- Con chào bác Hàn. Chúc bác luôn luôn mạnh khỏe. Mừng thọ của bác con không biết phải biếu bác món quà quý giá thế nào, nên chỉ có thể đặt vài loại thuốc bổ thượng hạng từ nước ngoài. Mong bác tẩm bổ sức khỏe.
Nha Tịnh nhìn thấy một màn vừa rồi của cô gái. Cả việc cô gái khoác tay Hàn Diên, Nha Tịnh liền nhẹ nhàng thu lại cánh tay mình đang khoác vào anh, từ từ lui về phía sau, đứng cách anh một khoảng. Bản thân Hàn Diên đột ngột bị người lạ khoác tay nên lập tức thu tay mình lại. Hướng về phía Nha Tịnh mà cách cô gái một khoảng. Cô gái thấy phản ứng mạng mẽ của Hàn Diên như vậy, cảm thấy vừa bất ngờ vừa ngượng ngùng. Cô lập tức điều chỉnh lại tâm trạng mình, nhìn về phía Hàn Duật mà mừng thọ ông. Hàn Duật liền vui vẻ, đáp lại cô gái.
- Tịch Sa, cảm ơn con.
Song, ông liền nhìn về Hàn Diên mà giới thiệu.
- Đây là Triệu Tịch Sa. Con gái của Chủ tịch Triệu. Có vẻ đây là lần đầu hai đứa gặp nhau.
Tịch Sa chủ động tiến về phía Hàn Diên vài bước, nhìn anh cười nho nhã nói.
- Trước đây em đã nhiều lần mong muốn có cơ hội được gặp anh. Cuối cùng thì hôm nay em đã gặp được rồi. Liệu anh có thể cùng em ghép cặp đề tham gia bữa tiệc mừng thọ của bác Hàn không?
Nha Tịnh nãy giờ chỉ im lặng quan sát Tịch Sa. Ngoài mặt, cô không tỏ ra bất kỳ biểu cảm gì, nhưng bên trong đang thầm phán xét cô ta là loại người gì. Tịch Sa thuộc vào dạng có thể nói là giả tạo, bề ngoài tỏ ra yếu đuối, hành động nho nhã, giọng nói nhẹ nhàng, luôn tỏ ra ngây thơ nhưng bên trong mưu mô xảo quyệt, rõ ràng đã thấy Hàn Diên đang cùng một cô gái khác khoác tay nhưng bản thân lại không hề có ý tứ mà chen ngang vào.
Nha Tịnh lo rằng nếu bản thân mình đứng ra tranh chấp với cô ta thì sẽ gây ra sự chú ý với nhiều người quyền thế xung quanh lúc này, bản thân đang là sát thủ bị chính tổ chức của mình truy sát, lại suýt chút đã lấy mạng Chủ tịch tương lai của Hàn thị, cô làm sao có tư cách mà nói gì ở đây chứ. Đang miền man trong dòng suy nghĩ, đột nhiên Hàn Diên đưa tay ra phía sau, chuẩn xác bắt trọn được tay Nha Tịnh. Cô biết bản thân Hàn Diên bây giờ đang rất khó xử, hôm nay là tiệc mừng thọ của cha, anh không muốn gây ra những phiền phức không đáng có.
Nhưng Hàn Diên lại cực kỳ ghét người khác ép buộc anh làm những điều mà anh không muốn. Chợt lúc này, Từ Ôn bỗng nhiên xuất hiện, anh nhanh chóng đi đến trước mặt Hàn Duật, đứng vào vị trí giữ Hàn Diên và Tịch Sa, khẽ cúi đầu, giọng từ tốn nói.
- Chủ tịch Hàn, cảm ơn ngài đã mời tôi đến dự bữa tiệc ngày hôm này. Mong ngài giữ gìn sức khỏe.
Hàn Duật lập tức vỗ vai Từ Ôn, cười nói.
- Từ Ôn, con không cần khách sáo. Con tuy là bác sĩ riêng của Hàn Diên nhưng cũng là bạn thân từ nhỏ của nó.
Bác xem con như người trong gia đình.
- Cảm ơn bác đã quan tâm. Vậy....
Từ Ôn liền dời ánh mắt về phía Hàn Diên, giọng chậm rãi nói.
- Không biết Giám đốc có thể dành ra chút thời gian không? Chủ tịch Diệp đang muốn bàn với anh một số việc.
Hàn Diên nhìn vào mắt Từ Ôn, liền hiểu ngay lời nói của anh. Hàn Diên trầm giọng đáp.
Được, ồng ấy đang ở đầu?Tôi sẽ đưa anh và tiểu thư An Ni đến đó.Nói đoạn, Từ Ôn liền quay về phía Hàn Duật, tỏ ý sẽ rời đi cùng Hàn Diên và Nha Tịnh, Tịch Sa muốn ngăn lại nhưng không biết phải nói như thế nào, nên chỉ biết đứng trơ ra nhìn mọi hành động và lời nói nhanh gọn của Từ Ôn. Lúc anh rời đi, còn âm thầm nhìn cô với anh mắt châm chọc.
Sau khi Từ Ôn đã thành công đưa Hàn Diên và Nha Tịnh ra một góc. Vẻ mặt anh bắt đầu thể hiện vẻ đắc chí.
- Vẫn là tôi đây ra tay cứu giúp, nếu không đêm nay cô đã mất Hàn Diên rồi.
Nha Tịnh nghe anh nói vậy liền tỏ ra khinh bỉ nói.
Ai cần anh xen vào. Anh ta đi cùng cô gái đó tôi còn vui mừng là đằng khác, chỉ mong bản thân mau mau được thoát khỏi anh ta đây này.Vậy sao? Chứ không phải cô đang cố kìm nén để bản thân không nổi điên lên mà tranh chấp ngay tại đó với cô ta à?
Nha Tịnh nghe Từ Ôn nói vậy, mặt lập tức có cảm giác nóng rang lên, cô biết hai má cô đang đỏ ửng cả lên rồi nhưng may mắn họ đang đứng trong góc tối nên cả Từ Ôn và Hàn Diên đều không nhìn rõ sự khác lạ trên khuôn mặt của cô. Giọng như bị tắt nghẹn.
Ai...ai nói, tôi không có như vậy.Cần gì ai nói, trên mặt cô viết ra hết rồi kìa, Chương An Ni à.Vừa nói, Từ Ôn vừa chỉ tay lên mặt cô mà cười thích thú, miệng còn gọi cả tên giả mà Hàn Diên mới đặt cho cô.
Bởi nếu gọi cô là Doãn Tư Thanh, không may xung quanh đây xuất hiện người của tổ chức thì cô lập tức sẽ bị bại lộ ngay. Cái tên Nha Tịnh thì càng không được gọi đến. Từ Ôn và Nha Tịnh cứ không ngừng liên tục châm chọc nhau, Hàn Diên chỉ trầm mặt đứng đó, ánh mắt anh càng ngày càng tối, vẻ mặt càng ngày càng khó coi. Cả hai lập tức ý thức có sự khác thường liền nhìn về phía Hàn Diên đang trong bộ dạng như sắp phát điên đến nơi. Từ Ôn khó hiểu hỏi Hàn Diên.
- Cậu làm sao vậy?
Hàn Diên làm lơ đi câu hỏi của Từ Ôn, chỉ trừng mắt nhìn về phía Nha Tịnh. Cô liền hiểu ngay vấn đề chắc chắn nằm ở mình. Cô nhỏ giọng, khẽ hỏi, tốt nhất không nên chọc điên người đàn ông này.
Có chuyện gì vậy?Từ Ôn, tôi muốn nói chuyện riêng với An Ni.