An Bài

Chương 35




Lúc cô về tới nhà thì bố mẹ vẫn còn chưa ngủ. Ngày kia là ngày giỗ của ông nội, cho nên hiện tại mẹ còn đang ngồi tính xem ngày mai mua những gì để làm mâm cúng cơm chiều* và làm mấy mâm cúng giỗ.

- Ngày kia thì chị với cô đi chợ sáng sớm nhé, cho đồ nó tươi. – Bà Liên nói vào chiếc điện thoại mở loa ngoài đặt trên bàn nhưng không quên ghi ghi chép chép gì đó. – Giấy tờ thì chị đã mua đủ hết rồi. Ngày mai chỉ cần mua thêm hoa quả và đồ ăn nữa thôi.

- Vậy mai chị cứ đi mua đồ làm cơm hôm đi nhé. Cỡ 4 giờ thì em chạy qua làm cơm với chị. – Tiếng cô Giang vọng lại từ trong điện thoại trả lời.

Thấy bố mẹ còn đang ngồi trong phòng khách, cô vứt vội túi xách lên ghế rồi phụng phịu lao vào ôm tay của mẹ nói:

- Mẹ ơi, hôm nay có bị té xe đó.

Mẹ cô vẫn còn đang chăm chú viết, hất vai đẩy đẩy cô ra:

- Lớn rồi chứ đâu phải con nít đâu mà té xe về nhà làm nũng. Mày tránh ra cho mẹ làm việc đi. – Tuy nói vậy nhưng bà vẫn liếc mắt qua nhìn từ trên xuống dưới xem cô có bị làm sao không. Khi chắc chắn không có vấn đề gì thì bà vẫn quay lại với công việc của mình.

Ông Mạnh nghe thấy vậy thì đứng dậy chạy đến, tóm lấy tay của cô rồi nhìn khắp người cô để xem xem có trầy xước chỗ nào không. Bố Gia Hân lo lắng hỏi han:

- Con có bị trầy xước, bầm tím chỗ nào không? Để bố chạy vào lấy bông băng cho con.

Nghe thấy ông nói vậy, Gia Hân muốn òa khóc lên nhưng cô vẫn gắng nhịn lại được, mắt ngấn lệ ôm bố để ông không nhận thấy sự bất thường:

- Con không sao cả. Cảm ơn bố mẹ đã cho con tiền đi học võ để cho con có một phản ứng nhanh nhạy như vậy. - Ở một góc bố mẹ không chú ý, Gia Hân vội gạt nước mắt.

Bà Liên nghe thấy thế thì phụt cười nói:



- Không phải chị đánh nhau với con người ta không thắng nên chày cối muốn xin đi học võ hả. Ước mơ của tôi là một đứa con gái dịu dàng nết na, vừa có học thức vừa giỏi nghệ thuật bị chị phá cho tan tành rồi biết không.

- Nhưng mà cũng do con giống mẹ nên mới cục súc thế đấy. Chứ con mà học bố thì đã thành con gái nhà người ta rồi.

Cô vừa nói dứt câu thì bà Liên đã vơ lấy cái gối tựa lưng ném thẳng vào mặt cô, Gia Hân nhanh tay ôm lấy chiếc gối rồi cười nói:

- Mẫu hậu bớt giận. Hài nhi sai rồi.

Nghe thấy vậy thì bà Liên đáp: "Cho ngươi lui" rồi tiếp tục chép chép và lôi máy tính ra tính toán gì đấy.

Gia Hân cũng chẳng phải là người có chuyện gì thì chạy sà vào lòng bố mẹ để kể lể khóc lóc. Tuy nhiên, vừa nãy cô mới đứng trước ranh giới sinh tử cho nên cô cần một sự an ủi ấm áp từ gia đình. Nhưng nếu cô nói rõ việc cô mới gặp phải hồi nãy thì chắc chắn bố mẹ cô sẽ lo cuống cuồng lên. Với việc bênh vực con cái vô điều kiện thì dù có trời sập thì cũng sẽ ngăn cản cô tiếp xúc với chuyện tâm linh đến cùng.

- Thời điểm này nhạy cảm lắm đấy. Chị muốn ăn đòn lắm à? – Gia Hưng đi từ trên lầu xuống lấy ly nước. Mặc dù mặc áo phông quần đùi bình thường nhưng vẫn không làm lu mờ vẻ đẹp trai một cách thái quá ấy.

Khi trong nhà có những việc lớn như đám giỗ thì người là dâu trưởng như mẹ cô bận tối mắt tối mũi, phải tính xem mua những gì, nấu những gì, cho bao nhiều người. Cho nên, đây là thời gian cọc tính nhất của mẹ cô. Nói đúng hơn là không có ngày nào mẹ cô dịu dàng hết, nhưng mà những ngày này thì đặc biệt càng không dịu dàng.

Mỗi lần học sinh đến nhà thăm mẹ cô ngày 20/11, cô còn suýt bật ngửa khi mẹ cô được nhận xét là dịu dàng nữa đấy.

- Mà Miêu mới đi lung tung đâu về đấy. Áo phía sau lưng nó bẩn hết rồi kìa. – Gia Hưng nhăn mặt hỏi. Với một đứa mà mắc chứng ám ảnh cưỡng chế thì đương nhiên lúc nào cậu cũng hỏi cô những câu như thế.

- Mày có thấy ai té xe mà quần áo sạch tưng chưa? – Cô hỏi lại.

Nghe vậy cậu chạy tới phủi phủi tay ở trên đầu cô rồi đáp:

- Cũng đúng. Trên đầu Miêu toàn đất này. Lên gội đầu đi. Kinh chết đi được.

Nói rồi nó quay lưng vào phòng bếp, mặt không ngoảnh lại một milimet nào.

- Lòng người lạnh lẽo thật đấy. Đến cả người chị thân yêu bị té xe cũng không an ủi một câu nào. – Nói rồi cô dậm dậm chân bước lên cầu thang.

Lúc cô lên trên lầu, sau lưng còn văng vẳng tiếng của bố nói vọng lên:

- Muộn rồi tắm qua thôi nhé con. Tắm lâu dễ đột quỵ lắm đấy.

Cô đáp lại: "Con biết rồi" rồi vào phòng đóng cửa lại tính tắm qua một chút vì hiện tại người cô khá nhếch nhác.

Mặc dù có võ cùng với độ phải xạ cao nhưng cũng không tránh khỏi được một vài vết trầy xước khi tiếp xúc với mặt đường. Dưới khủy tay của cô có một vết trầy xước dài và dưới đầu gối thì có một vết bầm khá là lớn.

Vết thương ngoài da không có cản trở hoạt động bình thường nhưng lúc nước chảy từ vòi sen lướt qua từng mảng trầy xước trên da, cô chỉ biết hít hà vì do viết thương hở tiếp xúc với xà bông. Vội lau sạch người rồi ra khỏi phòng, cô muốn thật nhanh để ôm lấy chiếc giường yêu quý vì hôm nay cô rất mệt.



Lau lau tóc đang nhỏ nước thì bên ngoài có tiếng gõ cửa:

- Bông băng em để ngoài cửa. Nhớ sát trùng đầy đủ trước khi ngủ đấy. – Tiếng Gia Hưng vọng từ ngoài cửa.

Mở cửa ra là lúc Gia Hưng đang tính quay trở lại phòng. Gia Hân gọi lại:

- Tưởng Beo không quan tâm đến chị chứ?

- Tưởng bở thế. Bố bảo em đem lên đấy. – Rồi cậu nhìn cô nhíu mày – Nhớ sấy tóc cho khô đấy. Để nước nhỏ nhỏ lên sàn không khó chịu à. – Vừa dứt lời thì tay mở cửa phòng rồi đóng sầm lại.

"Gì chứ. Khẩu xà tâm phật ghê." – Nghĩ vậy rồi cô cúi xuống lấy bông băng cùng cồn đặt dưới cửa rồi đem vào phòng.

Vừa lúc này thì tin nhắn trong điện thoại cũng vang lên:

[Chắc hiện tại em còn hoảng hốt lắm nhỉ. Những lúc nào mà anh cảm giác stress hoặc bất an thì anh thường dùng nến thơm, bất một bài nhạc không lời để nghe và masssage lòng bàn tay bàn chân cho dễ ngủ. Em hãy thử cách này xem nhé. Hi vọng sẽ có tác dụng với em.] – Là Quốc Thiện nhắn tin lại cho cô. Chắc bây giờ anh ấy mới về nhà.

[Để em thử cách anh đề cửa xem. Cảm ơn anh một lần nữa nha. Để cảm ơn thì em có thể mới anh đi ăn một bữa không?] – Gia Hân nhắn tin trả lời.

Không đợi tin nhắn phản hồi từ anh, cô vội sấy tóc qua loa rồi lên giường nằm ngủ. Đúng là thứ xoa dịu linh hồn con người luôn là một giấc ngủ say không màng thế sự.

oOo.

- Chỗ này chị nghĩ nên thêm hiệu ứng với tiếng cửa mở để tăng cảm giác kinh dị cho câu chuyện. – Gia Hân nói với nhân viên hậu kì.

Nghe vậy, cậu ta gật gật đầu rồi bắt tay vào chỉnh sửa video đã làm hoàn thiện gần xong. Mặc dù công việc đang gấp rút nhưng không khí văn phòng vẫn mang chút gì đó vui vẻ đặc trưng của các công ty sản xuất content và quản lý talent.

Vừa feedback xong thì Gia Hân cầm kịch bản cô đã nhận xét tới cho Kiều Oanh. Sau khi đứng đối diện bàn làm việc của cô ấy thì cô đặt tập tài liệu xuống rồi nói:

- Chị có đánh dấu đôi chỗ cần sửa rồi. Em xem rồi chuốt lại nha. Nội dung tuần này khá ổn đấy. Em tiếp tục phát huy nhé. – Cô cười khích lệ nói.

- Em cảm ơn chị. – Kiều Oanh vui vẻ nhận tập tài liệu rồi đáp lại.

Cô ấy ngước lên nhìn cô rồi bất ngờ hỏi:

- Hôm nay chị thử phong cách thời trang mới à? Em chưa thấy chị buộc khăn cổ bao giờ hết á?

- À. Hôm qua chị thấy có video chỉ cách phối đồ với khăn vuông cho nên hôm nay chị thử xem. Thế nào, đẹp không? – Cô chạm tay vào cổ rồi nói.

- Đẹp lắm chị. Nhìn như doanh nhân thành đạt ý.



Nghe cô ấy nói vậy, Gia Hân cười cảm ơn rồi quay trở lại bàn làm việc.

Sự thực là cô không muốn chuẩn bị rườm rà khi đi làm đâu, cho dù là công ty giải trí đi nữa nhưng cô vẫn muốn bản thân mình cảm thấy thoải mái trong thời gian làm việc. Nhưng mà buổi sáng lúc chuẩn bị đi làm thì cô thấy ở cổ hằn lên một vết tím dài, có hằn cả dấu tay, mặc dù không đau nhưng nhìn cũng khá là kinh khủng, cho nên cô phải quàng khăn để che đi. Với lại, trời Đà Nẵng nắng nóng như thế mà cô vẫn cố mặc áo cổ cao thì người ta lại tưởng cô che hickey mất.

Hôm nay thầy Long đã quay về rồi, chiều nay cô phải qua nhà thầy để hỏi thăm một số chuyện và cùng với Linh Lan đưa Thành Dương đến để xem có thể ngăn cho hồn ma ấy hại Thành Dương nữa không.

Đang ngồi xem hình ảnh trang phục mà nhà tại trợ mới gửi qua thì bên cạnh, Duy Khánh – người vừa mới đi quay vlog xong đang lân la ngồi kể mấy tin hot ngày qua.

- Biết tin gì chưa? Mấy ngày nay, xảy ra nhiều vụ mà vợ chồng buổi tối đang ngủ với nhau nhưng mà sau đó người vợ biến mất không tung tích. Đến 5 giờ sáng lại xuất hiện từ hư vô đó. Sợ không?

- Ông nói giống như ông núp dưới giường nhà người ta mà biết ý? – Kiều Oanh vừa gõ máy tính vừa nói.

- Thật mà. Có video ban đêm quay hẳn hoi luôn. Người ta còn đang tranh cãi là ghép hay không đấy. Nhưng mà buổi sáng dậy thì mấy người vợ lại bảo không còn nhớ gì hết.

Mọi người ngồi gần đó liên tục hỏi xin video để kiểm chứng xem. Nhưng mà, sau khi Duy Khánh mới đưa video cho mọi người xem thì bài đăng đã biến mất không tung tích. Những trang web đăng bài tương tự cũng đã bị xóa, video thì biến mất không thấy tăm hơi.

Một vài người xem những video này thì bình luận, có người tin, có người không nhưng chung quy lại thì vẫn thấy sự tình này không đơn giản như vậy.

Gia Hân cũng thấy mọi việc không đơn giản như vậy bởi vì trong video, cô thấy một bóng đen bế người phụ nữ đi vào một chiều không gian khác và xuất hiện từ không trung để mang người phụ nữ trở về.