Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ám Dạ Ma Thần

Chương 24: Kết Thúc (1)




Chương 24: Kết Thúc (1)

Chương 23 Kết Thúc

Tiếng nổ lớn tạo ra sóng xung kích lớn khiến cho cây cối xung quanh nổ tung, đổ rạp xuống đất. Tiếp sau đó là luồng nhiệt khổng lồ ào tới, nhiệt độ bên ngoài lên tới hàng ngàn độ C. Đứng sau bức tường bằng ngọc, nhiệt độ lên cao khiến mọi người đổ mồ hôi, mặc dù ma pháp sư hệ băng đang hết mực sử dụng linh lực làm mát không khí. Lúc này, Phạm Thái Trinh cùng một pháp sư hệ băng khác đang cắn chặt môi, vận dụng toàn bộ linh lực để làm mát nhiệt độ khu vực cả nhóm.

Phía bên kia, khi vừa nghe t·iếng n·ổ lớn, Thiếu tộc trưởng thấy việc này không ổn, liền hạ lệnh:

"Lùi lại!"

Hơn 20 người lập tức lùi lại đằng sau, nhưng xung kích của v·ụ n·ổ quá lớn khiến họ ngã xuống. Một số người thấy vậy nhấn mũi chân lên cao, lợi dụng các sóng xung kích để tăng tốc độ bay về sau. Nhưng sau đó, ngọn lửa cùng nhiệt lượng quá cao khiến thân thể bắt đầu bị bỏng, cây cối xung quanh b·ốc c·háy dữ dội. Mọi người cố gắng sử dụng Linh Lực để bảo vệ toàn thân cũng như chống chọi lại nhiệt lượng tỏa đến.

Thiếu tộc trưởng thấy vậy, kéo 2 người đàn ông lại để làm bia chắn cho chính bản thân, sau dó dồn linh lực xuống lòng bàn chân, đạp mạnh về phía 2 người đàn ông, lợi dụng lực cản cũng như phản lực, lao nhanh về phía sau. Sự việc xảy ra quá đột ngột, 2 người đàn ông cười thảm sau đó b·ốc c·háy hừng hực.

Đột nhiên, 2 t·iếng n·ổ ở 2 hướng còn lại, nơi kho chứa mà An đã chuẩn bị sẵn:

"Ầ...M...M...M...M...M"

Như một cơn l·ũ q·uét qua tất cả, 2 v·ụ n·ổ mới đốt thêm sức nóng cho cơn bão lửa tạt qua. Phía trong trại, mọi người đều có thể cảm nhận được nhiệt độ bỗng chốc nhảy dựng lên, sóng xung kích cộng dồn vào khiến bước tường bằng ngọc phát ra âm thanh "rắc...rắc". Nguyễn Huy Anh cùng một thổ hệ ma pháp sư khác cắn răng vận dụng toàn bộ linh lực có trong cơ thể dồn vào bức tường ngọc để ngăn cản nó sụp đổ.



Phía còn lại, ma pháp sư hệ thủy cũng như hệ băng đang vận dụng toàn bộ linh lực của mình để hạ thấp nhiệt độ khu vực đang đứng.

"Độ không tuyệt đối!"

Phạm Thái Trinh cắm cây gậy phép xuống đất hét lớn, 2 bàn tay tỏa ra hơi lạnh nhưng chỉ làm giảm đôi chút nhiệt độ chứ không thể hạ xuống mức bình thường bên cạnh đó mọi người cũng đều vận dụng linh lực để giảm ảnh hưởng của nhiệt độ với cơ thể.

Hai tiếng sau, nhiệt độ bắt đầu giảm, Nguyễn Huy Anh cùng Phạm Thái Trinh mặt trắng bệch ngồi bệt xuống đất do sử dụng linh lực quá nhiều. Các ma pháp sư hệ băng cũng như hệ thổ khác cũng không khá hơn mấy nhưng do tu vi cao hơn nên họ không đến mức thảm hại như hai người kia. Dần dần, mọi người bước ra khỏi trại thấy không khí hoang tàn. Nhiệt độ nóng cũng như sóng xung kích của v·ụ n·ổ phá hủy toàn bộ trại họ đang ở, đất ở dưới chân nứt nẻ, cây cối xung quanh bán kính 1km cháy thành than.

Các ma pháp sư hệ thủy bắt đầu thi pháp, một cơn mưa rào kéo tới khiến nhiệt độ giảm đáng kể. An cùng mọi người tới bãi đất trống nơi dụ Tinh Linh Tộc nhưng ở đó hiện tại hoang vu như một hoang mạc, bán kính 500m không một cây cỏ còn có thể sống sót sau v·ụ n·ổ. Khi di chuyển xa hơn thì ngổn ngang các thân cây, gốc cây đang cháy dở, mùi khét và khói bốc lên cao ngút. Mọi người cảm thấy may mắn khi chuẩn bị kỹ càng, nếu không với sức công phá như vậy thì dù cách xa đến cả km cũng không thể trốn thoát một cách may mắn.

Di xa thêm chút nữa đập vào mắt bọn họ là những t·hi t·hể cháy đen, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt trợn lên, miệng há to, tay chân co quắp. Nhưng t·hi t·hể cháy không rời rạc hoặc các bộ phận vắt vẻo trên cây. An giật mình nhìn những hình ảnh ghê rợn như vậy, trước đây ngoài xem phim kinh dị ra thì không bao giờ An thấy những hình ảnh kiểu này. Đi thêm quãng nữa đập vào mắt mọi người là hai t·hi t·hể cháy khét bị nhánh cây đâm xuyên người, cắm trên mặt đất. Dương Hy lấy tay che mắt của Lạc Linh lại. An cùng mọi người cố gắng kìm chế các cảm giác kinh tởm.

Trong một đống củi gần đó xuất hiện tiếng động đậy, một người đàn ông cháy đen thui toàn thân bò ra, miệng gầm gừ:

"Đau quá... Rát quá... Giết ta đi... Làm ơn g·iết ta đi..."

Người đàn ông này đã mất hết tứ chi, thân bị cháy ngang nhưng do là Quân cấp cường giả nên sức sống ương ngạnh nên vẫn chưa c·hết. An nhẹ nhàng một Nhất dương chỉ vào đầu người đàn ông, khiến ông ta c·hết đi.



Cách đó không xa, khoảng 400-500m, Thiếu tộc trưởng vẫn chưa c·hết. Anh ta tỉnh dậy thấy mình bị vùi lấp trong đống tro tàn. Nếu lúc đó không nhanh tay lấy một cây cổ thụ che chắn cho bản thân cũng như hút hết mộc linh khí trong cây cổ thụ thì anh có thể đ·ã c·hết rồi chứ không phải thương nặng như bây giờ. Anh bò dậy thấy cơ thể bỏng hết từng vết phồng rộp, l·ở l·oét, đỏ hỏn kinh khủng. Anh ta biết giờ không lúc nào quan tâm hơn lúc này cần phải chạy trước đã. Nếu để nhân loại bắt được thì mạng sống sợ không được. Một khi đã quyết hành động, hắn hít sâu một hơi rồi lẩn nhanh vào trong rừng, đi về doanh trại phía bên kia.

Cả nhóm An không biết điều đó, sau những hình ảnh trùng kích, An và mọi người đều cảm thấy kinh khủng, mọi người đều muốn rời đi địa ngục này thật nhanh.

An quay lại, nặng nề nói:

"Mọi người quay lại, đi ngược lên 3-4km nữa rồi dựng lại trại rồi tính bước tiếp theo."

Mọi người gật đầu rồi bắt đầu quay ngược lại và đi dọc lên phía trên. Đến đầu giờ chiều, mọi người bắt đầu vào công việc làm lại lều trại. Có kinh nghiệm từ lần trước, mọi người làm việc rất nhanh, khoảng 5h chiều mọi người đã xong việc.

Bữa cơm tối đó diễn ra trong im lặng, mọi người trầm mặc. Hình ảnh buổi sáng đang trùng kích họ, nó như mở ra một thế giới tàn khốc, u ám, như một quả tạ đánh thẳng vào tâm hồn của họ. Không ai nói với ai một lời, bữa cơm kết thúc trong im lặng. An lại nhảy lên chòi canh gác, sử dụng linh lực bóng đêm để dò xét xung quanh.

Đạm Đài Minh Ngọc nhảy lên ngồi cùng Binh An.

"Ngươi vẫn không ngủ được à?" An quay qua hỏi.

Đạm Đài Minh Ngọc gật đầu: "Ừm. Hình ảnh sáng nay kinh khủng quá, ta không dám ngủ sợ gặp ác mộng mất. Sao ngươi không ngủ đi, 2 ngày liên tục canh gác rồi, ngươi chưa ngủ thì phải?"



An gật đầu, thở dài: "Ta không ngủ được. Ta sợ ta ngủ, địch nhân kéo đến không kịp phản ứng. Ngoài ra, hình ảnh sáng này cứ trùng kích ta. Ta chưa bao giờ cảm thấy g·iết người lại nặng nề đến thế. Giờ ta mới hiểu phần nào cảm giác của ngươi ngày trước."

Đạm Đài Minh Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, giờ hình ảnh ánh mắt người đàn ông kia nhìn ta trong tuyệt vọng vẫn thỉnh thoảng hiện trong đầu của ta."

An gật đầu: "Ta muốn ngất đi để khi tỉnh dậy chỉ là một giấc mộng, nhưng ta lại không thể. Phía sau lưng ta là các ngươi, nếu như ta gục ngã, ta sợ khi ta tỉnh dậy thì các ngươi đã không còn nữa. Chưa bao giờ ta nghĩ ta phải đối diện với áp lực kinh khủng như vậy."

Đạm Đài Minh Ngọc lẫng lững tựa vào thành của tháp canh gác: "Ngươi kể cho ta nghe về Trái Đất cũng như một câu chuyện cổ tích đi, có lẽ sẽ bớt đi cảm giác nặng nề."

An gật đầu: "Hôm nay ta kể ngươi một câu truyện ngụ ngôn ta đọc trong sách nhé. Cấu truyện đó là Bó Đũa."

Rạng sáng tại khu cắm trại của Tinh Linh Tộc, xuất hiện một người trẻ tuổi b·ị t·hương do b·ỏng n·ặng, l·ở l·oét, đi tới gần hai thủ vệ.

"Ngươi là ai, sao lại tới đây?"

Người thương năng quăng chiếc lệnh bài sau đó ngất đi. Hai thủ vệ thấy vậy vội vàng kêu người chạy lại đưa đi chữa trị cho thiếu tộc trưởng.

Khoảng 2 tiếng sau, tình hình thương thế của hắn đã đỡ hơn. Lúc này, người đàn ông uy nghiêm bước vào trong lều, thấy thảm trạng của con trai mình, ông không khỏi tức giận. Ông vuốt trán con trai mình: "Kể ta nghe có chuyện gì xảy ra. Nhân tộc đưa vương cấp hay hầu cấp cường giả t·ấn c·ông con sao?"

Một lúc sau, ông bước ra ngoài, ánh mắt đăm chiêu, không biết vui hay buồn, rồi biến mất trong ánh bình minh.

Một lúc sau, Đại tế ti xuất hiện phía ngoài màn chắn. Ông thở dài bởi ba ngày đã trôi qua nhưng không phát hiện được tung tích của Thánh Nữ, ông đành thu hồi kết giới, phái người tìm kiếm sau.

Chúc mừng năm mới mọi người. Chúc mọi người năm mới khởi đầu mới thật nhiều sức khỏe cũng như may mắn hạnh phúc trong cuộc sống. Năm 2023 vất vả qua đi hi vong năm 2024 chúng ta sẽ thật nhiều thành công hơn nữa.