Ám Hương

Chương 78




Những ngày cuối đông qua đi, nhường chỗ cho tiết xuân nồng hậu đã đến. Mùa xuân năm nay, Bắc Kinh lại lạnh hơn mọi khi. Tuy nhiên vẫn xen vào đó là những tia nắng vàng ấm áp, dễ dàng lắp đầy không gian lạnh buốt khi cần thiết.

Trạch Lam hiện giờ đang trong giai đoạn thai kì của tháng thứ năm, bụng đã to hơn khá nhiều. Cô diện chiếc đầm suông dài chạm gối màu trắng, phần tay áo lỡ được may bằng ren mỏng, thân chính là chất lụa mịn màng, nổi bật là một đoá anh đào được thêu thủ công làm điểm nhấn. Xung quanh được đính đá hồng mao, vài cánh hoa rơi dần về phía chân váy tạo nên tổng thể mềm mại.

Cô ngồi ở ban công, ngắm nhìn vài chú chim nhỏ đang đậu trên nhánh đỗ quyên gần đó. Vẫn là một đôi mắt đẹp nhưng man mác buồn, cô vô thức mỉm cười, đưa tay ra trước.

"Lại đây..."

Trong lòng bàn tay Trạch Lam có cầm một ít hạt phỉ, cô nghiêng đầu, cười nhẹ nhàng.

Mất một lúc sau, mới có hai con trong số chúng tiến đến gần. Đôi chân nhỏ xíu của chúng nhún nhảy, đưa chiếc mỏ bé xinh xuống tay cô.

"Ngoan!"

Trạch Lam vui vẻ khen ngợi, một tay chống cằm thích thú ngắm nhìn. Dạo gần đây cô cố gắng giữ cho tâm trạng mình luôn trong trạng thái yên tĩnh, vì muốn tốt cho đứa bé trong bụng.

Năm tháng mang thai, giai đoạn khó khăn không ít khi sức khoẻ cô căn bản đã không tốt. Cứ hai tháng, cô lại phải tiêm thuốc một lần. Trước đây là cách nhau sáu tháng, còn bây giờ rút ngắn đến vậy. Cô tự biết bản thân cần phải cẩn thận hơn, tự bảo trọng chính mình.

Cô không vì hận Giang Triết Hàn mà sinh ra ghét bỏ đứa nhỏ. Dù gì đi nữa, sự thật thì nó vẫn là con của cô. Thời gian mang thai trôi qua, mỗi ngày, tình cảm cô dành cho đứa bé này mỗi lớn dần.

"Mong con chào đời khoẻ mạnh!"

Lúc nào, trong đầu cô cũng nghĩ đến điều đó. Cô biêt cuộc sống của mình vốn dĩ đã mất đi khái niệm yên bình, cô không muốn đến cả đứa con mình cũng sinh ra trong hoàn cảnh như vậy.

Đang mãi suy nghĩ, bỗng dưng có tiếng mở cửa mới làm cô mất tập trung. Quay mặt đi một cái, đã chẳng còn chú chim nào xung quanh cô nữa. Chúng đã bị doạ cho bay đi mất.

Trạch Lam mặt mũi vô cảm trở lại, không mỉm cười nhẹ nhàng, không sự thoải mái như ban đầu. Cô nhìn Giang Triết Hàn, rồi chẳng nói gì mà quay mặt nhìn ra phía rừng thông bên ngoài.

Ánh mắt Giang Triết Hàn vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng lại đan xen nhiều sự phức tạp hơn cả trước đây. Hai tay giấu sau túi quần, hắn đi đến bên cạnh cô, trầm trầm cất giọng:

"Vào trong đi! Buổi sáng gió vẫn khá lạnh, không nên ngồi đây quá lâu."

Trạch Lam nghe thấy câu nói của hắn, rõ đến từng câu từng chữ, nhưng cô lại vờ như không để tâm. Cô không trả lời, cũng không nhìn hắn, chỉ đứng dậy rồi nhẹ nhàng lướt qua hắn mà trở vào trong phòng.

Bất chợt, bước chân cô khựng lại khi cổ tay bị giữ lấy. Lực kéo vừa phải không hề làm đau cô nhưng vẫn không hề có ý muốn dễ dàng bỏ ra.

Giang Triết Hàn đau lòng nhìn vào mái tóc dài đang xoã hờ hững chấm lưng của cô, nó nổi bật một cách mượt mà trên nền vải trắng tinh.

Hắn hỏi: "Rốt cuộc, em muốn im lặng với tôi đến khi nào?"

Không hề có bất kì ai đáp lại, chỉ có tiếng gió xuân khẽ thổi qua tán lá cây bên ngoài làm rung lên những âm thanh nhỏ nhặt.

Trong tâm tư Trạch Lam chẳng có chút động tĩnh, đáy mắt cô phẳng lặng vô cùng, như một mặt hồ trong vắt chẳng gợn sóng. Khoé môi cô hơi nhếch lên, nhưng lại dừng cố tình không tạo thành nụ cười.

Sự kiên nhẫn suốt gần ba tháng qua của Giang Triết Hàn bây giờ đã hoá lớn bằng trời đất. Kể từ ngày hôm đó, sau khi tỉnh lại, cô đã không hề nói động gì đến hắn dù chỉ một lời.

Suốt thời gian qua, hắn xuất hiện trước mặt cô hay không đều chẳng khác gì hoá thành kẻ vô hình. Hình bóng hắn không thể đọng lại trong mắt cô dù chỉ là một chút. Nhưng trong mắt hắn, lại cảm thấy chật chội đến đau nhức khi phải dồn nén quá nhiều thứ thuộc về cô.

Hắn siết lấy cổ tay Trạch Lam, xoay người cô trở về sau đối diện với hắn. Lần nữa, thứ khiến hắn vừa căm giận lại vừa đau lòng chính là ánh mắt của cô.

Nó còn hơn cả sự vô cảm gấp nghìn lần!

Có lẽ, khi con người ta kiên quyết không muốn chấp nhận một điều gì đó thì lại trở nên vô tình đến mức tàn nhẫn. Trạch Lam không muốn nhận ra tình cảm của Giang Triết Hàn dành cho cô, cô càng không muốn thừa nhận sự quan tâm thực lòng của hắn.

Tuy rằng cô muốn bù đắp, nhưng sinh cho hắn một đứa con đã là quá đủ. Bản hợp đồng định mệnh đó, những vết sẹo lưu laii trên người Phù Dung và trong kí ức của cô. Mãi mãi cô cũng không bao giờ quên chính hắn là người gây ra tất cả.

Hắn bắt cô phải đối mặt với thứ mà hắn gọi là tình yêu của hắn thế nào đây? Chẳng lẽ cô phải cảm động khi hắn đối đãi tốt với cô, chẳng lẽ phải động lòng tha thứ khi chỉ vì hắn nói hắn yêu cô.

Nếu như không có sự tàn độc của hắn thì cũng sẽ không có sự tàn nhẫn của cô. Cô trở nên vô tình như vậy cũng chỉ muốn chừa cho bản thân một con đường sống. Nếu cô yêu hắn, mọi thứ sẽ còn đảo lộn đến mức nào kia chứ?

Cô không nói một lời, không phản ứng lại với hắn. Hắn liền nổi điên mà ép sát người cô, dùng lực giữ chặt cằm cô rồi đưa môi chạm vào.

Cánh môi mềm mại ngày nào của cô hiện tại lại trở nên lạnh thấu như băng, cái hôn này của hắn chẳng đủ để làm ấm lại bờ môi đó thêm một lần nào nữa. Hắn chợt dừng, đau lòng rời khỏi cánh môi ấy.

Vẫn giữ một cự li rất gần, hơi thở nóng hực của hắn cứ lướt qua mũi cô những lần rất mạnh. Cô biết, hắn đang rất nhẫn nhịn.

"Tôi không ngờ, đến một ngày khi em học được cách vô cảm với mọi thứ...lại đáng ngạc nhiên đến vậy!"
Giang Triết Hàn khẽ nói, quãng giọng trầm khàn như một mũi dao xé toạc bầu không khí yên tĩnh. Ngón tay hắn trượt qua cánh môi của cô, tuy rằng đau lòng nhưng tuyệt nhiên không hề để lộ.

Mi mắt hắn hẹp xuống, đuôi mắt sắc bén hơi nhíu lại. Hắn thì thầm: "Nếu em nghĩ làm như vậy sẽ thay đổi được tôi...thì em đã lầm rồi!"

Bên tai Trạch Lam chợt truyền lên sự rung chuyển, quả thực cô có cố gắng vô tình ra mặt đến đâu thì vẫn không ngăn được sự lo lắng khi đối diện với những thứ mang tính cảnh báo của Giang Triết Hàn.

Cô đưa mắt nhìn vào hắn, cô có thể dễ dàng nhận thấy, trong mắt hắn, hình ảnh nhỏ bé mong manh của cô đã bị thiêu rụi đến mức nào.

Hàng mi cô không tự chủ, rung nhẹ một lần. Sự rung chuyển nhỏ nhặt ấy lọt vào tầm mắt hắn, hắn liền đem nó hoá thành chấn động to lớn trong lòng mình.

Hắn thu hẹp vòng tay, đem gương mặt thanh tú đẹp đẽ của cô tiến gần hơn nữa. Hắn đặt bàn tay lên chiếc bụng đang nhô lên sau lớp vải lụa, nhẹ nhàng xoa xoa.

Môi hắn gần kề môi cô, khoảng cách không để đong đếm khi hai cánh môi đã chạm nhẹ vào nhau. Hắn thấp giọng: "Thử thách càng khó tôi lại càng muốn chinh phục!"

Lời nói vừa tắt đi, hắn cũng cùng lúc dán vào môi cô thật chặt. Nụ hôn của hắn cháy bỏng như cái nắng mùa hạ gay gắt, len lỏi mang lấy hơi thở của cô giam hết về phía mình.

Trạch Lam hơi nhíu mày vì nụ hôn của hắn mỗi lúc mỗi đậm dần. Nhưng cô chẳng buồn phản kháng, ngược lại còn nhắm mắt thản nhiên như không có chuyện gì. Mười ngón tay khẽ cào vào vai áo vest của hắn, buổi sáng hôm nay lại trôi qua bằng một hương vị quá đỗi nồng nàn nhưng không kém phần chua chát.

[...]

"Bố, tới giờ uống thuốc rồi!"

Giang Triết Mỹ ngồi xuống bên cạnh, tay đặt ly nước xuống bàn, tay kia đưa số thuốc về phía Giang Cầm.

Ông nhận lấy nó rồi một hơi uống hết thật nhanh. Ông nhìn con gái, nghiêm giọng hỏi: "Dạo này nó thế nào?"

Giang Triết Mỹ vừa gọt trái cây, vừa nói: "Anh hai vẫn ổn! Vết thương đã lành hẳn, sức khoẻ bình phục rất tốt!"

"Ta không hỏi Triết Hàn!"

Giang Cầm nói, bất chợt làm thao tác của Giang Triết Mỹ dừng lại. Cô quay sang nhìn ông bằng ánh mắt nghi hoặc, cô úp mở: "Bố! Ý bố là...bố đang hỏi Trạch Lam?"

Nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, Giang Cầm hằn học: "Tại sao ta phải hỏi đến cô ta? Thứ ta hỏi..."

Nói đến đây, bỗng nhiên ông quay mặt nhìn sang một phía, như cố tình che giấu một chút biểu hiện khác lạ rồi nói tiếp: "...là đứa bé!"

Nghe qua giọng nói của ông, Giang Triết Mỹ có thể nhận thấy tuy rằng bên ngoài tỏ ra không thừa nhận, nhưng thái độ của ông lại vô tình bán đứng lòng dạ ông hết cả rồi.

Trên đời này, có ông bà nào sống đến từng tuổi này mà không mong cháu cơ chứ. Bố của cô dù cứng rắn ngoài miệng thì thế nào, có ghét họ Lưu ra sao thì cuối cùng cũng phải chịu nhận đứa bé mà Trạch Lam đang mang là họ Giang.

Giang Triết Mỹ nhanh nhẹn tách lấy một miếng táo đưa cho Giang Cầm, miệng cười khúc khích: "Bố yên tâm! Cháu nội của bố...rất khoẻ."

Giang Cầm ban đầu là hơi gượng gạo, sau đó coi như bỏ qua không nghe thấy gì mà cắn lấy miếng táo kia, nhai nhai vài cái rồi nuốt.

Ông cố ý ho lên vài lần, nhằm muốn làm xao nhãng sự hiếu kì trong mắt Giang Triết Mỹ. Ông nói: "Có phải vài ngày tới, Triết Hàn sang Thượng Hải để mở cuộc họp quy mô đúng không?"

Giang Triết Mỹ gật gật, vui vẻ cho một miếng táo vào miệng, trông qua tâm trạng khá tốt.

Đột nhiên, Giang Cầm nhìn sang cô, ông nheo mắt một cái, gằn giọng dạy dỗ: "Mỹ Mỹ! Là con gái lớn chừng này rồi phải ý tứ chứ!"

Giang Triết Mỹ ngớ ngẫn nhìn ông, tỏ vẻ không hiểu. Ông thở dài, tay chỉ vào cô mà nói: "Ăn uống để dính trên miệng thế kia, con xem như vậy sau này có ai dám hôn vào miệng dính đầy thức ăn đó của con hay không? Thật là hết nói, con không giống mẹ con chút nào. Luôn cẩu thả như vậy!"

Vừa nghe vậy, Giang Triết Mỹ đã vội soi mặt mình vào màn hình di động. Cô cong môi buồn cười khi thấy bố của mình đã có vẻ thái quá khi rõ ràng trên miệng cô chỉ sơ ý để dính một ít trái cây.

Cô nói: "Bố! Bố cứ xem thường con gái của bố đi! Tiểu thư Giang gia có kha khá người theo đuổi mà không được nhé! Đợi bố lên tiếng muốn xem rể, con sẽ lập tức dẫn về cho bố một danh sách các cậu ấm nức danh..."

Vừa nói, ngón tay vừa đưa lên lấy đi trái cây vụn dính trên môi, thuận tiện dùng khăn giấy lau qua một lần cho sạch. Bất giác, trong trí nhớ lại vô tình liên tưởng đến bờ môi nam tính đầy mê hoặc của Tá Đằng.

Kể từ sau cú ngã trời khiến đó, cô hầu như rất ít dám lui tới nơi của Giang Cẩn Quỳ. Hoặc nếu cô đến, chỉ cần cô nghe thấy giọng của hắn, cô liền lẩn tránh. Điều này khiến Tá Đằng hắn suốt thời gian qua không thể tiếp cận cô theo ý của Giang Cẩn Quỳ. Chẳng còn kịp đến gần, chỉ mới gọi hai từ "tiểu thư" thì cô đã co chân chạy mất.

Nghĩ đến đây, nơi ngực trái của Giang Triết Mỹ bỗng đập loạn không ngừng. Hai gò má đỏ bừng, đến mức cả gương mặt cũng nóng lên. Cô vỗ nhẹ vào má, khẽ lẩm bẩm: "Sao tự dưng lại nghĩ đến anh ta...đúng là bị ngã đến đầu óc mê muội rồi!"

Ngay lúc này, bên ngoài cửa truyền đên vài tiếng gõ rồi có người nói vào: "Lão gia! Cậu hai đến gặp người."

"Triết Hàn!?"

Giọng Giang Cầm bất chợt cao lên đầy kinh ngạc, ông lập tức nói với giọng gấp gáp: "Nhanh! Nói cậu hai lên đây cho tôi..."

"Anh hai...đến đây?" Giang Triết Mỹ thầm nghĩ mà bỗng thấy bất an khó hiểu. Cô dường như linh cảm được có chuyện không hay sắp xảy đến cho cái gia đình vốn đã không còn yên ổn.

Tiếng giày tây vọng xuống sàn nhà mỗi lúc mỗi gần, rồi dừng lại trước cửa. Cô hầu mở lấy cửa, cúi người nói: "Lão gia! Cậu hai đến rồi."

Phất tay hai cái, Giang Cầm liền nở nụ cười: "Triết Hàn, vào đây, ngồi xuống..."

"Không cần!"

Giang Triết Hàn lạnh lùng, dứt khoát đáp lại. Hắn bước qua cửa, đi đến trước mặt ông rồi nói rất bình thản: "Hôm nay tôi đến, để báo cho ông một việc."

Giang Triết Mỹ nhìn vào sắc mặt cùng thái độ của hắn, cũng đủ biết hắn đến không hề là có lòng. Cô chen ngang vào: "Anh hai, bố mới uống thuốc xong cần phải nghỉ ngơi. Có gì..."

"Không có chuyện của em! Tránh ra!"

Giọng Giang Triết Hàn trầm khàn ra lệnh, dường như việc điều hành một tập đoàn quá lớn song song với việc lãnh đạo một thế lực ngầm đã khiến lời nói hành động của hắn trở thành thói quen. Ngay cả với người nhà, chỉ một lời hắn buông ra cũng chẳng khác gì mệnh lệnh bắt buộc phải tuân theo.

Khẩu khí lạnh lùng, biểu diện vô tình khiến Giang Triết Mỹ sợ hãi mà hơi lùi về sau một chút.

Nụ cười trên môi Giang Cầm yếu dần, ông hỏi: "Có chuyện gì cũng ngồi xuống rồi từ từ nói."

Giang Triết Hàn không để lấy sự tha thiết cẩn cầu của ông vào trong mắt, hắn cầm trên tay một bìa hồ sơ, đặt nó xuống bàn rồi nói: "Trả lại cho ông!"

"Cái gì đây?" Giang Cầm nheo mắt nhìn vào thứ hắn vừa để trên bàn, khó hiểu hỏi.

Dáng đứng của Giang Triết Hàn vô cùng thoải mái, nhưng từ ánh mắt cho đến thái độ thì hoàn toàn không. Hắn cảm thấy nặng nề, ngột ngạt khi phải nán lại nơi này lâu hơn hắn muốn.

Hắn đều đều cất giọng, nói một cách rất thản nhiên: "Cổ phần của ông! Tôi đã hoàn tất việc rút bỏ toàn bộ. Hôm nay đến là tận tay giao nó lại cho ông!"

"Cổ...cổ phần của ta! Con rút cổ phần của ta ra khỏi công ty? Triết Hàn...con làm cái gì vậy hả?"

Giang Cầm giận đến mức tay chân rung lên, ông gầm lên rất to. Tức càng thêm tức khi trước sự giận dữ của ông, mà Giang Triết Hàn vẫn xem như không có gì.

Hắn mỉm môi, nói: "Ngay từ đầu, tôi không cần cổ phần của ông! Là chính ông ngày đó đã năn nỉ tôi hãy nhận lấy nó. Bây giờ, chỉ là thấy nó quá thừa thải nên tôi chỉ dọn cho trống trải. Cổ phần này...ông giữ lại để dưỡng già đi."

"Triết Hàn, con thực sự muốn làm cho ta tức chết con mới vừa lòng sao? Đứa con này...tại sao con lại tàn nhẫn với ta như vậy?"

Giang Cầm tức giận đứng dậy, bàn tay chống lấy cây gậy thoáng run rẫy. Giang Triết Mỹ phải đỡ lấy ông, cô đau lòng mà xen vào: "Anh hai! Bố đã lớn tuổi rồi, sức khoẻ lại không tốt! Tại sao anh cứ hết lần này đến lần khác chọc bố nổi giận chứ? Anh thực sự không thương bố chút nào sao?"

"Thương ông ta?"

Giang Cẩn Quỳ chợt cười, hắn chỉ vừa mới xoay lưng đi thì liền quay trở lại. Trong đôi mắt tràn đầy sự căm hận đó của hắn, hắn chỉ giận không thể một lần nói hết ra sự thật kinh tởm thối nát đuoc ẩn giấu đằng sau bộ mặt già nua đáng thương kia.

Hắn lần nữa cười khàn, thấp giọng nói: "Thương chứ! Đã từng rất thương là đằng khác. Nhưng đó, là việc của trước kia..."

Giang Triết Mỹ đau lòng đến mức bật khóc, cô lớn tiếng gào lên: "Tại sao chứ? Tại sao anh lại chọn cách sống tách biệt đến mức cả gia đình cũng không cần? Anh hai, anh có biết anh đang tự làm tổn thương chính mình và người thân hay không?"

"Vậy em có bao giờ tự hỏi, chính bản thân người đó đã làm tổn thương người thân của mình thế nào chưa?"

Giọng Giang Triết Hàn trầm đục đi rất nhiều lần, rộ lên phẫn khí đang cố dồn nén. Hắn nói với Giang Triết Mỹ, nhưng ánh mắt lại nhìn trừng trừng vào người đàn ông lớn tuổi bên cạnh cô.

Thấy Giang Triết Mỹ mặt mũi ngu ngơ, hoàn toàn không hiểu gì. Hắn khép mắt thở nặng ra một hơi rồi nhếch môi cười nhạt: "Mỹ Mỹ! Em lớn rồi. Anh nghĩ có nhiều chuyện em đã đến lúc tự mình tìm hiểu."

Nói xong, Giang Triết Hàn đã quay đi rồi rời khỏi phòng. Để lại bầu không khí nặng nề đang đè nặng lên Giang Cầm.

Ông thở hồng hộc, mệt mỏi ngã xuống ghế mà tay không ngừng run run. Giang Triết Mỹ một mặt thấy lo lắng, nhưng một mặt không ngăn được thắc mắc bởi câu nói đầy ẩn ý của Giang Triết Hàn.

Cô vuốt vào lưng ông liên tục, đưa cho ông một ly nước rồi cố khuyên nhủ: "Bố! Đừng giận quá, sức khoẻ quan trọng!"

Giang Cầm mặt mũi biến sắc khó coi, ông ngậm lấy một khối giận dữ mà cố nuốt trôi khỏi cổ họng.

Nhìn qua sắc mặt của ông, dù Giang Triết Mỹ đang thực lòng có rất nhiều uẩn khúc cần phải lí giải. Nhưng Giang Cầm chỉ vừa mới trải qua một trận nonga giận, nếu bây giờ cô còn lên tiếng thêm về việc này thì chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Trở ra xe, Giang Triết Hàn ngồi vào bên trong. Thấy khí sắc tồi tệ như phủ đầy mây đen của hắn, Tôn Nghị chỉ nói: "Triết Hàn! Anh thực sự phải làm đến mức như vậy?"

Hắn ngồi nhìn đăm đăm vào một hướng, khẽ xoay xoay chiếc nhẫn rồng ở ngón cái tay phải, hắn đanh giọng: "Có những thứ cậu không thể nào hiểu hết được! Im lặng và lái xe đi..."