Văn Tư Hoàn đôi khi trông rất có trách nhiệm, đôi khi lại giống như đứa con nít.
Ninh Hảo tắm rửa xong, dựa vào giường mở laptop lên giải quyết công việc. Khóe mắt liếc ra phía xa, anh đang tập thể dục ở dầm cửa ngoài phòng, nửa người cởi trần, bám vào dầm cửa làm động tác hít xà. Ban đầu cô cho rằng anh đang “xòe đuôi” (*), nhưng anh lại không nhìn cô, không có ý định khoe khoang gì cả. Bỗng nhiên cô nhớ đến, là vì câu nói của chị hai.
(*) Xòe đuôi: Công đực thường chỉ xòe đuôi khi đến mùa giao phối, cố tình “khoe mẽ” thứ đẹp nhất trên cơ thể để thu hút con cái.
Cô ấy nói đàn ông gặp trắc trở trong việc mang thai là do sức khỏe không ổn, làm anh nổi cơn ganh đua rồi.
Ninh Hảo cảm thấy buồn cười, cô sợ anh hiểu sai ý, do dự một lúc rồi bỏ laptop xuống, nói với anh: “Lẽ nào anh thật sự đẩy ngày chuẩn bị mang thai lên à? Em không có ý đó.”
Văn Tư Hoàn ngẩn người, thả người xuống khỏi dầm cửa, lập tức giải thích: “Không đâu, anh biết mà, em có một cuộc chiến phải đánh, sao có thể mang thai vào lúc này được. Anh chỉ là… tự cải thiện bản thân mà thôi.”
Ninh Hảo thở phào.
Anh đi vào phòng ngủ, rẽ vào phòng thay đồ lấy quần áo đi tắm. Dù không nhìn thấy người, nhưng bên trong vẫn truyền đến tiếng ồm ồm: “Em và Lý Thừa Dật trao đổi với nhau rồi, anh ta có thể giúp em từ chối chức tổng giám đốc dự án không?”
“Chắc là không được. Là chiêu mà chú tư đánh ra trước, Văn Gia Xương chỉ là người tiếp chiêu, trước mắt ông ta không tìm được người có kinh nghiệm để đè những người đòi tiền thưởng cuối năm. Vốn dĩ Văn Thiên Lãng là một lựa chọn, nhưng việc anh ta gây ra ở Minh Châu đã làm Văn Gia Xương bất mãn. Mà anh ta cũng rất kỳ lạ, giống như biết trước chú tư muốn thoái thác trách nhiệm vậy, nhanh chóng xin nghỉ tạm thời. Hôm đó em nghe thấy tin tức này còn cảm thấy kỳ lạ, anh ta đã lăn lộn hai mươi năm rồi, sao bây giờ đột nhiên ý thức được việc kiến thức chính là sức mạnh, nói muốn đi học MBA (*)... Không biết có phải bọn họ đã thông đồng với nhau trước hay không.”
(*) MBA: Là tên viết tắt của chương trình Thạc sĩ Quản trị kinh doanh (Master of Business Administration), một trong những chương trình sau đại học được tìm kiếm nhiều nhất tại Việt Nam và các nước trên thế giới.
Khả năng thông đồng không lớn lắm, Văn Tư Hoàn lén lè lưỡi trong phòng thay đồ. Văn Thiên Lãng đi học MBA là bởi vì anh sợ anh ta thù dai, gây bất lợi cho Ninh Hảo, cho nên mấy ngày trước cố ý đến tìm anh ta nói chuyện, uy hiếp, dùng lợi ích để dụ dỗ, làm công tác tư tưởng để đuổi anh ta đi, không ngờ lại đuổi người gánh tội tốt nhất đi mất, để sự việc rơi vào đầu Ninh Hảo.
Anh chột dạ, nói năng yếu ớt: “Ồ… Vậy phải làm sao? Có cần đi khuyên Văn Thiên Lãng về không?”
“Không cần, để anh ta làm thì cùng lắm là làm người xấu, chắn được một số việc mà thôi. Để em làm biết đâu lại là một cơ hội. Quan hệ của chú tư ở công trình rắc rối phức tạp, tính ra cũng là cán bộ thâm niên của công ty, nhưng đó là thâm niên của thời kỳ hoang dại mười mấy năm trước. Chị Tiểu Nhàn nói, khi đó bọn họ làm công trình nhưng không biết đóng cọc, phải leo lên tường công trình của người ta học suốt đêm. Muốn kiếm tiền thì cắt xén nguyên vật liệu, chỉ dùng một nửa sắt thép trong yêu cầu của bản thiết kế. San lấp mặt bằng và di dời người dân thì dựa vào xã hội đen, nhà sập thì đổ tội cho đất… Bọn họ vẫn luôn cảm thấy tự hào vì lịch sử vinh quang này. Nhưng đến giờ, bọn họ còn tác dụng gì cho việc phát triển tập đoàn chứ? Chỉ riêng hợp đồng và tài vụ đã khiến bọn họ phiền chết rồi.”
Văn Tư Hoàn đi ra khỏi phòng thay đồ, mỉm cười tổng kết: “Vậy không tính là “cán bộ thâm niên”, mà là “cán bộ thâm niên của triều đại trước”.”
“Tập đoàn mở họp online, mỗi lần thảo luận phương án đều không có kết quả, chú tư chỉ nói duy nhất một câu cửa miệng “bớt thắc mắc, cứ làm đi!”. Cấp dưới không hiểu được, đành làm theo ý định của ông ta. Vân Thượng muốn chuyển mình thành doanh nghiệp hiện đại, vậy thì bắt buộc phải dời những “anh hùng áo vải” này đi.”
Anh nhớ lại câu nói “không ngờ lại khai chiến sớm như vậy” vừa rồi của cô ở cầu thang, hiểu ra một chút rồi. Cuộc chiến này sớm muộn sẽ phải đánh, hiện giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi, Ninh Hảo đến Vân Thượng chưa lâu, thế lực chưa đủ để dời núi.
“Em muốn làm thế nào?” Anh buồn rầu: “Anh có thể giúp được gì cho em không?”
Cô cười chua chát, ăn nói mơ hồ: “Vị trí này là chú tư tự nhường lại, vậy thì ông ta đừng hối hận.”
Văn Tư Hoàn biết mấy tháng tiếp theo Ninh Hảo có một cuộc chiến ác liệt phải đánh, nên không dám đến quấy rầy cô. Nếu cô vẫn chưa mọc đủ lông đủ cánh, chắc chắn phải nhờ vào sức mạnh của Lý Thừa Dật, cũng có nghĩa là cô còn phải gian díu mập mờ với anh ta. Mặc dù chuyện này khiến anh khó chịu, nhưng anh vẫn phân biệt rõ chuyện nào nặng, chuyện nào nhẹ, hiện giờ không phải lúc ghen bóng ghen gió với Lý Thừa Dật.
Khoảng thời gian này Ninh Hảo rất bận rộn, bận đặt ra tiêu chuẩn công việc cho Vân Thượng theo khung quản lý cơ bản của Hải Nguyên.
Tập đoàn đầu ngành như Hải Nguyên đã rất thành thục, cho dù là cương vị quan trọng hơn nữa, bớt một người hay đổi một người đều rất khó ảnh hưởng đến toàn cục, chủ yếu dựa vào phương pháp và quy trình công việc được đặt ra với tiêu chuẩn cao, bất cứ tình huống nào cũng có phương án dự phòng. Đó là kinh nghiệm tích lũy của doanh nghiệp hiện đại có quy mô lớn suốt mấy chục năm, là kết tinh trí tuệ của mấy đời quản lý cấp cao. Trong mười mấy năm bất động sản phát triển nhanh chóng nhất này, bất động sản ở khu Hoa Đông là phát triển chói mắt nhất, đương nhiên người cầm lái của Hải Nguyên là Ninh Vĩnh Vinh có cống hiến không hề nhỏ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Việc Ninh Hảo làm hiện giờ chẳng qua là “chép bài của bố mình” thôi.
Vân Thượng muốn đạt được mức độ chín muồi như thế trong thời gian ngắn là điều không thể nào, nhưng đường đua khác nhau, chỉ cần Vân Thượng dẫn đầu những doanh nghiệp tư nhân cùng ngành khác đã coi như thắng rồi.
Mùa đông này đối với rất nhiều doanh nghiệp tư nhân mà nói đều là mùa đông lạnh lẽo không thể chịu nổi, thành phố Giang nguy hiểm trùng trùng, có rất nhiều doanh nghiệp quy mô tầm trung lúc trước nổi tiếng nhờ xây dựng được dự án đẹp đẽ nào đó thì hiện nay nguồn vốn đã cạn kiệt, rơi vào khủng hoảng. Trên thị trường, người dân thấp thỏm không yên, ngoại trừ khu vực trung tâm thành phố, họ không còn dám mua những căn hộ đang được rao bán nữa, sợ mua phải tòa nhà chưa hoàn thiện. Việc xem xét kỹ lưỡng thị trường lại khiến mùa đông thêm lạnh lẽo.
Văn Tư Hoàn cũng bận rộn, sau ngày cuối tuần về Vụ Tùng Viện báo cáo với Văn Gia Xương xong, bọn họ gần như chưa từng gặp mặt.
Anh dành chút thời gian về nhà mấy lần, nhưng thật không may là cô vẫn chưa về.
Ninh Hảo lặng lẽ dẫn người về sửa cửa tự động, Văn Tư Hoàn thì đi cùng Văn Gia Xương đến công viên sinh thái bên cạnh cho chạy drone đã lắp ráp xong. Nhưng thời gian hai người lệch nhau nên không gặp mặt được.
Có điều, mỗi tối đều gọi điện khiến Văn Tư Hoàn thấy rất an toàn, anh cảm thấy có lẽ Ninh Hảo không đến mức quên mất anh.
Đến khi gặp mặt đã là hôm giao thừa, dù là ngày đặc biệt nhưng lịch trình vẫn dày đặc.
Hai người cùng mẹ của Văn Tư Hoàn đi dạo trung tâm thương mại, mua quần áo mới cho bà ấy trước. Bà ấy tiết kiệm quen rồi, con cái mà không bỏ tiền thì bà ấy cũng không nỡ mua đồ cho mình. Sau đó, hai người lại tiếp tục đưa Náo Náo về nhà của Ninh Hảo. Ninh Hảo không ở nhà ăn cơm giao thừa, bố mẹ cô không có ý kiến gì, nhưng yêu cầu phải đưa chó về nhà ăn tết, mẹ cô nhớ nó rồi. Bà cảm thấy tuổi của nó đã cao, không còn sống được bao lâu nữa, không muốn để nó qua đời ở nhà người khác.
Văn Tư Hoàn lái xe, Ninh Hảo quen ngồi ở ghế lái phụ, vị trí rộng rãi ở hàng sau dành cho Náo Náo. Nó ngồi ngay ngắn trong hàng rào bằng đệm hơi.
Trong thời gian đó, Ninh Hảo hỏi: “Anh còn bao lì xì không?”
Văn Tư Hoàn lắc đầu.
Cô nói: “Đỗ ở cửa hàng tiện lợi phía trước đi, em mua thêm ít.” Buổi tối về nhà còn có con của hai chị gái, con cháu của họ hàng Văn Gia Xương, cần rất nhiều lì xì.
Văn Tư Hoàn đỗ xe bên đường, cô xuống xe đi mua. Anh có chút thời gian bèn quay đầu xác nhận xem chó còn ổn hay không thì trông thấy nó mặc quần áo màu đỏ tươi, tràn đầy sức sống, đang há miệng vui vẻ.
“Người anh em à, mày không đến mức sống thê thảm như vậy chứ. Bộ quần áo này đã mặc được… tám năm rồi nhỉ?” Mặc dù trông còn rất mới, nhưng Văn Tư Hoàn nhớ đó là bộ đồ anh mua vào tám năm trước, còn mua kèm cả một bộ đồ chơi. Thường ngày Náo Náo không mặc đồ, chắc bộ quần áo nhỏ này chỉ mặc một lần mỗi năm tết đến, đồ chơi thì nửa năm nay chẳng thấy đâu, chắc đã mất rồi.
Náo Náo nghe không hiểu, cho rằng anh đang khen nó, nhiệt tình vẫy đuôi, muốn tiến tới ghế trước liếm anh.
Văn Tư Hoàn nhấc cánh tay đẩy nó về: “Được rồi, được rồi, mày để ý chút đi. Đường phố này người qua lại đông đúc lắm đó.” Sau khi đẩy nó về thì anh nắm lấy chân trước nó: “Hai ngày nữa anh mua mấy bộ mới cho mày. Mày thấy Lý Thừa Dật không ổn đúng không? Đi theo mày lâu như thế mà không tận tâm hầu hạ mày gì cả. Loại gian thần này nhớ phải đuổi anh ta ra xa Ninh Hảo…”
Ninh Hảo quay trở lại, khi còn mười mấy bước thì nhìn vào trong xe qua cửa sổ. Cô vô tình được nhìn thấy một bức tranh xứng đáng nổi tiếng thế giới, Văn Tư Hoàn đang nắm lấy móng vuốt của chó không buông, miệng mấp máy không ngừng, anh còn đi nói chuyện với chó cơ đấy.
Cô mở cửa xe ngồi vào trong, mỉm cười nói: “Anh đang làm gì thế? Như hai nguyên thủ quốc gia bàn chuyện không bằng.”
Anh bỏ chân chó ra, tiếp lời cô: “Bàn bạc hợp tác đa phương.”
Anh xoay vô lăng, xe rẽ vào Thúy Trúc Uyển mà nhà Ninh Hảo ở. Đi vào con đường chính còn phải rẽ vào đường phụ mới tới cửa nhà của nhà Ninh Hảo. Nhưng bố mẹ cô đã đứng ở đầu đường chính đợi rồi, trông thấy xe thì vui mừng vẫy tay.
Văn Tư Hoàn dừng xe trước, Ninh Hảo nhảy xuống xe, ôm lấy bố mẹ, rồi lại thả Náo Náo xuống xe. Giờ Náo Náo đã không còn nhảy nhót nhiều nữa, thường chỉ nhấc chân trước đặt lên người người ta. Ninh Vĩnh Vinh ẵm nó lên như ẵm con nít: “Vẫn còn mập thế này à, Heo mập, sống thêm năm năm nữa chắc không thành vấn đề nhỉ?”
“Bố, mẹ.” Văn Tư Hoàn chào hỏi, rồi lấy câu đối xuân đã chuẩn bị sẵn ở hàng ghế sau ra, hỏi phải dán ở cửa nào.
Bà Hách lần nào nhìn thấy anh cũng cảm thấy đẹp trai hơn lần trước, có giáo dưỡng có khí chất, càng nhìn càng vừa mắt, cho nên bà luôn bày ra bộ mặt vui vẻ tươi cười với anh, dẫn anh đi dán câu đối khắp nhà.
Ninh Hảo đậu xe vào hầm, được bố khen ngợi: “Sao bố cảm thấy kỹ năng lái xe của con tiến bộ rồi nhỉ?”
“Tư Hoàn đưa con đi tập ạ.”
“Định khi nào mua xe?”
“Chưa vội ạ.”
Ninh Hảo không nói, cô đoán chắc chẳng bao lâu nữa Văn Tư Hoàn sẽ mua xe mới, một người sáng lập doanh nghiệp dù sao phải có khí thế một chút. Hơn nữa, cô muốn sử dụng chiếc xe này vì nó nhỏ gọn, tiện lợi, Văn Tư Hoàn về nước mới mua nên số ki-lô-mét đi được rất ít, gần như là xe chuyên dụng của cô. Anh đã lái nó đưa đón cô gần một năm, cô vẫn có chút tình cảm với nó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô và bố ngồi uống trà, vuốt ve chó nói chuyện ở phòng khách, tốn hết nửa buổi chiều.
Sau khi dán câu đối xong, Văn Tư Hoàn phát hiện ống nước trong sân bẩn rồi, lại giúp đỡ dọn vệ sinh một chút, nhân tiện cầm vòi nước rửa sân trước, sân sau một lượt, còn cố chấp đuổi bà Hách vào trong nhà: “Mẹ, bên ngoài lạnh lắm, mẹ vào trong trước đi. Nhiệt độ hôm nay giảm xuống âm độ nữa, cẩn thận lát nữa mặt đất chưa khô đã bị đóng băng rồi. Đầu năm đầu tháng bị ngã, phải đi khám bác sĩ thì không hay đâu ạ.”
Bà Hách cười híp mắt về phòng khách nói với Ninh Hảo: “Chàng rể này không tồi, mặc dù không biết nói chuyện, nhưng trái tim lương thiện.”
Ninh Vĩnh Vinh lại yêu cầu nghiêm khắc hơn: “Không biết nói chuyện đã là khuyết điểm lớn nhất rồi.”
Bà Hách: “... Vẫn là xấu xí chí mạng hơn.”
Ninh Hảo cảm thấy một nhà ba người đều ở trong phòng có điều hòa ấm áp, một mình người ta chịu lạnh làm việc trong sân thì không hay lắm, vội vàng đi gọi anh vào.
Văn Tư Hoàn hỏi sao không thấy người giúp việc trong nhà thì bà Hách nói: “Mẹ cho dì nghỉ lễ rồi, người ta cũng phải về nhà ăn tết chứ, hai ông bà già lại không có việc gì phải làm nhiều. Mẹ đã mua mấy túi đồ ăn giao thừa chế biến sẵn rồi, bên trong cái gì cũng có, hâm nóng là ăn được, còn không cần tốn công dọn dẹp.”
Bỗng nhiên người làm con rể cảm thấy khó chịu trong lòng, lúc trước nghe nói nhà họ Văn và nhà họ Uông cãi nhau to vì vấn đề nên về nhà ai ăn tết, anh cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng giờ đã trải nghiệm được rồi.
Giống như anh đã cướp mất con gái cưng của người ta, khiến gia đình không được đông đủ vậy. Con gái không ở nhà, hai người già cũng bỏ hết mấy nghi thức phức tạp. Mọi thứ đều làm đơn giản, không giống như đang ăn tết.
Ninh Hảo không biết tại sao cảm xúc của anh bỗng trở nên sa sút, cô nhìn đồng hồ đã đến giờ về Vụ Tùng Viện rồi bèn giục: “Mau đến chúc tết bố mẹ đi, chúng ta phải xuất phát rồi.”
Bà Hách bất ngờ lấy một bao lì xì ở sau tấm đệm sofa đưa cho anh, nhìn độ dày chắc phải mười nghìn tệ: “Đây là tiền lì xì của con. Chúc con năm sau sự nghiệp thành công, mọi điều tốt đẹp.”
Văn Tư Hoàn ngạc nhiên.
Anh và Ninh Hảo từng thương lượng nên lì xì bao nhiêu cho bố mẹ vợ, Ninh Hảo nói không cần, đã chuyển năm mươi nghìn tệ cho mẹ sắm đồ tết rồi. Anh lập tức chuyển lại cho Ninh Hảo năm mươi nghìn, kiên quyết nói đàn ông nên có trách nhiệm nuôi gia đình, tiền biếu phụ huynh bắt buộc phải để anh chi.
Giờ bà Hách lại lì xì lại như vậy, anh hốt hoảng, vội vàng từ chối, quay đầu dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Ninh Hảo. Nào ngờ trong tay cô cũng có một bao lì xì lớn, vui vẻ nhận lấy, còn quay sang khuyên anh: “Anh nhận đi, tiền này khác, nó là tiền lì xì.”
“Anh, anh đã…” Anh còn chưa nói xong, bỗng nhớ đến Ninh Hảo cũng trưởng thành rất nhiều năm rồi, lại trông thấy Ninh Hảo ra hiệu ánh mắt với mình, đoán rằng đây chắc là truyền thống đặc biệt của nhà họ, nên ngơ ngác nhận lấy: “Con cảm ơn bố mẹ ạ.”
Hai người tạm biệt bố mẹ vợ và Náo Náo.
Anh thắc mắc trong lòng, lên xe lập tức hỏi rõ ngọn ngành.
Nhưng đến cuối cùng Ninh Hảo vẫn không giải đáp thắc mắc cho anh, chỉ mỉm cười, nói năng mập mờ: “Không có gì cả, tiền lì xì là tiền lì xì thôi. Tết thì phải vui vẻ chứ.”
Anh chưa từng nhận được tiền lì xì.
Lúc nhỏ điều kiện trong nhà không tốt, mẹ anh và nhà mẹ đẻ xa cách, trong tay bà ấy không có bao nhiêu tiền, không có tâm trạng làm chuyện dỗ con nít này.
Anh không biết trong này có bao nhiêu, nhưng anh nghĩ, lát nữa vẫn nên trả lại số tiền này cho Ninh Hảo, cầm tiền của nhà gái khiến anh thấy xấu hổ.
Xe lái vào hầm để xe của Vụ Tùng Viện, anh tạm thời quên đi chuyện bao lì xì.
Bởi vì vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Lý Thừa Dật mặc áo len màu kem, cầm ly đứng ở nơi giáp ranh giữa hầm xe và trong nhà, phía đèn đuốc sáng trưng kia.
Hai vợ chồng xuống xe, rồi lấy đồ ở cốp sau ra, đi về trước.
Ninh Hảo phóng khoáng chào hỏi anh ta.
Lý Thừa Dật cười với cô, ngó lơ sự tồn tại của Văn Tư Hoàn: “Bố nói hôm nay về sớm ăn cơm giao thừa, cả nhà cùng nhau xem Xuân Vãn (*) ở rạp chiếu phim trong nhà, bắt buộc phải xem.”
(*) Xuân Vãn: Một chương trình trong dịp tết giống như Táo quân của Việt Nam.
Ninh Hảo bỗng mặt mày nhăn nhó: “... Có thể mang theo điện thoại không?”
“Chuyện này thì bố không nói, chắc cứ mang đi.”
Văn Tư Hoàn không thể rời đi trước, nhưng đứng tại chỗ nghe hai người nói chuyện thì cảm thấy rất khổ sở, chỉ vài giây mà như trôi qua mấy thế kỷ vậy. Cuộc nói chuyện này hoàn toàn không vượt quá giới hạn, nhưng lại khiến anh nhớ đến khoảng thời gian thanh mai trúc mã của họ.
Một người trêu chọc, một người oán trách, cùng lúc trợn mắt, cùng nhau thở dài đã trở nên quen thuộc đến mức tự nhiên.
Khoảng thời gian gần đây không gặp Ninh Hảo, bởi vì cô đang ở Vụ Tùng Viện.
Có phải bọn họ ngày ngày cùng đối diện với cái gia đình rắc rối này nên lại tìm về sự ăn ý như thuở ban đầu rồi không?