Ám Hương

Chương 77




"Cô ấy thế nào?" Giang Triết Hàn hỏi, nét mặt vẫn chưa nguôi sự lo lắng.

Đàm Chiêu đặt tay của Trạch Lam trở lại trong chăn, tháo ống nghe bên tai, nhướng mày nói: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là quá mệt mỏi nên ngất đi."

Đứng dậy tiến về phía bàn, anh cất dụng cụ vào chiếc vali nhỏ màu đen. Sẵn tiện rót một ly nước, nhấp môi một cái, anh chậm rãi nói tiếp.

"Sức khoẻ của cô ấy không được tốt! Tránh để cho cô ấy xúc động quá nhiều, ảnh hưởng đến cả mẹ lẫn con thì không hay chút nào."

Giang Triết Hàn không đáp, hắn ngồi xuống bên cạnh Trạch Lam. Ngón tay trượt nhẹ qua gò má nhợt nhạt của cô, nhất thời hối hận. Vài phút trước, hắn quả thực có phần nóng nảy đối với cô. Không kiểm soát đuoc lời nói cùng hành động mới khiến cô lần nữa rơi vào tình cảnh như bây giờ.

Nhìn vào bóng lưng của hắn, Đàm Chiêu chỉ nhận thấy nơi đó hiện tại đã bị đè nặng bởi hàng tá ưu tư khó đoán. Giang Triết Hàn trước đây anh biết, không hề giống với bộ dạng này.

Lắc đầu ngán ngẫm, Đàm Chiêu thở dài một hơi trong lòng. Anh thực sự không hiểu tình yêu là một thứ mê dược gì lơi hại đến vậy. Mà cả con người lạnh lùng như Giang Triết Hàn cũng dễ dàng bị khuất phục không lối thoát.

Người đời nói rất hay, rằng để yêu một người không cần phải đi qua tháng năm dài hạn đằng đẵng, ta cũng có một tình yêu vô hạn khi đã gặp đúng người.

Đặt ly nước xuống, Đàm Chiêu cầm lấy vali chào một câu rồi rời đi. Bên ngoài, Tôn Nghị cũng cùng lúc bước vào. Nhìn thấy dáng vẻ đó của Giang Triết Hàn, anh im lặng một lúc không nói gì.

Tuy không nhìn sang, Giang Triết Hàn vẫn biết anh có chuyện muốn nói. Hắn giữ nguyên tầm mắt ở phía Trạch Lam, ngắn gọn lên tiếng: "Nói đi, có chuyện gì?"

Tôn Nghị hơi cúi đầu, rồi đáp: "Cuộc họp mở rộng về quy mô kinh doanh ở Thượng Hải sắp khai triển, có một số giấy tờ cần thông qua chữ kí của anh."

Giang Triết Hàn vẫn giữ nguyên sắc mặt, đôi mắt hắn nặng đến mức chỉ muốn một lúc được nhắm lại mà nghỉ ngơi. Hắn lặng lẽ ngồi đó nhìn Trạch Lam thêm vài giây, rồi mới nói: "Được rồi! Cứ để đó, tôi sẽ kí sau."

Tôn Nghị gật đầu rồi nhanh chân rời khỏi. Cửa phòng khép lại, không gian bên trong phòng liền yên ắng đến lặng người.

Giang Triết Hàn đảo mắt một vòng, toàn bộ khung cảnh vẫn vậy không có gì thay đổi so với vài tháng trước đây. Thứ duy nhất thay đổi, chỉ có duy nhất con tim hắn.

Tại nơi này, hắn đã tàn nhẫn đối xử với Trạch Lam như thế nào, cả đời này lẫn cô và hắn có lẽ cũng không thể quên được. Chiếc giường êm ấm này, đã từng như một chiếc giường đầy gai nhọn đâm sâu vào người cô mỗi lần cô nằm dưới cơ thể hắn. Hàng giờ liền chịu đựng hắn mang ra dày vò đến ngất lịm.

Nơi góc tường kia, hắn đã từng ném vỡ một chiếc ly chỉ vì ép cô uống thuốc ngừa thai. Khung cửa sổ kia, hắn đã từng mang cô trói chặt mà ra sức cưỡng ép.

Bao nhiêu chuyện tệ bạc, hèn hạ dường như diễn ra trong căn phòng này một lúc khiến hắn cảm thấy lồng ngực đau nhức đến chẳng thở được. Hắn khép chặt mắt, cố dùng tay xoa vào tâm trán nhiều lần.

Đến khi hắn vô tình nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn của Trạch Lam đang nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, hắn mới ngẩng mặt mà nhìn cô.

Gương mặt cô hiện giờ đang ngủ một giấc rất yên bình, đôi mắt không đẫm lệ, môi mềm cũng thôi run rẫy. Cô nằm đó, đều đặn thở ra rất nhẹ nhàng.

Nếu hắn chưa từng mang mọi suy nghĩ tàn độc áp đặt lên người cô, thì có lẽ cô sẽ luôn mang cho mình trạng thái bình yên như thế.

"Xin lỗi! Thực lòng...xin lỗi em!"

Một vài âm thanh nặng nhọc dâng lên. Hắn nắm lấy bàn tay của cô nâng lên, nhẹ nhàng xoa xoa một cách luyến tiếc. Hôn lên trên mu bàn tay trắng trẻo, hắn chỉ cảm nhận một vị chua xót đang lắp đầy trong tim mình.

Giang Triết Hàn cúi thấp người, tay đan xen luồn vào nước tóc của cô. Hạ mặt áp lên trên môi cô một cái hôn chất đầy ân hận.

Bên ngoài, những cơn gió đông cuối mùa đã yếu dần đi, nhường chỗ cho những mầm gió xuân đang sắp chớm nở. Nắng vàng khẽ rọi qua tán lá, xuyên qua rèm cửa đổ xuống góc giường một khoảng. Cái lạnh bên ngoài đã vơi dần, nhưng nơi này từ đầu đến cuối vẫn như một khối băng khổng lồ. Giang Triết Hàn hắn muốn một mình phá vỡ nó, e sẽ là một chặng đường khó khăn nhất trong cuộc đời hắn.

[...]

Sau khi rời khỏi dinh thự của Giang Triết Hàn, Giang Triết Mỹ theo Giang Cẩn Quỳ trở về biệt thự của anh.

Về đến nơi, anh cặn dặn người làm chuẩn bị một số món ăn nhẹ cùng thứ trà mà cô yêu thích rồi anh lên phòng vì bảo trong người nóng bức, chỉ muốn tắm một lúc cho thoải mái.

Giang Triết Mỹ ngồi bên dưới sân, hướng mắt ra đài phun nước. Tay nâng tách trà Hoa tiên thơm lừng lên nhấp môi thưởng thức. Tiện thể cắt một góc từ chiếc bánh ngọt trên bàn cho vào miệng.

Mùi vị ngọt ngào của bánh hoà với vị thanh nhẹ của trà tan ngay nơi đầu lưỡi, Giang Triết Mỹ nhướng mắt tỏ vẻ hài lòng tỏ ý khen ngợi. "Tay nghề đầu bếp mà anh cả tuyển chọn, đúng thật rất tốt!"

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh vật yên tĩnh vô cùng. Hoà cùng là tiếng nước róc rách phát ra từ chiếc hồ phía trước, không gian này dễ làm cho tâm trạng con người ta rơi vào suy tư.

Giang Triết Mỹ buộc miệng thở dài, trong mắt không ngăn được buồn bã. Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, cô quả thực không thể không lấy làm đau lòng.

Suốt bao nhiêu năm qua, tình cảm giữa Giang Triêt Hàn và Giang Cẩn Quỳ dường như mỗi lúc mỗi xấu. Sự tương tàn bên trong họ lớn dần theo thời gian, đến bây giờ đã không thể cứu vãn được nữa.

"La Bội Kỳ! Cái tên này dường như mình có nghe qua lúc nhỏ. Nhưng tại sao, mỗi lần nhắc đến ba từ này thì từ bố cho đến anh cả và anh hai đều lộ ra vẻ mặt khó coi đến vậy? Rốt cuộc, người này có liên quan gì chứ?"

Đang mãi mê suy nghĩ, Giang Triết Mỹ bỗng giật bắn cả người khi đột ngột nghe thấy tiếng động phát ra từ phía sau. Cô hốt hoảng đến mức làm đổ tách trà trên tay, làm nó rơi xuống người cô, ướt sũng một mảng to.

"A...nóng...nóng quá!"

Giang Triết Mỹ đứng dậy, luôn miệng kêu la, tay nắm lấy chiếc váy mà vẩy mạnh. Cô nhìn xuống đùi mình, trên làn da trắng ngần đã đỏ tấy cả lên.

Cô mếu máo: "Bỏng...bỏng mất rồi! Chết thật, có để lại sẹo không đây?"

"Là cái thứ chết tiệt nào vậy chứ? Làm giật cả mình!"

"Xin lỗi tiểu thư!"

Chất giọng trầm trầm của Tá Đằng chợt cất lên, lần nữa khiến Giang Triết Mỹ kinh ngạc đến mất cân bằng mà loạng choạng suýt té.

Tá Đằng đứng ở gần đó, hắn nhanh chóng đỡ lấy cô. Để cô ngồi xuống ghế, cự li khá gần đủ cho cô dễ dàng quan sát từng đường nét trên gương mặt sắc lạnh ấy.

Giang Triết Mỹ lúng túng đỏ mặt, hạ giọng lắp bắp: "Là...là anh sao? Làm tôi...giật cả mình."

Không kêu gào tức giận như vừa rồi, bộ dạng cô bây giờ e thẹn ấp úng vô cùng. Cô cúi mặt, không dám nhìn trực diện. Mười ngón tay vô thức cấu chặt lên chiếc váy trên người.

Tá Đằng đứng đó, thoáng thấy nơi đùi cô bị đỏ ửng. Hắn mới vội cầm chiếc khăn ăn trên bàn đem đến hồ nước giặt ướt rồi vắt ráo, rồi thật nhanh đem nó đắp lên vết bỏng của cô.

"Anh..."

Giang Triết Mỹ bối rối ngập ngừng không thành câu, đổi lại Tá Đằng rất bình thản như không có gì. Hắn không nhìn cô mà chỉ quan sát vết thương, cẩn thận dùng khăn thấm nhẹ mà nói:

"Cũng may trà không nóng lắm, chườm nước lạnh, thoa ít thuốc sẽ khỏi. Tiểu thư không cần lo!"

Trong cõi lòng bé nhỏ của Giang Triết Mỹ chợt dâng lên một hồi rung chuyển, dù không quá mạnh nhưng đủ để đầu óc cô thấy chao đảo. Bên tai cô không truyền đến câu nói của Tá Đằng, mà thông qua tâm tư của một cô gái đang yêu thầm như cô liền bị hoá thành những âm thanh mơ hồ huyền ảo.

Cô tròn mắt nhìn hắn, đến cả cánh môi không tự chủ được mà khẽ mỉm cười. Nhìn bàn tay hắn đang đặt lên đùi cô, ngón tay dài đều hơi chai sạn tỉ mỉ chăm sóc vết thương cho cô, tim cô lại không ngăn được mà đập mạnh liên hồi.

"Hoá ra, bộ dạng ân cần quan tâm người khác cũng không tệ!"

Giang Triết Mỹ vừa nghĩ vừa tự cười một mình, trong một lúc, dường như đến cả cô cũng bị mất kiểm soát. Bàn tay cô đưa ra, muốn một lần chạm vào mái tóc nổi bật khí khái của hắn.

Chỉ còn một chút nữa thôi là đã chạm được, nhưng bất thình lình Tá Đằng lại ngẩng đầu lên. Ngón tay chỉ có ý muốn chạm nhẹ vào tóc lại vô tình đổi thành chạm ngay vào chóp mũi của hắn.

Lập tức cô cảm thấy đầu ngón tay tê dại như chạm vào một mạch điện, thứ cảm giác này nhanh chóng chạy dọc lên tim cô, xông thẳng lên não một lực thật mạnh.

Giang Triết Mỹ giật mình, nhưng Tá Đằng lại không. Hắn lạnh lùng nhìn cô, mắt môi đều toát lên một vẻ bá khí vô tình.

Cô nuốt nước bọt cố giữ bình tĩnh, rút tay về rồi lúng túng nhìn sang nơi khác: "À...tôi chợt nhớ còn chuyện phải làm. Nhờ anh nói với anh cả...tôi...tôi về trước! Tôi...đi đây!"

Nói xong, Giang Triết Mỹ đã đứng dậy. Còn chưa kịp xoay lưng rời đi thì một chân lại vụng về vướng vào cạnh bàn. Chiếc giày cao gót mà cô đang mang không đủ để giữ thăng bằng, cô cứ thế mà ngã nhào về trước.

Cùng lúc đó, Tá Đằng hắn còn chưa đứng lên hẳn. Chỉ mới nhón chân thì từ bên trên cô lại ngã ập xuống, khiến hắn không kịp trở tay mà đỡ lấy cô rồi cả hai nằm bẹp xuống nền cỏ.

"Môi...chạm môi rồi!"

Giang Triết Mỹ thất kinh trong đầu, hai mắt cô căng ra tròn như viên ngọc. Vừa sáng long lanh lại vừa chất đầy lo sợ. Toàn thân cô như thể bị đông cứng, nằm yên bất động bên trên người hắn.

Cánh môi của hắn lạnh lẽo vô cùng, hệt như vẻ ngoài của hắn. Đến cả khi môi cô chạm vào môi hắn, mà một chút biểu hiện trên mặt hắn cũng không có.

Hắn chớp mắt hai cái, hơi thở nam tính lướt qua mũi của cô mới làm cô hoàn hồn. Lật đật ngồi lên ngay ngắn, Giang Triết Mỹ run run chải chuốt lại đầu tóc mà cúi mặt chữa cháy.

"Xin...xin lỗi!"

Vừa dứt lời, cô đã đứng bật dậy mà một mạch lao thẳng ra khỏi sân. Tá Đằng đứng yên đó một lúc, lặng lẽ dõi theo bóng dáng của cô đến khi khuất hẳn. Lúc này, đôi mắt hắn mới có chút biến đổi.

Hàng mi hơi nặng xuống, hắn rộ lên một phần lạ lẫm. Hai tay giấu trong túi quần, hắn nhìn vào chiếc khăn ướt đang để trên bàn, quả thực trong lòng có chút hỗn độn.

Hắn nhíu mày, thở hắc một hơi rồi mới trở vào trong. Hắn tiến về phòng của Giang Cẩn Quỳ, trên tay cầm một bìa hồ sơ.

Gõ cửa hai cái, bên trong đã truyền ra giọng nói: "Vào đi."

Bước vào, Tá Đằng cúi đầu nói: "Ông chủ! Đây là bản kế hoạch quy mô phát triển ở Thượng Hải của T.W!"

"Để xuống đó!"

Giang Cẩn Quỳ ngắn gọn nói, anh ngồi ngã lưng ra ghế, tay cầm điếu xì gà đưa lên rít nhẹ một lần. Anh nhìn Tá Đằng, ánh mắt chứa đầy tham vọng hèn hạ.

Đợi đến khi Tá Đằng cúi người lần nữa muốn rời đi, anh mới lên tiếng: "Sao lại không phản ứng lại nó?"

Mũi giày vừa mới đổi hướng của Tá Đằng chợt dừng, hắn là một kẻ gian xảo lẫn thông minh, chỉ một câu nói của Giang Cẩn Quỳ cũng đủ để hắn đoán được ý của anh là gì. Hắn đoán chắc rằng, anh đã trông thấy điều gì đó vừa xảy ra cách đây ít phút.

Tuy nhiên, hắn lại cố tình vờ như không hiểu mà nói: "Ông chủ! Ngài còn gì căn dặn?"

Trong giây lát, Giang Cẩn Quỳ không đáp lại câu nói của hắn. Anh đứng dậy khỏi ghế, chầm chậm cầm điếu xì gà liên tục rít những lần hơi thật dài mà đi ngang hắn. Anh nheo mắt, dừng chân hướng mặt ra cửa sổ, nhìn thẳng xuống góc sân bên dưới mà nói.

"Tôi hỏi...tại sao cậu không đáp trả cái hôn ấy?"

Tá Đằng đứng yên góc đó, không hề có ý né tránh câu hỏi đó của anh. Hắn bình thản nói: "Ra là ông chủ đã thấy rồi sao? Chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn! Tôi dám chắc tiểu thư đã rất ngại và cũng không hề thích thú...Tôi sẽ gặp tiểu thư để tạ lỗi!"

Giang Cẩn Quỳ khép mắt thở ra một hơi, làn khói trắng đục mờ ảo tan nhanh vào không khí. Anh bắt đầu trầm giọng, nghe qua có vẻ không vừa ý.

"Cậu lấy gì dám đảm bảo rằng Mỹ nhỏ không thích? Riêng tôi, tôi lại thấy Mỹ nhỏ rất mong đợi cái hôn đó xuất phát từ phía cậu!"

"Ông chủ..."

Chẳng đợi Tá Đằng nói hết, Giang Cẩn Quỳ liền cắt ngang: "Cứ việc tiến tới với Mỹ nhỏ! Cứ việc thoải mái hôn nó nếu cậu muốn...Điều đó, tôi cho phép!"

Đến giây phút nghe qua giọng nói rất đổi thản nhiên đó của anh, mới làm cho Tá Đẳng mang một cảm giác nặng nề đến kinh người. Hắn theo làm việc cho anh đã nhiều năm qua, lẽ nào hắn không biết câu nói đó của anh là ý gì. Ba từ "tôi cho phép" đó của anh hoàn toàn không hề đơn giản. Cho phép của anh cũng đồng nghĩa với sự bắt buộc.

Nhưng hắn không hiểu, việc này có lợi gì trong kế hoạch của anh. Tại sao lại muốn hắn lợi dụng Giang Triết Mỹ? Cô có vai trò gì trong ván cờ này của anh? Tuy rằng hắn không muốn chấp nhận, nhưng một chữ mà Giang Cẩn Quỳ nhả ra đều mang tính mệnh lệnh tuyệt đối. Thân là thủ hạ, hắn không thể làm khác.

Phóng xe thẳng ra đại lộ, Giang Triết Mỹ ấn ga lao đi như điên rồi tấp vào một góc. Cô dừng xe, ngồi yên trong đó mà hơi thở vẫn còn chưa ổn định sau sự việc bất ngờ vừa rồi.

Tay run run siết lấy vô lăng, cô lẩm bẩm: "Cái đó...có được tính là...hôn...không?"

Nói xong, cô đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi, nín thở cảm nhận lần nữa cảm giác rạo rực vừa mới trải qua. Mùi vị nam tính lẫn hương thơm của một loại thảo dược vẫn còn đọng lại trên môi cô. Thứ hương vị này lạ lẫm tấn công thần kinh cô, rồi lại bá đạo bài xích. Khiến cô vẫn mãi quanh quẩn không tài nào dứt bỏ được.

Bất chợt, vẻ mặt vô hồn của Tá Đằng hiện lên trong đầu. Giang Triết Mỹ mới thấy có chút oán trách mà đập tay lên vô lăng.

"Tại sao lúc nãy mình lại xin lỗi anh ta kia chứ? Ngay cả một phản ứng nhỏ thôi...anh ta cũng không có! Chẳng khâc gì thứ va phải anh ta...là một cục đá hay sao? Tên mặt lạnh vô cảm!!!"