An Bài

Chương 36




Chạy xe vào trong bãi đỗ trước cổng chùa, vào thời gian này thì vẫn có người đi vào hành hương, nhưng mà ít hơn so với ngày rằm và đầu tháng.

Thầy Long đã đi Quảng Ninh về, nhưng mà sau giờ tan tầm thì ông ấy không ở nhà mà tới gặp trụ trì Thích Minh Triết ở chùa Quang Minh để đàm đạo, nếu không nói thẳng ra là ông qua uống ké trà ngon và kiếm người đánh cờ cùng.

Lúc cô tới thì hai người đang ngôi ở cái đình mà lúc trước cô gặp hai người lần đầu tiên, ánh mặt trời đang khuất bóng cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hai người đang chơi cờ say sưa.

Ngồi xuống bên cạnh thầy Long rồi rót lấy cho mình một cốc trà, hôm nay là một cốc trà đặc thoang thoảng mùi hoa nhài, hậu vị có vị ngọt nhẹ thoang thoảng làm dịu lại cổ họng đang khô khốc vì thiếu nước của cô.

- Tới nơi mà chưa chào sư thầy một tiếng lại ngồi xuống sỗ sàng rồi. Sao không chào sư thầy một tiếng trước đi? – Thầy Long thấy vậy nhíu mày nói.

- Con xin lỗi sư thầy ạ. Con chào người. Tại con đi vội quá cho nên họng hơi khát. – Cô nhìn sư thầy cười gượng rồi nói với giọng áy náy.

- Không có gì. Ta thấy được mà. – Nói rồi ông cầm lấy quân xe rồi tiến thẳng lên đứng đối diện con Tướng của quân địch rồi nói. – Ông hơi vội vàng quá rồi đấy. Chiếu tướng.

Ở bên kia, thầy Long cũng không yếu thế khi di chuyển quân sĩ đứng chắn ở giữa hai quân cơ rồi nói:

- Ông chắc chưa?

Khi cổ họng của cô đã dịu đi phần nào thì cô bắt đầu kể những sự việc đã xảy ra trong thời gian mà thầy Long đi vắng. Hai người vẫn tiếp tục ván cờ như bình thường nhưng vẫn tỏ ra là mình đang chăm chú lắng nghe chuyện mà cô đang kể.

Sau khi cô kể xong thì thầy Long nói:

- Cũng kì lạ thật. Theo như cách con nói thì những ngày đầu khi con gặp cô bé đó thì cô bé đó chỉ có năng lượng như một hồn ma bình thường, nhưng sau đó thì khi con gặp lại cô bé thì năng lực của bé đổi khác hoàn toàn. Rất khó để khi một người lúc chết đi trở thành lệ quỷ, trừ phi người đó có oán hận rất nặng. Nhưng mà nếu lúc trở thành ma quỷ, thì những linh hồn mới chết thường rất yếu ớt, phải mất rất nhiều thời gian để trở thành lệ quỷ. Việc này thầy nghĩ hoàn toàn không đơn giản đâu.



Nói rồi ông nhấp một ngụm trà rồi nói với người đàn ông hiền hậu ngồi đối diện:

- Lần này tôi đi dự hội nghị bất thường không phải ông không biết. Người trong hội nhận thấy được sự gia tăng bất thường của năng lượng ma quỷ cũng như nhiều sự kiện thần bí xảy ra nhiều hơn so với những năm gần đây. Với lại thì tháng trước, thần vật trên núi Yên Tử bị trộm mất rồi. Tôi e là...

Người đàn ông lớn tuổi mang áo tràng tay rộng phía đối diện vẫn nhàn nhã, thanh tao mà rót trà cho hai người ngồi trước mặt. Ông cười nói:

- Mỗi sự kiện xảy ra đều có lý do riêng của nó, kéo theo đó là có những người được sinh ra để đón nhận vai trò đặc biệt. Cho nên, mọi việc đều có cách giải quyết, quan trọng là ta nhìn nhận nó như thế nào mà thôi. Nếu ta thấy nó là điềm xấu thì tất nhiên nó là xấu, còn nếu ta thấy nó là điều tốt thì tất nhiên nó sẽ tốt.

- Tôi hỏi ông cũng như không ấy. – Thầy Long nghe vậy cũng không tức giận, cười đáp lời.

Lúc trước thì cô khác tò mò, tại sao thầy Long lại có thể thân thiết được với sư thầy Thích Minh Triết như vậy, vì nhìn vào thì thấy hai người thuộc về hai phạm đã từng nằm trong Tam Giáo Đồng Nguyên cùng với Nho giáo, nhưng mà có lối suy nghĩ và cách nhìn nhận vấn đề khác nhau.

Nghe cô tò mò hỏi thì thầy Long cũng trả lời: "Tuy nhìn chúng ta khác nhau như mà lại giống. Đạo giáo hay là Phật giáo thì cũng đều dạy con trường sống với đạo lý, lẽ trời và hòa hợp với thiên nhiên. Nhưng mà đôi khi, chúng ta còn có thể bổ trợ lẫn nhau rất tốt. Có những việc kẻ đạo sĩ như ta thì lực bất tòng tâm nhưng giáo lý Phật giáo có thể soi rọi con đường được. Nhưng có những chuyện mà Phật giáo không thể nào can thiệp được, như ta có thể nhúng tay vào được. Cho nên, hòa hợp đôi khi không phải chỉ cần hai người giống nhau thôi đâu, mà chúng ta khác nhau cũng có thể hòa hợp được."

Ánh nắng đã tắt dần hẳn, ánh đèn xung quanh đã được bật lên khiến cho khắp không gian sáng bừng cả lên. Tuy nhiên, bởi vì ánh đèn điện ở trên đầu khá bắt mắt nên thu hút côn trùng bay vòng vòng xung quanh như thiêu thân.

Quấn khăn cả ngày khá ngột ngạt cho nên khi cô tới chùa thì đã tháo xuống cho dễ thở. So với buổi sáng thì vết bầm trên cổ của cô càng kinh người hơn, vết tím đỏ xem kẽ nhau in hằn lên vùng cổ nhảy cảm giống như vết thắt cổ hay thấy trong mấy bộ phim phá án.

Không gây đau ngứa nhưng nếu vết này không tan đi khiến cô khá khó chịu khi phải cần ra ngoài làm việc thường xuyên, cho nên cô hỏi:

- Vậy có cách nào để làm biến mất vết này không ạ? – Cô chỉ chỉ vào cổ mình khiến cho hai người vẫn đang chăm chú đánh cờ nhìn qua.

Sư thầy nhìn chăm chú vào vết bầm rồi nói:

- Ta có cách đó. – Sau đó ông ngừng nói, chăm chú nhìn bàn cờ rồi dùng con Pháo đánh lên con Tốt của đối phương.

Nghe ông nói vậy, cô hào hứng hẳn lên:

- Cách nào ạ?

- Ừm. Con chạy xuống tủ lạnh, ở ngăn đá phía trên, chọn viên đá to nhất rồi chườm nó lên da. Chắc khoảng 2 ngày nó sẽ hết thôi. – Ông ấy nói rồi cười cười nhìn cô.

Ơ? Nghe vậy cô trợn tròn mắt lên tỏ vẻ thất vọng. Thầy Long thấy vậy thì dùng tay gõ gõ lên đầu của cô nói:

- Nghĩ gì vậy. Bọn ta đâu có phải bác sĩ đâu. Có bệnh đi tìm bác sĩ, đừng có mê tính dị đoan làm gì.

Ừm. Thôi vậy. Chắc cô sẽ cố gắng quấn khăn cho đến khi nó hết bầm thì thôi.



- Nhưng mà, thường thì mỗi lần bị lệ quỷ tấn công thì thường sẽ bị nó dẫn vào một tia lệ khí trong người để bất kể người đó ở đâu. Sao con không có nhỉ? – Ông nhìn lại kĩ trên trán cô một lần nữa rồi nghi hoặc nói.

- Có thể là lúc cô ta tính giết luôn con nên không muốn đánh giấu con nữa chăng. Hoặc là tính đánh giấu nhưng không kịp chẳng hạn.

Thấy cô nói vậy, ông nghĩ ngợi một hồi rồi nói:

- Hi vọng là vậy.

oOo.

Trở về nhà thầy Long cũng đã đến giờ cơm tối, vừa đứng giữa sân thì Minh Dương đi tới nói:

- Khách của ông đang ngồi trong điện chờ nãy giờ đấy ạ.

- Con bảo họ đợt ta dùng bữa một lúc. – Nói rồi ông xách túi vải ông thường dùng, ra hiệu cho cô vào nhà riêng dùng bữa.

Bởi vì sợ bọn trẻ đói cho nên cô Nga đã cho mấy đứa dùng bữa trước rồi. Giờ trên bàn ăn chỉ có cô và thầy Long. Món ăn trên bàn vẫn thanh đạm như thường ngày.

- Tiến độ luyện khí và luyện công phát khí của con như thế nào rồi? – Ông hỏi.

Sáng sớm nào cô cũng dậy luyện khí khoảng từ 1 đến 2 tiếng. Vừa mới tuần trước thì ông cũng dạy cho cô cách để để luyện công phát khí. Thường thì đi người ta sẽ luyện tập đi kèm giữa luyện công phát khí và luyện công thu khí, nhưng mà vì cô bắt đầu chậm cho nên phải rèn luyện mọi thứ một cách từ từ.

- Mấy ngày này con đều luyện tập ạ. Ngày hôm qua lúc con luyện tập thì đã cảm nhận được các luồng Khí chuyển động rồi ạ.

Luyện công phát khí có 3 bước. Đầu tiên phải đứng theo thế Tấn, đưa hai bàn tay lên hướng vào nhau với năm ngón tay như thế ôm một quả cầu lớn. Sau đó đưa hai tay ngang trước ngực rồi vẽ thành 2 đường vòng tròn ngang phải và trái theo thế uyển chuyển nhẹ nhàng trong 3 đến 4 phút.

Bước thứ 2 thì lặp lại như bước 1 nhưng lần này hai bàn tay úp dưới đất và vạch hai vòng tròn theo hai hướng ra trước và vào trong theo chuyển động nhẹ nhàng.

Và bước cuối cùng thì cũng giống như hai bước ở trên nhưng hai lòng bàn tay hướng chắp vào nhau vạch hai vòng tròn thẳng đứng theo hướng trái – phải.

Vừa tập luyện vừa chú ý thở ra phối hợp với chuyển động của hai bàn tay. Khi có cảm giác tê nóng thì để ý một ngón tay của bản này trực đối với lòng bàn tay kia thì sẽ có cảm giác ngón tay ấy phát ra luồng Khí vào trong lòng bàn tay.

- Ừm. Khi nào tập xong cách thu khí thì ta sẽ chỉ con cách vẽ bùa và cách vận khí lên pháp bảo.

Ông nói xong thì tiếp tục dùng bữa, dù cố gắng ăn nhanh chóng để tránh khách chờ nhưng mà vẫn không mất đi phong thái từ tốn vốn có của mình.

Lúc quay trở lại phòng thờ thì cả gia đình Linh Lan nôn nóng vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa chờ đợi người mà họ cần tìm bước vào. Lúc thấy được thân ảnh một ông cụ lưng thẳng tắp đi vào thì nét mặt dãn ra, có chút vui mừng đứng dậy chào:



- Chào thầy Long ạ. Xin thầy ra tay giúp đỡ cho gia đình chúng con ạ. – Ba của Linh Lan chạy tới cúi chào rồi khẩn thiết cầu xin giúp đỡ.

- Ừm. Ta đã nghe Gia Hân kể hết đầu đuôi mọi việc rồi. Trước hết mọi người cứ vào trong nhà đi đã.

Gia Hân thì lẽo đẽo đi đằng sau thầy Long, cúi chào mọi người rồi nói:

- Mọi người vào trong đi ạ. Nếu có thầy con giúp sức thì không có vấn đề gì phải lo đâu.

Nói rồi mọi người lục đục ngồi vào đối diện thần Long, ngăn cách bởi cái bàn trệt nhỏ còn Gia Hân thì ngồi chếch sau lưng thầy.

Linh Lan lôi từ túi ra một lá bùa quen thuộc đã dần dần ngả đen cùng với sợi dây đỏ xâu 3 đồng xu cổ mà lúc trước Gia Hân đưa lên trên bàn:

- May có Gia Hân để lại mấy thứ này cho em con. Nếu không không biết nó còn có thể đến đây được không nữa. Mấy ngày nay mặc dù hồn ma đấy không còn vào nhà được nữa nhưng mà nó liên tục gặp ác mộng mặc dù lúc nào cũng đeo lá bùa bày bên cạnh. Không biết có cách gì để... - Linh Lan nhìn thầy Long khẩn khoản hỏi.

Thầy Long ngước mắt lên nhìn một nhà 4 người rồi nói:

- Nếu đã không phải là người gây nên mọi tội lỗi thì ta có thể sẽ giúp cho. Bởi vì nếu là kẻ đầu têu thì đó là nghiệp phải gánh chịu. Cô bé đã đánh dấu lên người con của con trai các người rồi cho nên chỉ cần muốn thì cũng có thể làm cho con hai người phát điên. Nhưng mà may, có lá bùa của học trò ta tương trợ, không thì... – Nói rồi ông lắc lắc đầu.

- Ta cũng không muốn để một linh hồn đáng thương đấy không thể đầu thai và dính đến những người vô tội. Thế này đi, mấy ngày nay cậu cứ ở đây vì nó không thể tiến vào trong này được. Việc rũ bỏ lệ khí của cô bé đó ta làm được nhưng lập đàn cầu siêu thì chỉ có người có máu mủ với cô bé ấy mới làm được, cho nên mọi người hãy gặp mẹ của cô bé thử xem. Ta nghĩ bây giờ chỉ còn cách tiếp xúc thuyết phục cô bé đồng ý rũ bỏ oán khí thôi.

Dù đây không phải là một cách dễ dàng vì để thuyết phục một người lòng đầy oán hận còn khó huống chi là một linh hồn chết tức tưởi. Nhưng mà khó cũng phải thử.