Ninh Hảo cho rằng kiếp nạn phải vượt qua ngày hôm nay chỉ có mỗi bị ép xem Xuân Vãn thôi, không ngờ còn chưa được ăn cơm giao thừa đã xảy ra chút tranh chấp.
Ngoại trừ lì xì cho đám trẻ trong nhà, cô còn lì xì cho tất cả người giúp việc ở lại Vụ Tùng Viện đêm giao thừa, tuy rằng tiền không nhiều, nhưng cũng là chút tấm lòng, để mọi người đều được vui vẻ ăn tết mà thôi.
Việc này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến Uông Liễm cả.
Nhưng từ sau khi Uông Liễm vào nhà này thì luôn coi bản thân gần như nữ chủ nhân, giúp đỡ Lý Lộ Vân “điều hành hậu cung”, tạo dựng hình tượng uy nghiêm, chỉ đạo công việc. Trong mắt cô ta, hành vi mua chuộc lòng người của Ninh Hảo chính là chống đối với mình, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự công việc, bèn đi mách lẻo với Lý Lộ Vân.
Dạo này Lý Lộ Vân thân thiết với Uông Liễm, nghe cô ta báo cáo thì cảm thấy Uông Liễm nói có lý. Lúc ăn cơm, bà ta đã phê bình Ninh Hảo ngay trên bàn ăn: “Mặc dù trong nhà có tiền nhưng không thể tiêu tiền lung tung như vậy được. Ngày lễ tết các dì tăng ca đều được phát lương gấp ba. Con phát lì xì như vậy, chốc lát đã tăng lên thành bốn năm lần rồi. Tuy rằng mọi người vui vẻ, nhưng lỡ như gây ra mong đợi không cần thiết thì sao? Làm việc thì phải suy nghĩ, nếu nhà con nhiều tiền như vậy, sao không thường xuyên tăng lương đi? Sao không tăng lương ngày lên gấp đôi, lương tháng lên hai mươi nghìn chứ? Con nói xem, làm như vậy có được không?”
Văn Gia Xương vừa mới uống rượu nên nổi hứng, đang vui vẻ kéo người khác cùng nhau ca hát thì bỗng nhiên nghe thấy mấy lời dạy dỗ này, ông ta nghe một hồi không hiểu lắm, ngơ ngác hỏi Ninh Hảo: “Con lì xì cho họ bao nhiêu?”
“Mỗi người sáu trăm tệ ạ.” Ninh Hảo trả lời.
Văn Gia Xương khinh thường: “Có sáu trăm tệ hả, bố còn tưởng là hai mươi nghìn tệ chứ! Tết đến mà sáu trăm tệ cũng không nỡ cho, bố đây có phải Châu Bái Bì (*) đâu.”
(*) Châu Bái Bì: Nhân vật cường hào ác bá trong truyện “Tiếng gà gáy lúc nửa đêm” của tác giả Cao Ngọc Bảo. Để bóc lột người lao động, hắn ta giả tiếng gà gáy lúc nửa đêm để yêu cầu người ta phải ra đồng làm việc.
Lý Lộ Vân lập tức xụ mặt, không vui nói: “Được, được, mấy người kiếm tiền bên ngoài đều không coi trọng tiền bạc, sau này đừng hỏi tại sao tôi tiêu nhiều tiền trong nhà nữa!”
Ninh Hảo bỗng cảm thấy không tốt, đừng có cãi nhau đầu năm đầu tháng chứ, người làm ăn buôn bán đều mê tín, nói rằng đầu năm cãi nhau thì cả năm không thuận lợi, đừng châm ngòi thuốc nổ Văn Gia Xương kia mà. Thế là cô vội vàng nhận sai với Lý Lộ Vân: “Mẹ nói đúng ạ, con chỉ nghĩ muốn mọi người vui vẻ mà không nghĩ đến việc quản lý sau này sẽ gặp khó khăn, gây phiền phức cho mẹ rồi.”
Lý Lộ Vân bớt giận, cũng biết không nên chọc giận Văn Gia Xương nữa, biết dừng đúng lúc, mỉm cười nói: “Không sao, con còn trẻ, không hiểu lòng người.”
Bầu không khí nhộn nhịp trên bàn ăn lại trở về, thoát khỏi nguy hiểm.
Ninh Hảo thở dài, suốt ngày sống như ngàn cân treo sợi tóc vậy.
Văn Tư Hoàn ghé sát bên tai cô xoa dịu: “Năm sau chúng ta không ăn tết ở đây nữa. Năm sau em cứ nói thật với các dì đi, bà chủ không cho lì xì. Để anh xem bọn họ có “tiêu chảy” hết không.”
Ninh Hảo bị chọc cười, huých khuỷu tay vào anh: “Thông minh lắm, thật hiếu thảo.”
Văn Tư Hoàn vẫn ghé vào tai cô: “Chắc chắn là Uông Liễm kia xúi giục Lý Lộ Vân, lúc nãy anh thấy bộ dạng vui vẻ khi người gặp họa của cô ta rồi. Cô ta suốt ngày la hét với các dì, không lễ phép chút nào. Mọi người đều rất ghét cô ta.”
Ninh Hảo cũng nói bên tai anh: “Cấp hai lúc em tan học về nhà, giọng điệu nói chuyện với dì giúp việc không tốt, không có xưng hô mà chỉ nói “mở cửa”, sau đó đã bị mẹ mắng một trận.”
Văn Tư Hoàn lại ghé sát bên tai cô nói: “Đó là vì nhà em dạy dỗ tốt. Uông Liễm trông có vẻ rất biết chăm lo việc nhà, nhưng thực ra chỉ là diễn mà thôi.”
Hai người em một câu anh một câu, cuối cùng bị Văn Gia Xương phàn nàn: “Hai đứa là sinh đôi dính liền à? Vừa gặp nhau đã dính lấy nhau thì thầm, năm mới mà không coi người lớn trong nhà ra gì phải không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Những người khác trên bàn ăn, ngoại trừ số ít cảm thấy kỳ lạ ra, mọi người đều cười nói vui vẻ.
Ninh Hảo đỏ mặt, nhanh chóng tách khỏi anh, lòng thầm nghĩ hôm nay hơi xui xẻo, suốt ngày bị gọi tên.
Thời gian sau đó Văn Tư Hoàn bị Văn Gia Xương kéo tới trước mặt uống rượu, ngoài ra còn kéo luôn cả Lý Thừa Dật. Dù công khai hay bí mật thì hai người vẫn đối chọi nhau, may thay Xuân Vãn bắt đầu lúc tám giờ, không cho bọn họ cơ hội phát động chiến tranh toàn diện.
Nhưng xem Xuân Vãn cũng không yên bình.
Vốn dĩ hai người già và cháu gái ngồi ở đầu, hàng ghế sau thì tùy ý ngồi theo mấy gia đình nhỏ tự sắp xếp. Văn Tư Hoàn và Ninh Hảo ngồi ở hàng ghế cuối cùng bên trái, Lý Thừa Dật và Uông Liễm thề không ngồi chung với họ, nên ngồi ở bên phải, trước đó một hàng.
Lần thứ ba Văn Gia Xương phát hiện khi xem tiểu phẩm chỉ có mình ông ta cười ha ha, cảm thấy không bình thường, lúc ông ta quay đầu nhìn thì lập tức giận đùng đùng. Hay lắm! Ai cũng cúi đầu xem điện thoại, không một ai xem chương trình cả.
Ông ta lập tức ra lệnh cho chị cả tịch thu điện thoại của tất cả mọi người.
“Bố, bọn con phải trả lời tin nhắn chúc tết, còn phải nhận lì xì mà!” Lý Thừa Dật muốn phản kháng.
Nhưng đều bị trấn áp: “Mấy việc này tết năm nào chả phải làm, chẳng lẽ những người gửi tin nhắn tối nay thì ngày mai đều biến mất hết à!”
Ninh Hảo đã có chuẩn bị, thoải mái bỏ điện thoại vào túi.
Văn Gia Xương không buông tha: “Hảo Hảo có hai cái điện thoại, Thừa Dật cũng thế, đều thu hết cho bố!”
Ninh Hảo chỉ đành nộp luôn cái còn lại, nằm xuống, chẳng còn gì luyến tiếc nữa.
Điện thoại không cho chơi, con người thì buồn chán, rỗng tuếch.
Văn Tư Hoàn để ý thấy tên khốn mặt dày Lý Thừa Dật kia tuy giả vờ nhìn màn hình ở chính giữa nhưng mặt lại hơi quay sang bên trái, khóe mắt thừa dịp liếc nhìn Ninh Hảo.
Anh nổi ý xấu, muốn chọc Lý Thừa Dật tức chết, nhưng anh hơi ngại khi hôn Ninh Hảo trước mặt mọi người, lỡ như ai quay đầu nhìn thì ngượng ngùng lắm, mà Văn Gia Xương quay đầu lại thì càng xấu mặt hơn.
Không thể hôn thật, không lẽ không được hôn giả? Tìm góc độ là được, chỉ cần Lý Thừa Dật trông thấy, tức chết là được.
Anh tìm được góc độ, lừa Ninh Hảo: “Mặt em dính gì thế?”