Sáng sớm hôm sau
Hà Nhi dậy khá sớm, cô ấy kêu với Hạ An hôm nay sẽ qua nhà Bảo Phúc để dọn đồ rời khỏi đó. Nơi đó vốn dĩ là cả hai cùng thuê để ở chung cũng được khoảng 2 năm nay. Bây giờ chia tay rồi, cô ấy cũng chẳng muốn ở lại nơi đó, thế nên cứ để lại cho Bảo Phúc ở tiếp đi.
Hạ An định sẽ đi cùng để giúp đỡ Hà Nhi chuyển đồ, nhưng cô sực nhớ ra hôm nay có hẹn cùng với Hoàng Thiên mất rồi, cũng có chút áy náy. Nhưng Hà Nhi lại cười nói với cô là cô ấy có thể tự dọn đồ, dù sao cũng chỉ là vài vật dụng cá nhân, cô ấy cũng không mang theo nhiều đâu. Có vài thứ không cần mang đi.
Hạ An biết Hà Nhi vốn rất mạnh mẽ. Nhưng cô cũng hiểu, đó chỉ là bên ngoài cô ấy mạnh mẽ chứ cô ấy vẫn là con gái mà, cũng sẽ yếu đuối cần chỗ dựa dẫm. Thôi thì hy vọng sau khi kết thúc mối tình này, tiếp đến cô ấy sẽ thật sự tình được định mệnh của mình.
Sau khi Hà Nhi đi thì Hoàng Thiên cũng vừa lúc đến đưa cô đi.
Nơi anh đưa cô đến là một ngọn hải đăng thật đẹp. Đứng trên ngọn hải đăng nhìn ra biển xanh ngắt, nghe tiếng sóng dạt dào êm tai, tâm trạng dường như thoải mái hơn rất nhiều.
Cuộc sống đôi lúc khiến ta căng thẳng rất nhiều, thế nên cần những chuyến đi, điểm đến như này để thư giãn.
Hoàng Thiên nhìn Hạ An vui như vậy cũng bất giác cười theo, anh lên tiếng.
- Em thích nơi này chứ?
Hạ An đăng nhắn mắt hưởng thụ cảm giác yên bình, nghe thấy câu hỏi kia liền mở mắt và cười tươi đáp lại.
- Rất thích.
Hoàng Thiên thấy cô biểu cảm như thế thật đáng yêu, liền không kiềm được mà đặt tay lên đầu cô xoa vài cái. Hạ An bị anh xoa đầu thì hơi ngại ngùng, hơi nhích ra một chút. Cô vẫn chưa quen anh ôn nhu với cô như vậy. Tuy hai người thời gian trước đã từng yêu nhau, nhưng thật ra chỉ có mình cô là coi trọng, quan tâm anh đến từng chi tiết nhỏ.
Còn anh, tuy đối xử với cô không phải tệ, nhưng cũng không gọi là tốt. Bình thường anh sẽ không thể hiện quá thân mật với cô, cả hai tuy yêu nhau nhưng nhiều nhất cũng chỉ dừng ở mức nắm tay, chỉ có duy nhất cái lần anh hôn cô khi anh say.
Đúng là hiện tại anh đã thay đổi rất nhiều, không phải là thay đổi tính cách mà là thay đổi thái độ đối với cô. Đây chính là vì anh đã yêu cô đúng chứ?
Hạ An cứ ngẩn ngơ suy nghĩ, bỗng lúc này cô cảm nhận được thứ gì đó đang chạm vào mặt mình khiến cô bừng tỉnh.
Hạ An hơi giật mình khi thấy anh đang sờ mặt cô rất thân mật. Cô né tránh anh, lùi lại phía sau. Do vội vàng không để ý phía sau có một bậc thang, Hạ An cứ lùi ra, lúc đến gần bậc thang cô liền bị hụt chân nghiêng người ra phía sau. Cũng may lúc này, Hoàng Thiên phản ứng nhanh liền đỡ lấy cô.
Hạ An được anh đỡ không bị té thì thở phào nhẹ nhõm, may mà không té. Nhưng lúc nhìn lại tình huống hiện tại của hai người cô lại hơi xấu hổ. Gương mặt cả hai sát gần nhau, cánh tay anh ôm hông cô sát lại người anh, cả hai cứ thế dính sát vào nhau.
Thậm chí Hạ An còn có thể cảm nhận rõ hơi thở và nhiệt độ từ người anh phát ra. Lúc này tuy mặt đã đỏ như trái cà chua, thế nhưng không biết cô lấy can đảm từ đâu ra mà mắt lại nhìn thẳng vào mắt anh.
Hạ An bị đắm chìm trong đôi mắt của anh, đôi mắt anh thật đẹp, thật hút hồn, vừa có gì đó trong trẻo, lại vừa thâm sâu, lại như tràn đầy tình cảm ướt át.
Cả hai cứ nhìn nhau như thế một lúc lâu, lúc này bỗng Hoàng Thiên lại đưa mặt đến gần mặt cô hơn, rồi cô cảm nhận được thứ gì đó mềm mại đang ở trên môi mình, là anh đang hôn cô.
Hạ An không cự tuyệt, cô nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào này. Cả hai cứ như bị đắm chìm vào hạnh phúc của bản thân, nụ hôn cứ thế kéo dài hơn một phút, cả hai mới rời ra.
Lúc này mặt Hạ An đã đỏ rực, không biết là ngại ngùng hay vì thiết oxi, cô hít thở có chút gấp gáp. Hoàng Thiên có lẽ là con trai nên đỡ hơn cô, nhưng nếu để ý vẫn thấy hai vành tai của anh đã đỏ lên.
Cả hai lại rơi vào không khí ngượng ngùng, không biết nên làm sao. Nụ hôn vừa rồi có lẽ chỉ là theo bản năng cùng cảm xúc lúc đó, khiến cả hai không ngần ngại, nhưng bây giờ bình tĩnh lại thì xấu hổ vô cùng.
Hạ An vì quá xấu hổ mà vội quay đi. Hoàng Thiên thấy vậy thì liền nắm lấy tay cô kéo lại hỏi.
- Em đi đâu thế?
Hạ An bối rối quay lại trả lời có phần lắp bắp.
- Em...em...đi xuống dưới.
Hoàng Thiên nhìn cô vừa đỏ mặt lại vừa nói lắp bắp thì trong lòng thầm nói: "Sao cô ấy lại đáng yêu như vậy chứ. Sao mình không nhận ra điều này sớm hơn chứ".
Mà đúng rồi, vừa rồi anh nghe Hạ An xưng là em, vậy tức là cô ấy đã dần chấp nhận anh rồi, thế nên mới xưng hô có chút gần gũi như thế. Nghĩ đến điều này anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cứ như bản thân vừa đạt một thành tựu gì đó rất to lớn.
Hạ An thấy anh không hỏi nữa thì lại định chạy xuống. Nhưng cánh tay vẫn bị anh nắm chặt không buông kia khiến cô không tài nào đi được. Thế là Hạ An đành lên tiếng.
- Anh buông tay em ra được không?
Hoàng Thiên nghe vậy biết là cô vẫn muốn đi, nhưng vẫn không buông tay, cất giọng.
- Khoan đã, anh có chuyện muốn nói.
Hạ An chưa kịp nói gì thì anh lại nói tiếp.
- An An, anh có thể gọi em là An An chứ?
Hạ An nghe anh hỏi thế thì bật cười, đã gọi rồi còn xin phép làm gì, anh học ở đây cái thói văn vở ấy không biết. Nhưng anh đã có lòng hoit, vậy cô cũng chẳng e ngại gì liền gật đầu đồng ý.
Dù sao, cô cảm thấy hơi thích thú khi nghe anh gọi mình là An An, nghe có vẻ rất ngọt ngào và gần gũi chăng?
Hoàng Thiên thấy cô gật đầu thì càng vui vẻ hơn nói tiếp.
- Em có biết tại sao anh lại đưa em đến ngọn hải đăng này không?
Hạ An khẽ lắc đầu, Hoàng Thiên lại nói tiếp.
- Bởi vì, anh từng được nghe mẹ kể về câu chuyện của ngọn hải đăng này. Mẹ anh nói là lúc trước từng có một cặp vợ chồng, cùng con trai sống ở vùng biển gần đây. Nhưng sau đó người chồng vì một vụ tai nạn trên biển mà mất tích. Người vợ vì quá nhớ thương chồng mà cứ ngày ngày ra đứng ngay chỗ này nhìn ra biển, bà ấy rất nhớ chồng.
Về sau này người con trai duy nhất của hai ông bà đã theo tâm nguyện của mẹ mình mà xây lên ngọn hải đăng này. Bà ấy muốn người chồng ở một nơi nào đó có thể cảm nhận hoặc nhìn thấy ngọn hải đăng này mà tìm về, cũng như bà ấy muốn nói với chồng mình là bà ấy mãi luôn ở đây chờ ông. Ngay trên ngọn cột cao nhất của hải đăng có chứa một vật kỉ niệm của vợ chồng đó.
Ngừng một lát Hoàng Thiên lại nói tiếp.
- Sau đó, mẹ còn nói với anh. Vì sự việc đó mà sau này người ta đồn rằng, các cặp yêu nhau thực sự chỉ cần đến đây cùng nhau nhìn về vật kỉ niệm kia thì sẽ thật sự bên nhau mãi mãi.
Hạ An bị câu chuyện mà Hoàng Thiên kể làm cảm động, cô thật ngưỡng một tình yêu của người phụ nữ ấy.
Bỗng Hoàng Thiên đưa hai tay lên ôm lấy mặt cô, Hạ An có hơi giật mình nhưng không phản kháng. Lúc này Hoàng Thiên cất giọng.
- An An nhìn vào mắt của anh.
Hạ An nghe vậy không hiểu gì, nhưng vẫn làm theo.
Hoàng Thiên lúc này cực kì nghiêm túc nói.
- Anh không biết lời đồn kia là sự thật không, nhưng những điều anh sắp nói đây chắc chắn là thật. An An, anh biết lúc trước là anh không tốt, anh ngu ngốc khiến em tổn thương. Nhưng hiện tại anh thật sự rất yêu em, em có thể cho anh cơ hội bù đắp được không? Chúng ta bắt đầu lại có được không?
Hạ An nghe vậy thì trong lòng bối rối, cô muốn cho anh cơ hội nhưng cũng rất sợ, sợ sẽ đau lòng thêm lần nữa. Hạ An lững lự một hồi sau đó hỏi.
- Anh thật sự yêu em sao?
Hoàng Thiên nghe vậy liền vội vàng đáp.
- Anh yêu em là thật. An An, em tin anh một lần nữa được không?
Hạ An nghe vậy thì quyết định nói.
- Vậy được, em sẽ tin anh lần nữa, hy vọng anh không khiến em thất vọng.
Dù rất sợ nhưng cô vẫn muốn thử, thử một lần nữa đem niềm tin, cùng tình yêu cho người con trai này. Hy vọng lần này là hạnh phúc chứ không phải đau thương.
Hoàng Thiên nghe cô nói thế thì vui vô cùng, anh ôm chầm lấy cô giọng nghẹn ngào nói.
- Cám ơn em, cám ơn em đã tin anh.
Vì quá vui mà anh đã rơi những giọt nước mắt, có lẽ là hạnh phúc, giọt nước mắt vì người con gái anh yêu.
Hạ An cũng rất hạnh phúc, coi như nút thắt bấy lâu nay đã được gỡ. Cô không biết tương lai thế nào, nhưng những gì cô đã chọn, cô sẽ không hối hận.