Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 83




Người áo đen thu kiếm, nhưng tay phải lập tức nhấc lên, một lưỡi hái gắn xích bay thẳng tới mặt Tô Mộ Vũ.

“Phi Liêm kiếm?” Tô Mộ Vũ quát khẽ một tiếng, giơ tay cầm dù, cõng lên lưng.

“Kiến thức uyên bác đấy.” Người áo đen vung cánh tay phải, sợi xích từ từ cuốn lấy cây dù, cuối cùng ánh sáng lạnh lóe lên, lưỡi hái chém về phía cổ Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ giơ một ngón tay, một luồng hàn khí bắn ra, trực tiếp che trước lưỡi hái.

“Lên!” Một tiếng hét lớn vang lên, chỉ thấy nóc nhà bị đạp vỡ, một gã cao to cường tráng cầm lưu tinh chùy trực tiếp nện thẳng xuống đỉnh đầu Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ lập tức ném ra một thanh phi nhận, ép người áo đen không thể không thu lưỡi hái lùi lại phía sau. Tiếp đó hắn lấy dù giấy ra, giơ lên trên đỉnh đầu. Gã cao to đập trúng cây dù nhưng không thể tạo thành chút tổn hại nào, Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng vỗ dù, lùi lại phía sau ba bước.

Hai thanh trường đao hiện lên sau lưng hắn, chém ngang tới, Tô Mộ Vũ xoay người nhảy lên, lại có hai thanh kiếm cản đường hắn. Hắn thở dài một tiếng, giơ tay xoay nhẹ cán dù, mười bảy lưỡi kiếm sắc bén bắn ra, ép lui song đao song kiếm, hơn nữa ngăn cản gã cao to và người áo đen.

Tuy căn nhà này không nhỏ nhưng mười bảy lưỡi kiếm gắn với Khôi Lỗi ti cắm lên tường, đã biến mọi ngóc ngách trong nhà vào trong tầm tấn công của hắn.

Người áo đen cười nói: “Đây là Thập Bát Kiếm Trận trong truyền thuyết à, cuối cùng cũng được thấy. Không tệ, chỉ trong giây lát đã đoạn tuyệt mọi sinh cơ.”

“Đội hộ vệ đệ nhất Ảnh tông Thiên Khải Thành, Ưng Nhãn.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Ta từng nghe về các ngươi rồi. Hóa ra người đứng sau Ám Hà là các ngươi.”

Người áo đen cười nói: “Ta tên Ô Nha, phụng lệnh tông chủ tới đây gặp ngươi.”

Tô Mộ Vũ khẽ mỉm cười: “Tông chủ Ảnh tông, Dịch Bặc?”

Người áo đen gật đầu: “Đại danh của tông chủ, không dám gọi thẳng.” “Quốc trượng đại nhân à, thân phận đúng là tôn quý.” Lúc này cửa sổ lại bất

mở, một người cao gầy ngồi trên bệ cửa, chẩm rãi hút thuốc. “Thúc.” Tô Mộ Vũ kinh ngạc.

Ô Nha cũng cả kinh: “Ngươi là Tô Triết?”

“Thằng nhãi này chẳng hiểu lễ phép gì cả.” Tô Triết xoay người đi vào, trực tiếp lướt qua Ô Nha.

Ô Nha chỉ cảm thấy một áp lực cường đại đột nhiên ập tới, thậm chí hít thở cũng khó nhọc. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Hóa ra không phải chỉ có một người trong Ám Hà tới Thiên Khải Thành.”

“Ta vừa mới tới, cả chặng đường truy đuổi, mệt chết đi được.” Tô Triết ngáp một cái: “Các ngươi, mai hãy tới.”

“Tông chủ nói...” Ô Nha còn muốn nói gì đó.

“Ta đã bảo ngày mai hãy tới.” Tô Triết nhẹ nhàng vung phật trượng, một cái vòng vàng bắn ra, đánh tới mặt Ô Nha. Ô Nha hừ lạnh một tiếng, giơ tay định bắt lấy vòng vàng.

“Không được!” Nam tử cầm lưu tinh chủy kinh hãi hét lên, nhưng đã không kịp. Ngay khoảnh khắc Ô Nha nắm lấy vòng vàng, vòng vàng nhanh chóng lượn vòng trực tiếp hắn, trực tiếp kéo theo một mảng máu thịt. Hắn kêu thảm một tiếng, lập tức buông lỏng tay, vòng vàng cũng trở về phật trượng của Tô Triết.

Tô Triết hừ lạnh một tiếng: “Không biết lượng sức mình.”

“Câu này nói tiếng phổ thông chuẩn ghê.” Tô Mộ Vũ mỉm cười.

“Được. Ngày mai chúng ta lại tới.” Nam tử cầm lưu tinh chùy giữ chặt lấy Ô Nha, quay người ra ngoài theo đường cửa sổ, bốn gã Ảnh vệ còn lại cũng nối gót.

Tô Mộ Vũ giơ tay, thu hồi Thập Bát Kiếm Trận. Tô Triết bất đắc dĩ lắc đầu: “Kiếm trận này đánh một lần là rách một lần, đổi kiếm pháp khác không được à?”

Tô Mộ Vũ khẽ mỉm cười: “Quen rồi. Tô Triết, sao thúc lại tới đây, chẳng phải thúc rời khỏi Ám Hà rồi à? Bạch thần y còn đang chờ thúc ở Tiền Đường thành đấy.”

“Tới gặp nó trước rồi mới đến đây.” Tô Triết chậm rãi hút thuốc. “Đã xảy ra chuyện gì?” Tô Mộ Vũ hỏi.

Tô Triết tìm một cái ghế ngồi xuống: “Chuyện tiếp theo ta sẽ nói thật chậm, nói bằng tiếng phổ thông nghiêm túc. Ngày đó trong Ổ Nhện, Hạc Hoài tìm thấy một quyển sách.”

Tô Mộ Vũ gật đầu: “Ta nhớ chuyện này.

“Lúc đầu Hạc Hoài chỉ cho rằng mình tìm được một quyển tiểu thuyết thoại bản. Nhưng hôm trước Nho Kiếm Tiên cũng thấy quyển sách này, hắn nói đó là sách sử, ghi lại những chuyện chân thật.” Tô Triết cố tình hạ thấp giọng.

Tô Mộ Vũ cũng ngồi xuống: “Triết thúc, thúc không cần cố ý hạ thấp giọng như vậy, nghe cứ kỳ kỳ.”

“Bầu không khí phải thế chứ.” Tô Triết hút thuốc. “Ba trăm năm trước, tổ tiên của họ Tiêu, Tiêu Nghị dựng nghiệp từ chốn hàn vi, dẫn dắt quân đội của mình quật khởi giữa loạn thế, giết ra một con đường nối tới hoàng thành, cuối cùng lật đổ thống trị của triều Tần, thành lập một vương triều cường đại chưa từng có, cũng là Bắc Ly mà chúng ta đang sinh sống. Mười bảy khai quốc công thần đứng sau Tiêu Nghị được tôn là Ngũ Trụ Quốc Thập Nhị Tướng. Đó là lịch sử mà ngươi và ta đều biết.”

Tô Mộ Vũ gật đầu: “Lịch sử Tiêu Nghị khai quốc, người kể chuyện trong quán trà đã nói tới phát mệt rồi.”

Tô Triết gật đầu: “Nhưng người kể chuyện trong quán trà lại không biết, thật ra ban đầu Tiêu Nghị muốn phong Lục Trụ Quốc, nhưng có một người cam tâm tình nguyện lùi lại, nói là đã quen làm cái bóng, không muốn đứng dưới ánh mặt trời. Người này tên là Dịch Thủy Hàn, trong quá trình Tiêu Nghị khởi binh, không phải lúc nào cũng chiến thắng, rất nhiều lần đã tới bước đường cùng nhưng tướng lĩnh phe địch lại đột nhiên bị ám sát. Đó là hành động của Dịch Thủy Hàn và đội Ảnh Tử dưới trướng hắn.”

Tô Mộ Vũ cau mày: “Chẳng lẽ...”

“Sau khi Bắc Ly dựng quốc, Dịch Thủy Hàn thành lập Ảnh tông bảo vệ Thiên Khải. Nếu Thiên Khải Thành có cái bóng bảo vệ, vậy giang hồ rộng lớn

càng cần có một cái bóng. Vì vậy ba thích khách đứng đầu dưới trướng Dịch Thủy Hàn dẫn theo thuộc hạ của mình đi vào giang hồ. Câu chuyện trong sách chỉ có đến đây nhưng nội dung tiếp theo cả ngươi và ta đều đoán được. Ba người này chia làm ba nhà, thành lập gia tộc thuộc về bản thân, chính là Tô gia, Tạ gia và Mộ gia mà chúng ta quen thuộc. Cái bóng nay này thay hoàng tộc họ Tiêu bảo vệ giang hồ, chính là Ám Hà.” Tô Triết cười vang: “Không ngờ phải không, chúng ta giết người cả đời, cứ cảm thấy bản thân tội ác chồng chất, nhưng tính toán cẩn thận thì chúng ta là người làm công ăn lương!”

Tô Mộ Vũ im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Trên giang hồ luôn đồn đại là Ám Hà chúng ta không ai không giết, bất luận là quan lớn quyền quý trong triều đình hay là hắc bạch long đầu trên giang hồ, chỉ cần chi đủ tiền, thậm chí hoàng đế cũng dám giết. Nhưng thực ra chúng ta chỉ là cái bóng thay hoàng đế dọn dẹp chướng ngại trong thiên hạ. Chuyện này đúng là... châm chọc.”

“Có một số người bề ngoài thì không thể giết, nhưng trong bóng tối lại cần phải giết.” Tô Triết nở nụ cười tự giễu: “Sau khi biết chuyện này, chẳng thà làm sát thủ nhận tiền lấy mạng.”