Giao Long đầu óc mơ màng như một cái cột thu lôi mà tiếp nhận tất cả sấm sét từ trên trời giáng xuống. Dù có hơi mơ hồ, hắn cảm nhận được bản thân đã chạm tới mặt đất lạnh tạnh, nhưng dù cố gắng dùng bốn chân chống đỡ cả cơ thể để đứng thẳng, hắn cũng không thể nào làm được.
Mảng da đầu phía trên hắn đau nhói như có cái gì đó đang muốn đâm xuyên làn dày cộp đang đầy vết xức của hắn mà chui lên. Không riêng gì phần đầu, ở toàn thân của hắn trở nên đau đớn không phải vì do những tác động của Thiên Lôi mà đau đớn vì chính bản thân hắn đang dần dần biến đổi.
Dù đau đớn nhưng trái lại, Giao Long lại nở một nụ cười vui vẻ. Hắn đang biến đổi và chỉ ít phút nữa thôi, hắn sẽ thành Rồng.
Sự vui sướng kéo hắn ra khỏi mộng mị, cũng khiến hắn nhìn rõ ràng hơn khung cảnh ở xung quanh.
Liếc mắt nhìn về phía trước, hắn thấy được toàn bộ khung cảnh của trận chiến, có linh khí, có yêu khí, có chết chóc, có đau thương, nhưng chung quy lại cũng đều là ngươi sống ta chết chỉ có có một kết cục.
Đứng trước quang cảnh này, trong lòng hắn cũng không có gì dậy sóng, kể cả khi hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc mà hắn đã sinh sống hơn hai mươi năm. Hai người đã cùng đấu đánh, cùng trêu chọc với nhau không biết mệt mỏi là gì. Nhưng giờ đến cả tư cách để mệt mỏi hai người đều không thể có. Bởi vì hai người đều ở hai đầu chiến tuyến đối lập với nhau.
Nghĩ đến đây khiến hắn nhíu mày. Tại sao hắn không còn cảm giác gì khi nghĩ đến người chị hay gia đình đầu tiên đã sinh sống cùng hắn? Dù có giấu giếm tốt cỡ nào đi chăng nữa thì hắn luôn biết rằng, họ có một vị trí không tầm thường ở trong trái tim kẻ máu lạnh của hắn.
Nhưng giờ đây, người "chị" đứng trước mặt hắn như một người lạ từng quen không hề khiến tim hắn dao động dù thấy cô đang đứng trước khoảng khắc sinh tử với Hồ Tinh mà không ngừng cố gắng tung đòn trí mạng để kết thúc đối thủ.
Trong khoảnh khắc hắn chợt nhận ra, có lẽ, đến khoảnh khắc cuối cùng biến thành Hắc Long ấy, hắn có thể không còn là hắn nữa. Hắn thật sự sẽ trở thành một loài máu lạnh luôn khát máu giống như tên Thuồng Luồng mà hắn đã giết cách đây mấy trăm năm bởi vì hắn ta thường xuyên khiến phần lãnh địa của hắn bị nhiễm đầy máu vô cơ. Không còn cảm xúc, không còn nhân tử và luôn khát máu
Nhưng đã đến nước này rồi, hắn còn đường lui nữa sao?
Hắn cố gắng dời mắt đi để không nhìn khung cảnh khiến hắn nghĩ suy rất nhiều ở phía trước. Nhưng vô tình, hắn nhìn thấy được trận pháp đã thành hình ở cách hắn không xa nhìn như chòm sao Bắc Đẩu đang nghe theo chỉ thị của ai đó và hạ dần xuống dưới mặt đất. Nó tỏa ra nguồn ánh sáng vàng kim giống như đôi mắt của hắn nhưng khiến cho Giao Long muôn phần khó chịu.
Dù đã sống nghìn năm nhưng hắn chưa bao giờ chứ kiến trận pháp kỳ lạ đến vậy. Ánh sáng mà nó tỏa ra khiến hắn muôn phần khó chịu như khi đối mặt với một khắc tinh của đời mình.
Một cảm giác nguy cơ tràn đầy trong cổ họng nhưng hắn chỉ đành bất lực nhìn những thứ đang diễn ra trước mắt như một kẻ ngoài cuộc vì không thể làm được gì khác. Số mạnh này của hắn có thể tiếp diễn như những gì hắn đang kỳ vọng không?
...
Dù có cố gắng như thế nào thì đám người Hoàng Lân không thể nào chống chọi lại được sức mạnh của Mộc Tinh đang rất mạnh mẽ và đã hồi phục lại yêu lực của mình. Rất nhanh bọn họ đã trở nên đuối sức trước những đòn tấn công dồn dập của hắn ta.
Một số người bất cẩn cũng đã bị hắn đánh văng ra xa hơn năm mươi mét mà không gượng dậy được. Những người năng lực lớn hơn còn đang đứng vững thì không tránh khỏi việc toàn thân bị thương và xây xước do những gai của Mộc Tinh.
Hoàng Lân ôm cánh tay bị thương và thở dốc nhìn về phía kẻ thù đang ung dung ở đối diện. Hắn ta đá người đang bất tỉnh nằm sõng soài ở dưới đất ra rồi tiến dần về hướng lễ đàn.
Đôi tay của Mộc tinh được biến trở thành những thân cây đầy sức sống với độ đàn hồi cao, dễ dàng thu gọn và phóng ra bất cứ lúc nào mà hắn muốn. Nếu để ý kĩ thì trên thân cây thô ráp ấy điểm xuyến vài cành lá con con và những mảng máu đỏ tươi đang mờ dần bằng mắt thường như đang bị thân cây hấp thụ.
Thấy hắn ta vội phóng ra những sợi dây leo đang mọc ra từ phía lưng như những xúc tu khát máu về phía lễ đàn, Hoàng Lân nhanh chóng phóng ra một tấm lưới màu vàng kim về phía Mộc Tinh với hy vọng mong manh là sẽ kiềm chân hắn ta lại một lần nữa.
Đây là pháp khí làm bằng chỉ tơ vàng mà thầy Long đã đưa cho anh ấy để đề phòng có việc bất trắc xảy ra. Kim Xuyến Võng (lưới làm bằng chỉ tơ vàng) này giúp Đạo sĩ trói Yêu, Ma, Quỷ, Quái nhưng chỉ có công hiệu nhất khi đối phó với những loài cấp thấp, còn những loài cấp cao như Mộc Tinh thì chỉ có thể cầm chân hắn ta trong nhất thời mà thôi.
Thực ra bản thân anh ấy biết nguyên nhân thầy Long đưa tấm lưới này cho anh là để làm chuyện khác, nhưng ở khoảnh khắc nguy nan này, anh ấy cũng không còn lựa chọn nào khác.
Pháp khí được Hoàng Lân phóng ra lao về phía Mộc Tinh và bao trùm lên bản thân hắn không một kẽ hở. Dù hắn ta đã cảnh giác bốn phía nhưng vẫn không nhanh vào tấm lưới làm bằng vàng này.
Hắn ta nhíu mày chạm vào tấm lưới đang khiến mình không thể di chuyển được này. Một cảm giác tê dại được truyền đến đầu não của Mộc Tinh khiến hắn ta cười nhếch mép khinh thường.
Đúng là Kim khắc Mộc nhưng mà một tấm lưới cỏn con sao có thể khống chế được hắn.
Mộc Tinh vận yêu lực khiến cho tấm lưới xung quanh của hắn ta phình to ra tạo thành một khoảng không hình cầu bao xung quanh. Yêu khí tác động lên tấm lưới càng nhiều thì khoảng không được tạo ra càng lớn như một quả bóng đang được bơm khí Heli liên tục.
Ở bên này, Hoàng Lân đang đổ mồ hôi ròng ròng dùng linh khí còn sót lại trong cơ thể để khống chế tấm lưới nhưng như nước bỏ bể khi nó vẫn to dần ra không có điểm dừng.
Đến khi tấm lưới phình to như một căn phòng nhỏ năm mươi mét vuông thì đột ngột nứt toác ra thành từng mảnh rồi văng ra xa tứ phía. Hoàng Lân cũng vì phản hệ nên cũng bị hất văng ra xa khiến cơ thể bị va đập không thể gượng dậy.
Sau khi được giải thoát, Mộc Tinh dùng hai tay của hắn ta cùng với đám xúc tu phía sau lưng của hắn lào về phía đám người đang không ngừng truyền linh lực cho trận pháp ở trên trời.
Lần này không có gì cản trở khiến hắn thuận lợi không ít. Hắn tóm lấy cả thảy bảy người ở phía trước mà không do dự. Sau khi dây leo quấn chặt lên họ thì hắn ta cười lớn và lôi về phía mình.
Nhưng điều hắn ta không ngờ là, những tia sét tưởng chừng như đã những lại tiếp tục đánh xuống trúng vào thân thể của hắn khiến hắn đau đớn mà không thể không thu chúng về.
Sấm sét đánh càng lúc càng dày đặc như báo hiệu trận pháp sắp thành.
Mộc Tinh thấy vậy thì trở nên vội vàng hơn cả mà vội phóng ra bản thế của mình lần nữa về phía lễ đàn bất chấp Thiên Lôi đang đánh xuống.
Chịu đứng tất cả đau đớn, hắn ta tóm được sáu người đang tập trung phát khí trừ thầy Long ra. Bởi vì lúc hắn chạm tới thầy Long thì trên người của ông phóng ra một tầng bảo vệ mỏng như cánh ve nhưng không dễ dàng phá vỡ khiến hắn bất lực mà rút lui.
Hắn ta nhìn về đám Đạo sĩ trên tay và nở một nụ cười hài lòng. Từng sợi dây siết chặt cả cơ thể khiến họ không ngừng rên rỉ. Tiếng kêu la thảm thiết đối với Mộc Tinh như một bài ca khiến hắn ta run lên vì sung sướng.
Một người trong số họ được kéo đến gần về phía Mộc Tinh rồi sau đó đang bị hắn ta hút dần đi linh lực mà không thể không chống cự. Những người còn lại thấy vậy thì giãy dụa không ngừng nhưng chỉ đành bất lực, bởi vì thần khí hay linh khí cũng không còn khiến họ chỉ như một người bình thường.
Những tưởng sau khi Mộc Tinh kéo được sáu người kia ra, trận pháp Thất Tinh sẽ ngừng lại, nhưng hắn ta đã nhầm. Khi hắn tóm chặt họ cũng là lúc trận pháp cũng đã hoàn thiện. Từng ngôi sao sáng trong trận pháp cũng đã được nối liền và hiện rõ ràng trên không trung.
Ấn chưởng môn đã cứu thầy Long một mạng nhưng ông hiểu, nếu không nhanh tay, mọi thứ đều đổ sông đổ bể. Nhưng dù đã xong trận pháp những cần phải có thêm một nguồn linh lực lớn để phát động trận pháp.
Đứng trước tình thế nguy nan, ông không còn lựa chọn nào khác đâm thủng ngón trỏ và dùng máu đầu tim để viết lên bùa phép bằng máu giúp khếch đại linh lực lên mức cao nhất. Dù thầy Long biết được sau khi sử dụng nó, linh lực của bản thân sẽ mất sạch và ông sẽ trở thành một người bình thường không hơn không kém và có thể khiến ông mất mạng, ông vẫn không ngại mà sử dụng nó.
Từng chữ bằng máu viết lên không khí thì linh mạch trong cơ thể ông bị phình to ra hết cỡ như cố gắng thu nạp hết linh khí trong đất trời tới mức có hạn. Bỏ ngoài tai tiếng la hét của những Đạo sĩ ở sau lưng, ông nhanh chóng hoàn thành bùa chú.
Hoàng Lân ở bên cạnh thấy thế nước mắt trào ra mà hét lên: "Đừng mà thầy"mong muốn thầy của mình dừng lại, vì anh ấy biết, thầy của mình đang làm gì.
Tiếng hét của anh ấy cũng khiến Mộc Tinh bừng tỉnh nhưng đã quá muộn. Hắn ta phải chứng kiến người đàn ông lớn tuổi trước mặt nhanh chóng bắt ấn và niệm khẩu quyết chỉ định.
Vậy là trận pháp đã thành.
...
Gia Hân dùng kiếm chặt đứt hết những cái đuôi của Hồ Tinh khiến nàng không chịu nổi mà lìa đời. Khi xác nàng ta rơi xuống đất, Gia Hân quay đầu nhìn về phía nhóm của mình sau lưng với ánh mắt thắng lợi nhưng cô đã để ý đến trận pháp đã hoàn thiện ở trên trời.
Nhìn chòm sao Bắc Đẩu đang tỏa sáng, Gia Hân cũng đã hiểu. Họ không phải muốn phong ấn Giao Long mà là muốn giết hắn.
Cô vội vàng lao nhanh đến phía Giao Long đang nằm chịu đừng trên nền đất như muốn kéo hắn đi khỏi chỗ đó. Nhưng sau khi chiến đấu với Hồ Tinh, cơ thể của cô đã đến cực hạn. Toàn bộ các múi cơ đã không còn nghe lời mà đồng loại muốn nghỉ ngơi khiến cơ thể cô đổ gục xuống.
Cô hét lên:
- Chạy đi Beo à, chạy đi.
Nước mắt cô trào ra và trái tim cũng phập phồng đến nghẹt thở. Gia Hân không muốn mất em trai mình, dù cậu không còn là được em trai mà cô biết nữa