Chương 23: Nổ tung
Một đêm an bình trôi qua, buổi sáng trong Âm Tuyệt Sơn Lâm thật yên bình. Những tia nắng ban mai len lỏi qua tán lá, chiếu xuống mặt đất tạo thành những vệt sáng lấp lánh. Không khí trong lành, mát mẻ, tràn ngập mùi hương của cỏ cây hoa lá. Như báo trước một cơn bão sắp tạt qua nơi đây. An đứng dậy vươn vai, hét lớn cả khu trại:
"Tập trung nào, ta có lời muốn nói!"
Mọi người bước ra khỏi trại, nhiều người vẫn còn đang mơ ngủ, lầm bầm:
"Sáng sớm thôi mà đã dậy rồi. Ngu chưa đã gì cả."
"Ta còn đang mơ ăn tôm hùm mà chưa cắn được cái chân đã dậy."
Mọi người tập trung đầy đủ, An bắt đầu nói:
"Đầu tiên, cám ơn mọi người đã tin tưởng chọn ta làm trưởng nhóm. Ta biết có nhiều người trong đây vẫn không phục ta. Nhưng ta mong mọi người hãy tin tưởng vào ta, ta sẽ cố gắng hết sức có thể đưa mọi người về nhà một cách an toàn."
Mọi người xung quanh im lặng nhưng trong ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ. An nói tiếp:
"Ta biết chúng ta chưa tiếp xúc cũng như luyện tập với nhau nhiều nên bảo phối hợp đánh trận bài bản thì không được nên kế hoạch ta là thế này."
An móc ra sa bàn và bắt đầu nói về kế hoạch của mình:
"Mọi người tác chiến độc lập với nhau nhưng sẽ như thế này: Tất cả võ sư có sức chống chịu cao hơn sẽ là người đi dụ địch, cộng với sự hỗ trợ của Lục Phong như vậy vận tốc sẽ cao đáng kể, có thể so sánh với quân cấp cường giả. Theo ta dự đoán thì hình như Tinh Linh Tộc không điều động cường giả mạnh hơn quân cấp nên cũng là cơ hội."
Lê Bảo Phương cho là không đúng:
"Sao ngươi biết? Ngươi cho rằng muốn nói gì là nói à?"
An nhìn Lê Bảo Phương lắc đầu:
"Nếu có vương cấp, hầu cấp thì chúng ta đã b·ị b·ắt từ hôm qua rồi chứ không phải hôm nay đâu. Tập trung nè, sau đó cố gắng dẫn địch tới các khu vực đã đánh dấu tại đây. Tại đây ta sẽ nhờ các pháp sư hệ thổ tạo ra đầm lầy làm hạn chế tốc độ của địch. Các pháp sư hệ mộc, hệ băng, hệ nước sử dụng các kỹ năng có thể giữ chân đối thủ hoặc đẩy lui họ lại. Các pháp sư hệ hỏa, hệ lôi tập trung tinh thần ra chiêu mạnh nhất của các ngươi sau đó không cần nhìn kết quả chạy thẳng về trại cho ta. Từ đó về đây khoảng 500m. Ta cho các ngươi mười giây nên nhớ sau khi hệ lửa và lôi ra tay thì thì không cần nhìn kết quả chạy nhanh nhất về đây. Và mỗi người chỉ ra một kỹ năng một lần duy nhất thôi."
Lý Minh Huy khó hiểu:
"Vậy sau đó thì sao? Bởi nếu như địch mạnh quá thì lúc đó chúng ta co cụm trong này liệu có phòng thủ được không?"
An giải thích: "Mọi người còn nhớ quả cầu ta ném hôm qua đúng không? Thì ở các vị trí mọi người chạy lại giữ chân địch sau đó chạy về đây, ta đã chôn sẵn số lượng tương đương với ba quả cầu ngày hôm qua ở mỗi nơi."
Nhóm của Đạm Đài Minh Ngọc thì vẫn không hiểu gì nhưng hai nhóm còn lại thì hít khí lạnh. Giờ mọi người đã biết lòng tự tin của An đến từ đâu. An tiếp tục nói động viên mọi người:
"Ta nghĩ trường đã phái cường giả ra tiếp ứng nên cố gắng trụ vững 1-2 ngày nữa là an toàn. Và với sự đồng lòng của chúng ta, không gì là không thể. Mọi người chia ra hành động, chúng ta sẽ nghỉ ngơi vào buổi tối. Cố gắng nên chỉ một hai ngày là có thể."
Cách đó không xa, Thiếu tộc trưởng của Lạc Tinh bộ lạc đang chỉ huy khoảng 20 người tiến về phía trại của mọi người. Thiếu tộc trưởng dừng lại quay qua nhìn người bên cạnh:
"Người là phong thần tiễn thủ, tốc độ nhanh nhất ở đây, ngươi đi thám thính trước xem bọn họ ở đâu. Nếu phát hiện tung tích Thánh nữ thì lập tức thông báo ta sẽ tới liền."
Người đàn ông khom người rồi biến mất trong rừng.
Ở cách trại khoảng 2km, Đạm Đài Minh Ngọc đang ngồi cạnh Lý Minh Huy, Lê Bảo Phương để canh gác. Lý Minh Huy thắc mắc nhìn Đạm Đài Minh Ngọc:
"Sao ngươi tin tưởng Lê Bình An thế? Mặc dù hắn là Thập Tam hoàng tử thật nhưng cũng chỉ thiên phú bình thường thôi, đáng giá ngươi coi trọng như vậy sao?"
Lê Bảo Phương gật đầu: "Chỉ g·ian l·ận mới sống tới giờ, không sớm bị đào thải rồi."
Đạm Đài Minh Ngọc lắc đầu: "Hắn không muốn giải thích thì ta sẽ không nói nhưng cứ tin tưởng hắn đi, không thiệt đâu."
Lúc này, Lục Phong thông báo: "Có địch đang di chuyển về phía chúng ta nhưng chỉ có một người. Quân cấp cường giả."
Đạm Đài Minh Ngọc gật đầu:
"Ẩn nấp vào để cho vượt qua đi."
Lý Minh Huy nghi ngờ:
"Ngươi cảm thấy bọn hắn ở trại có thể lo được không?"
Đạm Đài Minh Ngọc gật đầu: "Yên tâm, cứ theo kế hoạch mà làm."
Một lúc sau, người đàn ông Tinh Linh tộc đã đến trại của An, quan sát xung quanh thấy được Lạc Linh đang chơi ở phía trong trại, người đàn ông liền hét to:
"Nhân tộc giao ra thánh nữ sau đó c·hết rồi tạ tội, nếu không các ngươi đừng mong c·hết toàn thây!"
An châm chọc nhìn người đàn ông:
"Ta không biết các ngươi mưu toan gì nhưng thánh nữ các ngươi nằm trong tay ta mà các ngươi còn mạnh miệng như vậy không sợ chúng ta chó cùng dứt dậu g·iết các ngươi thánh nữ ah?"
Người đàn ông hừ lạnh: "Các ngươi hòng đừng đem tính mạng của thánh nữ ra ép chúng ta. Tinh Linh tộc sẽ không bao giờ cúi đầu trước Nhân tộc đâu."
Sau đó, rút ra mũi tên nhắm thẳng phía An bắn:
"Vạn Phong Tiễn!"
Hàng ngàn mũi tên bay thẳng về phía An. Hoàng Dũng xuất hiện trước mặt An, một tay giơ khiên lên:
"Thiên Kim Thuẫn!"
Một khiên vàng óng xuất hiện che chắn cả trại trước các mũi tên. Mũi tên chạm vào khiên gây ra các vết lõm rồi những tiếng cong cong rất chói tai. Thấy vậy, Nguyên Huy Anh hét lớn:
"Ngọc Thổ Thuẫn!"
Một chiếc khiên bằng ngọc trong suốt xuất hiện phía ngoài chiếc khiên màu vàng cản trở bớt lực t·ấn c·ông của người đàn ông Tinh Linh tộc.
An bắt đầu rút trong tay quả cầu ngọc giống hệt hôm qua chuẩn bị ném về phía người đàn ông. Thấy vậy, hai mắt người đàn ông lóe sáng, lui nhanh lại phía sau biến mất trong rừng.
Phía bên kia, Thiếu tộc trưởng đã phát hiện ra dị thường liền bắt đầu chỉ huy mọi người tiến về phía phát ra tín hiệu.
Một lúc sau, nhóm Đạm Đài Minh Ngọc chăm chú nhìn về phía sẽ xuất hiện Tinh Linh tộc.
Đạm Đài Minh Ngọc đang vận sức:
"Ta t·ấn c·ông xong mọi người chạy nhé."
Mọi người gật đầu. Khi bóng người Tinh Linh tộc vừa xuất hiện, Đạm Đài Minh Ngọc hét lớn:
"Thiên Hỏa phân thiên!"
Hàng ngàn đốm lửa lao thẳng về phía Tinh Linh tộc. Thấy vậy, một người đàn ông cầm quyền trượng đứng dậy:
"Phong Thuẫn!"
Một bức tường gió tạo ra khiến cho các đám lửa chặn lại bay toán loạn.
Đạm Đài Mình Ngọc hét lớn: "Nổ, chạy!"
Sau đó quay người cùng mọi người chạy trốn về khu vực đã được đánh dấu.
Nhưng đám lửa nổ tung khiến bụi bay mù mịt. Thiếu tộc trưởng nghiến răng:
"Mấy con chuột nhắt này muốn c·hết... đuổi theo!"
Tốc độ của Tinh Linh tộc trở nên vượt trội so với nhóm Đạm Đài Minh Ngọc. Vừa chạy, mọi người huy động v·ũ k·hí chặt cây ngang đường khiến nó đổ, làm giảm lại tốc độ của Tinh Linh Tộc. Đứng từ xa, một cung thủ của Tinh Linh tộc kéo căng dây cung:
"Xuyên Tâm Tiễn!"
Mũi tên xuyên thẳng tới phía của Đạm Đài Minh Ngọc. Mũi tên chuẩn b·ị b·ắn trúng thì Lục Phong cắn răng một cái:
"Dực Phong Vương!"
Một đôi cánh màu vàng bằng gió xuất hiện trên lưng mọi người khiến tốc độ tăng gấp 3, mũi tên của Tinh Linh Tộc bắn vào khoảng không, nhưng khuôn mặt của Lục Phong thì vàng đi do thi triển ma pháp quá sức.
Năm phút sau, mọi người xuất hiện tại khu vực rộng lớn bằng phẳng. Theo kế hoạch, mọi người chạy theo các điểm đánh dấu sẵn để chạy qua vũng lầy.
Phát hiện mấy con chuột nhắt tập trung phía đối diện cách mình khoảng 200m. Thiếu tộc trưởng hét lên:
"Sao không chạy nữa đi hừ.... Bó tay chịu trói hả? Các ngươi yên tâm, có đầu hàng ta cũng g·iết hết các ngươi!"
Tiêu Thanh cùng một ma pháp sư khác bắt đầu hét lên:
"Sương mù ma!"
Cả vùng bị sương mù trắng xóa bao phủ, che khuất tầm nhìn của mọi người, thần tiễn thủ cũng như ma pháp sư.
Thiếu tộc trưởng thấy vậy hừ lạnh:
"Tiến lên bắt lấy tụ nó!"
Cả nhóm 20 người đi vào đầm lấy cả khu vực lún xuống khiến cho cường giả Tinh Linh tộc di chuyển khó khăn.
Hệ băng ma pháp sư bắt đầu huy động:
"Băng Giá!"
Cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến nước và bùn đất lại cứng ngắc.
Hệ Thổ Ma pháp sư không nhàn rồi:
"Hóa Thạch" tạo lớp đá bao ngoài cường giả Tinh Linh tộc.
Hỏa hệ Lôi hệ ra chiêu:
"Thiên Lôi, Thiên Hỏa Cầu!"
Tia sét cũng như q·uả c·ầu l·ửa bay thẳng về phía cường giả Tinh Linh tộc. Sau đó tất cả mọi người quay lưng chạy thục mạng về trại.
Tất cả các chiêu đều trúng các cường giả Tinh Linh tộc nhưng chỉ làm họ b·ị t·hương nhẹ ngoài da, các vêt bỏng do lửa và tê cứng của tia sét khiến cho mọi người đều mất bình tĩnh. Thiếu tộc trưởng hét lớn:
"Mấy con chuột nhắt đừng để ông bắt được các ngươi."
Phía trại, An không nhàn rỗi. Anh huy động Nhất Dương Chỉ thẳng vào đường ống nối liền doanh trại với khu vực chứa Hydro. Bởi khoảng cách quá xa, anh không thể không vận dụng toàn sức để tia laser Nhất Dương Chỉ đủ độ mạnh phá tan lớp ngọc chắn ngang ống dẫn và gây nhiệt lên khí Hydro đang chứa trong bình.
Khi thấy mọi người vừa tập trung tại trại, An cắn răng huy động hết sức, một tia laser có sức nóng kinh người lao thẳng về phía khu vực chứa Hydro khiến cho chúng nóng nên các phân tử Hydro xao động, áp suất trong bình chứa tăng cao, l lớp vỏ ngoài của kho chứa chịu không nổi nứt ra “ Rắc Rắc “.
“Ầ …..M…….M....M……M…M”