Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 82




Một nam tử trung niên mặc trường bào màu trắng khí chất nho nhã đi từ trong học đường ra, tuy trông hắn rất giống một tiên sinh tư thục bình thường, nhưng khi gương mặt ngẩng lên, một luồng sát khí sắc bén lập tức lan tỏa, khiến chim chóc trên cây kinh hãi bay tứ tán.

Trường bào của Tô Mộ Vũ cũng lung lay, khẽ nghiêng đầu: “Tiên sinh là...” “Tế tửu học đường, Trần Nho.” Nam tử trung niên trầm giọng nói.

Tô Mộ Vũ cúi đầu: “Hóa ra là Trần tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.”

“Ta đoán ngươi là Chấp Tán Quỷ của Ám Hà. Thân là sát thủ, quan trọng nhất là ẩn giấu thân phận và hành tung, nhưng có vẻ như ngươi đang tuyên bố với toàn bộ Thiên Khải Thành là Chấp Tán Quỷ của Ám Hà đã bước vào Thiên Khải Thành.” Trần Nho nói đầy ẩn ý.

“Trong Thiên Khải Thành đâu đâu cũng có cao thủ Thiên Cảnh, một nhân vật nhãi nhép như ta làm sao gây ra sóng gió gì?” Tô Mộ Vũ lắc đầu nói: “Tiên sinh coi trọng ta quá rồi.”

“Cao thủ Thiên Cảnh có lợi hại đến đâu cũng phải sợ lưỡi đao sắc giấu trong màn đêm, huống chi lưỡi đao sắc bén nhất.” Trần Nho cười lạnh một tiếng: “Tô công tử tới học đường có chuyện gì?”

“Kính ngưỡng đã lâu nên tới xem thử.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói: “Khi còn nhỏ phụ thân từng dẫn ta đi ngang qua nơi này. Ông ấy chỉ vào tấm biển nói với ta, khi ta lớn chắc chắn sẽ đưa ta tới đây, nhờ thầy giáo tốt nhất trên đời dạy ta. Ta hỏi phụ thân, cha không phải người mạnh nhất trên đời à? Ông nói, bầu trời của cõi phàm thì ông giơ tay lên là chạm được, nhưng trong học đường mới là bầu trời của cõi trời.”

“Phụ thân của ngươi là vị nào trong Ám Hà?” Trần Nho hỏi.

“Phụ thân ta không phải người trong Ám Hà, ông ấy họ Trác.” Tô Mộ Vũ quay người. “Tới giờ đã được thấy học đường, còn gặp được Trần tiên sinh, quả là may mắn. Tại hạ cáo từ.’

“Không vào xem?” Trần Nho mỉm cười.

Tô Mộ Vũ cũng mỉm cười: “Nếu Trần tiên sinh thật lòng, đương nhiên là được.”

“Tô công tử là người thú vị, là Trần mỗ hẹp hòi rồi.” Trần Nho chậm rãi nói. Tô Mộ Vũ cúi đầu hành lễ rồi quay người tiếp tục đi về phía trước.

“Hắn vừa tới Thiên Kim Thai?” Trần Nho cao giọng nói, vừa nghe là biết đang hỏi Đồ Nhị Gia lén lén lút lút trốn trong góc.

Đồ Nhị Gia thấy hành tung bị phát hiện, không trốn tránh nữa mà trực tiếp bước ra: “Đúng vậy, sau khi tới học đường, hắn đã nói gì với ngài? Trần tiên sinh?”

“Trước khi tới Thiên Kim Thai, hắn đã đi đâu?” Trần Nho không trả lời câu hỏi của Đồ Nhị Gia.

Đồ Nhị Gia lấy từ trong lòng ra một tờ giấy, đưa tay mở ra, giơ tờ giấy lên để lộ chữ viết bên trên: Điêu Lâu Tiểu Trúc, Lôi Mộng Sát.

Hắn cười khổ nói: “Không phải tên Tô Mộ Vũ này tới Thiên Khải Thành du lịch đấy chứ, đi hết những địa danh nổi tiếng trong vòng một ngày?”

Trần Nho mỉm cười: “Theo ngươi thì trạm tiếp theo của Tô Mộ Vũ sẽ là đâu?’

“Không phải Khâm Thiên Giám đấy chứ?” Đồ Nhị Gia phất tay với Trần Nho: “Cho dù có đi đâu, ta cũng phải bám theo!”

Trong Khâm Thiên Giám, đạo nhân tóc bạc cầm phát trần mở mắt, khẽ mỉm cười: “Quỷ của Ám Hà mà cũng dám tới đây?” Ông nhấc tay, một tấm bùa vàng hạ xuống tay ông. Ông lại giơ ngón tay vẽ vài nét bút lên tám bùa, đột nhiên vung lên, tấm bùa xuyên qua cửa sổ bay đi, lướt qua nửa Khâm Thiên Giám, bắn thẳng về phía người trẻ tuổi cõng dù.

Tô Mộ Vũ ngẩng đầu, giơ tay về phía trước, nắm lấy tấm bùa vàng. Trên bùa chỉ có hai chữ.

Mời.

Chữ mời này rất thú vị.

Là “Mời đi”, “Mời vào”, “Mời cút”, “Mời đến”, thậm chí là “Mời chịu chết”... Tất cả đều có thể, phải xem ngươi lý giải ra sao. Nhưng nếu lý giải sai là hiểu sai hoàn toàn ý tứ của đối phương.

Tô Mộ Vũ cầm lá bùa vàng, nhìn Khâm Thiên Giám cách đó không xa, hy vọng được thấy lá bùa thứ hai.

Khoảng một khắc sau vẫn không có tấm bùa thứ hai bay tới. Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng, quay người: “Xem ra quốc sư không hoan nghênh ta.”

Đồ Nhị Gia nấp trong chỗ tối thầm run rẩy, nói thầm trong lòng: Hắn đang nói chuyện với ai vậy?”

“Hôm nay tới nhiều nơi như vậy cũng mệt rồi, cho hỏi quán trọ tốt nhất Thiên Khải Thành là đâu?” Tô Mộ Vũ giọng điệu cung kính.

Đồ Nhị Gia lén lút quan sát bốn phía, ngoài Tô Mộ Vũ ra đâu còn ai khác.

Hắn ngạc nhiên: “Chẳng lẽ hắn nói với ta?”

“Vị bằng hữu ở Thiên Kim Thai, không cần nấp nữa.” Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ nói.

Đồ Nhị Gia thở dài, rảo bước đi tới trước mặt Tô Mộ Vũ, giơ một ngón tay đánh về phía hắn.

“Hàn Băng Chỉ, hay lắm.” Tô Mộ Vũ khẽ gật đầu, cũng giơ một ngón tay, chạm vào ngón tay của Đồ Nhị Gia. Chỉ nghe tiếng băng nứt lách cách, Đồ Nhị Gia thu chỉ lùi liền ba bước, sau đó cúi đầu nhìn ngón tay, bên trên đã phủ đầy sương lạnh. Giọng nói của hắn run rẩy: “Ngươi cũng biết.”

“Có phải võ công cao minh gì đâu.” Tô Mộ Vũ thản nhiên đáp.

Đồ Nhị Gia giơ tay trái xua tan sương lạnh trên ngón tay: “Cách nơi này ba dặm có một quán trọ tên là Triều Lai, coi như có danh tiếng trong Thiên Khải Thành. Ngươi có thể tới đó ở.”

“Đa tạ, ta tên Tô Mộ Vũ, gia chủ của Ám Hà Tô gia, theo lời mời tới Thiên Khải Thành quan sát. Lần này tới đây không phải để giết người, xin đừng lo lắng.” Tô Mộ Vũ cúi đầu nói.

Đồ Nhị Gia ngạc nhiên: “Ám... Ám Hà, gia chủ Tô gia?”

“Đúng. Ta từng được gọi là Khôi, chắc ngươi đã nghe tới tên ta.” Tô Mộ Vũ quay người rời khỏi.

Hai chân Đồ Nhị Gia run lẩy bẩy: “Tên Đồ Đại chết tiệt, thiếu chút nữa hại chết ta.”

Tô Mộ Vũ nhanh chóng tới quán trọ Triều Lai mà Đồ Nhị Gia đã nói, thuê một gian thượng phòng rộng rãi nhất rồi vào ở. Hắn vốn là người tiết kiệm, hơn

nữa làm nhiệm vụ phải giấu giếm hành tung, ra ngoài thường ngủ nhờ trên xà ngang nhà người khác. Bây giờ biết mình ngồi trên núi vàng núi bạc, hắn chi tiền không hề nương tay, còn gọi thêm một bàn rượu và thức ăn đưa tới phòng, ra vẻ chiêu đãi khách khứa.

Nhưng mãi tới khi tiếng hô cấm đi lại ban đêm vang lên, vẫn không có ai gõ cửa phòng hắn. Hắn thở dài một tiếng, đang định đứng dậy thì thấy một tấm kim thiếp phá cửa sổ bay vào, hạ xuống trong tay hắn.

Giống hết tấm thiệp mà tam quan đưa tới trong tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền.

Tiếp đó một người áo đen đi vào, giơ kiếm chỉ trước ngực Tô Mộ Vũ: “Ngươi mới tới một ngày mà toàn bộ các nhân vật quan trọng trong Thiên Khải Thành đều biết ngươi đã tới!”

“Đơn giản là bọn họ đều biết ta tới, cho nên bất luận hôm nay có ai tới tìm ta, bọn họ cũng không thấy lạ.” Tô Mộ Vũ giơ tay đẩy thanh trường kiếm ra. “Đối với bọn họ mà nói, ngươi chỉ là một người muốn tìm hiểu mục đích ta tới Thiên Khải Thành mà thôi.”

Người áo đen nở nụ cười, thu hồi trường kiếm: “Ngươi rất thông minh. Bởi vì đối với chúng ta, nếu ngươi đã hiện thân thì chúng ta phải là người đầu tiên tới tìm ngươi. Vì góc tối trong Thiên Khải Thành này do chúng ta bảo vệ.”