Bạch Nhạc Chương cúp điện thoại, mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Này mẹ nó!
Con hàng Tôn Vân Thạch này, nói xạo thiệt hả?! Con hàng này điên rồi!
Loại chuyện này cũng có thể xạo sao mày?
Cái này, cái vỏ hào nhoáng của hai cha con họ. Tôn chắc là đi tong rồi ha?
“Không đúng!"
Lúc này, có người kịp phản ứng: "Vậy lúc trước là ai giúp Tô gia hoà giải với Bạch tứ gia?"
" Là Ninh Chiết!”
Tôn Vân Thạch nhe răng nhếch miệng nói: "Anh ta nói anh ta biết một người tên là Diệp... Diệp gì gì đó, là người nọ giúp đỡ... giúp hoà giải giữa Tô gia và Bạch Tứ gia..."
Trả thủ!
Tôn Vân Thạch nhất định phải trả thủ Ninh Chiết!
Nếu Ninh Chiết không giả mạo anh, đi đánh người của Tần thiếu, anh làm sao mà bị bẻ gãy tay cơ chứ!
Không quan tâm những lời Ninh Chiết lúc trước nói với anh có phải thật hay không thì bây giờ anh đều phải kéo thăng mất dạy đó xuống nước!
Anh đã không dễ chịu, Ninh Chiết cũng đừng mong dễ chịu!
Lại liên quan đến Ninh Chiết?
“Chuyện này của các ngươi, thật đúng là phức. tạp!".
Tân Trang khẽ nhíu mày: "Tôi chỉ muốn tìm người giết gà dọa khi mà thôi, sao lại phiền phức như vậy?”
Tôn Vân Thạch vẻ mặt văn vẹo, giơ tay chỉ Tô Thanh Y: "Tần thiếu, cô ấy có số điện thoại của Ninh Chiết, ngài có thể bảo cô ta gọi Ninh Chiết tới!"
"Ồ, vậy sao?”
Ánh mắt Tăn Trang trong nháy mắt rơi vào trên người Tô Thanh Y.
Tô Thanh Y trong lòng sợ hãi, không ngừng cầu nguyện Ninh Chiết mau tới
"Không cần phiền toái vậy, tới rồi đây!”
Ông trời phẳng phất như nghe được lời cầu nguyện của Tô Thanh Y, giọng nói quen thuộc của Ninh Chiết đột nhiên từ con đường nhỏ cách đó không xa vang lên.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, đã thấy Ninh Chiết cách bọn họ không quá hai mươi mét, đang chậm rãi đi tới
Nhìn thấy Ninh Chiết, Tô Thanh Y rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vui rạo rực chạy về phía Ninh Chiết, oán trách nói: "Sao giờ này anh mới tới!"
Ninh Chiết cạn lời nhìn nàng: "Xin nhờ, bà chủ Phượng chạy vội lâm rồi đấy, hiện đau đầu tiền đình mà nằm trong xe kìa, cũng nôn mửa mấy lần đấy! Em còn dám chê tôi đến chậm?”
Tô Thanh Y nghe vậy, nhất thời ngượng ngùng cười cười.
“Ninh Chiết!”
“Mày..... Tiểu nhân đê tiện vô sỉ!”
“Tiểu nhân!”
Tôn Vân Thạch nghiến răng nghiến lợi rít gào, đôi mắt gắt gao trừng Ninh Chiết, tròng mắt cũng sắp rớt ra.
“Tôn thiếu, anh đây là làm sao vậy?”
Ninh Chiết dùng sức nhịn cười, ra vẻ kinh ngạc. nói: "Ở Giang Châu, còn có ai dám không nể mặt Tôn thiếu anh vậy?"
Một câu nói, thiếu chút nữa khiến Tôn Vân Thạch tức đến hộc máu
Tôn Vân Thạch không thèm đấu võ mồm với Ninh Chiết, chỉ vào Ninh Chiết hét lớn: "Tân thiếu, chính là thắng đó đánh người, tôi... tôi là bị thắng đó hãm hại...”
Tôn Vân Thạch vẻ mặt bi phẫn, hận không thể đem Ninh Chiết băm thây vạn đoạn.
Tần Trang hơi nâng mí mắt, hứng thú nhìn Ninh Chiết: 'Là mày đánh người của tao?”
"Ờ." Ninh Chiết gật đầu nói: "Là Tôn thiếu bảo tôi đánh”
“Tao đệttt.... đệt cả nhà mày!”
Tôn Vân Thạch nóng nảy, vẻ mặt bối rối kêu oan: "Tần thiếu, tôi... tôi thật sự oan uổng, sáng nay tôi không có ở đây! Ngài đừng tin thăng đói”
Tần Trang hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn Tôn Vân Thạch: "Tao tự có phán đoán, mày muốn lắm lời không?"
Một ánh mắt liếc qua, nhất thời làm Tôn Vân Thạch sợ tới mức cả người run rẩy, không dám nói nhiều thêm một chữ, vẻ mặt đây hận ý nhìn Ninh Chiết
Nếu như có thể, anh hận không thể xông lên cắn chết Ninh Chiết.
Tần Trang đã nhìn ra, Tôn Vân Thạch này là một tên hèn nhát, tuyệt đối không có gan động đến người của hẳn.
Hiện tại đã rất rõ ràng, chính là Ninh Chiết đánh người của hẳn, sau đó báo lại tên của Tôn Vân Thạch.
“Mày có biết hậu quả cho việc đánh người của tao không?”
Tần Trang vẻ mặt bình tĩnh nhìn chấm châm Ninh Chiết.
“Không biết."
Ninh Chiết lắc đầu nói: "Anh đâu có đem hậu quả khi đánh người của anh khắc lên mặt mấy thẳng đó, tôi biết thế quái nào được”
“Láo xược!" Sắc mặt Tông Phổ đột nhiên lạnh. lùn:
Dám nói chuyện với thiếu gia như vậy, có phải mày chán sống rồi không?"