Tối hôm ấy, Nha Tịnh khoác lên mình bộ lễ phục dài màu đen, phía trên váy là phần trể nhẹ vai với chất vải mỏng nhưng vẫn kín đáo che được vết sẹo chưa lành ở vai trái của cô, phần tà váy xẻ dài vừa chấm gót, khi di chuyển làm lộ ra đôi chân dài thon thả, cô trang điểm nhẹ nhàng nhưng nhìn rất thu hút, mái tóc tạo kiểu không quá cầu kỳ kèm theo một chiếc kẹp bạc được kết lên tóc. Trên cả đoạn đường đi, Hàn Diên cứ mãi ngắm nhìn Nha Tịnh, khiến cô ngại đến đỏ cả mặt. Bản thân Nha Tịnh trước nay rất ít trang điểm hay là diện lễ phục sang trọng như thế này. Cuộc sống của cô chỉ là đi học, đi dạo, đi làm nhiệm vụ cho tổ chức, hoặc là đi bar uống rượu. Đối với việc đi học, đi dạo cô không cần trang điểm, trang phục cũng rất bình thường, còn đi bar thì sẽ là váy ôm body, sexy, trang điểm nhìn rất táo bạo, mang phong cách lôi cuốn, ma mị. Hàn Diên nhìn đã biết Nha Tịnh không quen mặc kiểu trang phục thế này.
- Tôi biết em không quen mặc kiểu trang phục thế này. Nhưng em chịu khó một chút nhé. Đây là tiệc mừng thọ của cha tôi, tôi muốn em phải cùng tôi nổi bật.
Vừa nói, Hàn Diên liền khoác tay lên vai, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tay còn lại mân mê từng ngón tay cô. Nha Tịnh nghe anh nói vậy, vẻ mặt cũng thả lỏng đi đôi chút.
- Được rồi, không sao. Mà ai đời lại đem sát thủ ám sát mình về dự bữa tiệc mừng thọ của cha mình chứ. Anh không sợ....
Nha Tịnh nhìn anh với ánh mắt tinh nghịch, giống như chuyện cô muốn nói đó chỉ như một trò đùa. Hàn Diên lập tức hiểu ý, đưa ngón tay gõ mạnh vào trán cô.
- A-a...
- Em đấy, bỏ ngay suy nghĩ đó cho tôi. Nếu em dám manh động, đừng trách tôi hành hạ em muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Nha Tịnh bị anh gõ vào trán, kèm theo lời cảnh cáo. Cô nhăn mặt đưa hai tay ôm trán, bộ dạng tỏ ra vô cùng đáng thương. Hàn Diên dường như nhận ra mình đã hơi mạnh tay, anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra đề kiểm tra. Sau khi xác nhận không bị bẩm quá nhiều, anh chậm rãi hôn nhẹ vào đó, giọng an ủi.
- Tôi xin lỗi, làm em đau rồi.
Chiếc xe tiến thẳng vào dinh thự riêng của Hàn thị, vừa xuống xe Hàn Diên liền tinh tế giúp cô giữ phần tà váy, còn nhanh chóng giúp cô chỉnh lại phần đuôi tóc bị rối do ngồi tựa vào lưng ghế. Sau đó, Nha Tịnh khoác lấy tay
Hàn Diên bước vào trong sảnh dinh thự. Vừa vào trong, lập tức rất nhiều ánh mắt đồ dồn về phía họ. Tiếp đến là những lời thì thầm bàn tán xôn xao. Nha Tịnh cố giữ để bản thân mình không hành động gì quá khó coi làm mất mặt Hàn Diên. Lúc này, phía trên cầu thang xuất hiện hình bóng cao lớn, uy nghiêm của một người đàn ông. Mọi tiếng bàn tán đều ngưng lại ngay lập tức, tẩm mắt của mọi người đều hướng về phía người đàn ông đó. Người đó có thân hình rất cao to, cần đối, mái tóc được vuốt gọn gàng nhưng vẫn điểm vài sợi tóc bạc của tuổi ngoài trung niên. Trên tay cầm chiếc gậy với thân đen óng, đế gậy tỏa ra màu vàng sáng lóa, đầu gậy được điêu khắc hình rồng uốn lượn cực tinh xảo. Người đàn ông vừa đi xuống, ánh mắt nhìn lần lượt qua những vị khách trong sảnh.
Những vị khách người đàn ông ấy nhìn đến đều gật nhẹ đầu thay cho lời chào hỏi. Người đàn ông cũng rất lịch sự mà gật đầu đáp lại. Khi người đàn ông đã cách Hàn Diên và Nha Tịnh một khoảng, ông liền dừng lại, anh liền nắm lấy tay cô đang khoác lên tay mình mà đi. Khi đến trước mặt người đàn ông, Hàn Diên cúi đầu, chậm rãi nói.
- Con chào cha. Mong cha giữ gìn sức khỏe.
Nha Tịnh nghe Hàn Diên gọi như vậy cũng ý thức được đây là ai. Cô cúi đầu, từ tốn nói.
- Con chào Chủ tịch. Mong ngài giữ gìn sức khỏe.
Người đàn ông cười hiền hậu, vỗ nhẹ vào vai Hàn Diên, nói.
- Cảm ơn con.
Song nhìn về phía Nha Tịnh.
- Cảm ơn con.
Hàn Diên nghe vậy thì lập tức nắm tay Nha Tịnh, kéo cô lên đứng song song với mình. Anh nhìn Nha Tịnh rồi lại nhìn về cha.
- Thưa cha, đây là bạn gái con. Đây là cha của anh.
Nha Tịnh nghe vậy liền nhanh chóng cúi đầu. Cô cố ép cho giọng của mình không run rẩy.
- Con là Chương An Ni, rất hân hạnh được gặp Chủ tịch ạ.
Người đàn ông nghe vậy thì khẽ cười, đưa tay về phía Nha Tịnh. Cô lập tức cúi nhẹ người, hai tay lễ phép mà nắm nhẹ bàn tay to lớn nhưng đã chai sạn theo năm tháng của người đàn ông.
Ta là Hàn Duật. Con cứ gọi là bác Hàn cũng được.Vầng ạ.Nha Tịnh cúi nhẹ đầu, khẽ đáp.
- Quà mừng thọ của cha quản gia sẽ mang lên sau. Món quà đó là do An Ni chọn đấy ạ.
Hàn Diên nói xong liền nhìn về phía cô, ánh mắt chứa đựng mọi sự ôn nhu. Hàn Duật nghe vậy liền hướng về phía
Nha Tịnh. Giọng khách sáo nói.
- Làm phiền đến con quá.
Nha Tịnh nghe vậy liền xua tay, cười ngượng.
Không gì đâu, thưa Chủ...À, bác Hàn, không phiền gì đâu ạ. Hơn nữa cũng là do anh ấy mua, con cũng không kịp chuẩn bị quà cho bác.Không sao cả. Chỉ cần con chọn là được rồi. Cảm ơn các con.
Khi cả ba người đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên mọi người lại bắt đầu hướng về phía cửa mà bàn tán gì đấy.
Cả ba người bị thu hút nên lập tức nhìn ra phía cửa. Trước cửa, một chiếc xe hơi sang trọng vừa mở cửa, tài xế đưa tay về phía trước, cô gái trong xe từ tốn đặt nhẹ bàn tay lên cánh tay người lái xe. Tiếp đến là đôi chân mang đôi cao gót màu bạc bước xuống xe. Một cô gái diện trên mình bộ lễ phục mà hồng phấn, phần tà váy xẻ hơi qua đầu gối, mái tóc được vấn hờ với vài sợi bay lả lướt càng tạo thêm phần quyến rũ. Cô gái vừa bước xuống xe, liền cười nhẹ chào hỏi những người đang đồ dồn ánh nhìn về phía mình. Cô chậm rãi bước vào trong sảnh, khi nhìn thấy
Hàn Diên còn có cha của anh. Cô lập tức tiến về phía đó, như không nhìn thấy Nha Tịnh đang khoác tay Hàn Diên, cô gái cũng không nhanh không chậm mà khoác lấy tay Hàn Diên, hướng về phía Hàn Duật mà chào hỏi.