước mặt Tần Trang như thế!
Ninh Chiết nhiều lăn mạo phạm, rốt cục vẫn làm cho Tăn Trang hơi không muốn nhịn anh nữa!
Bất quá, Tân Trang vẫn không có phát tác, nhịn thực giỏi!
Sau khi cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng, Tần Trang lần nữa nhìn về phía Ninh Chiết: "Nghe nói mày có quen biết với ông lớn nào ở Giang Châu hả?”
“Đừng vòng vo, nói thẳng đi." Ninh Chiết không kiên nhẫn nói.
Tần Trang lạnh lùng quét mắt nhìn Ninh Chiết một cái:" Tao cho mày một cơ hội, gọi cái thắng chống lưng cho mày đến cứu mày đi!”
Giết gà dọa khi, phải lấy đại nhân vật khai đao.
Ninh Chiết tăm thường thế này, có người sẽ thu thập thay hắn, hẳn không cần ra tay.
Ninh Chiết nhẹ nhàng lắc đầu: "Không căn phiền toái, muốn gì tìm tao, tao cũng đã vác xác lên tận đây cho mày còn gì!"
“Mày đã suy nghĩ kỹ chưa?” Tân Trang lại hỏi: "Mày nếu thực sự cứng đầu, tao cũng chỉ có thể đem mày chôn sống ở chỗ này!"