Chương 20 : Vô đề phần 2 ( câu chương đại pháp )
Vừa nhìn thấy bóng người xuất hiện trước mắt, cả người Dương Minh run rẩy, mồ hôi đổ ra như tắm, giữa hai chân xuất hiện dòng nước ấm. Phát hiện ra biểu hiện của Dương Minh, cả nhóm Đạm Đài Minh Ngọc không đành lòng. Tiêu Thanh tới vỗ vai an ủi:
"Dương Minh, bình tĩnh đi, có tụi ta ở đây ngươi không sao đâu." Sau đó, vận dụng linh lực đưa một dòng linh lực xoa dịu tâm thần của đồng bạn.
Phía đối diện, khi phát hiện Lạc Linh đi cùng nhóm của Đạm Đài Minh Ngọc, một giọng lạnh lùng lên tiếng:
"Các ngươi giao ra thánh nữ ta có thể đảm bảo các ngươi bình an. Không thì các ngươi cũng sẽ giống con thỏ kia."
Đạm Đài Minh Ngọc tức giận:
" Hai cái nho nhỏ Tinh cấp dám đe dọa trước mặt ta. Để ta cho các ngươi biết hậu quả của việc dám động vào học sinh Thái Miếu."
"Chiến... đấu!!!"
Mệnh lệnh vừa ra, một tấm lưới lớn bằng dây leo xuất hiện, bọc lại 2 người Tinh Linh tộc. Thấy vậy, người cầm quyền trượng giơ lên:
"Ngàn năm cổ tùng"
Một cây cổ thụ ngàn đọt nhiên xuất hiện, che chở 2 người bọn họ cũng như chắn lại tấm lưới.
Đạm Đài Minh Ngọc lao v·út lên như con én nhỏ, hai cánh gió mọc ra giúp nàng tăng tốc lên gấp ba lần.
"Liệt diễm hỏa kiếm"
Hai lưỡi kiếm b·ốc c·háy rực, nhiệt độ bức người chém về phía hai người, cả hai chuẩn bị nhảy ra để né chiêu thức này của Đạm Đài Minh Ngọc thì chân của họ từ lúc nào đã bị dây leo quấn lấy, một dòng điện chạy dọc theo 2 dây leo đánh thẳng vào người họ, khiến cho 2 người tê dại, mất đi cảm ứng.
Thấy vậy, người cầm cung đưa răng tự cắn vào lưỡi mình, cơn đau khiến anh ta tỉnh táo lại, một tay kéo căng dây cung muốn đối cứng với chiêu của Đạm Đài Minh Ngọc.
"Vạn Mộc Tiễn"
Mũi tên bay ra hóa thành hàng trăm mũi tên lao thẳng đến Đạm Đài Minh Ngọc. Nhưng vì nhiệt độ của lưỡi kiếm quá cao, mũi tên chạm phải đều b·ốc c·háy biến mất. Nhưng bởi có lực tác động khiến cho tốc độ của Đạm Đài Minh Ngọc cũng chậm lại. Như vậy cũng đủ để anh ta kéo đồng đội mình chảy ra, tránh thoát thế công của Đạm Đài Minh Ngọc.
Khi thấy chiêu của mình sắp hụt, Đạm Đài Minh Ngọc hét:
"Lục Phong, bỏ cánh!"
Lục Phong lập tức bỏ gia trì pháp lực, đôi cánh của Đạm Đài Minh Ngọc biến mất, khiến cô ta rơi xuống, truy đuổi theo hai người Tinh Linh Tộc. Đạm Đài Minh Ngọc giơ hai tay qua đầu, chụm hai mũi kiếm vào với nhau, tạo thành hình thoi, lao v·út xuống đất.
"Hỏa xuyên"
Mũi kiếm đâm thẳng vào người cầm quyền trượng. Thấy đại thế đã mất, người cầm cung buông tay ra, hai chân đạp vào cây bên cạnh, đổi hướng lùi về phía sau, rớt xuống đất. Sau đó, không nói hai lời, dùng mộc linh khí che chắn cơ thể, chạy thẳng vào rừng sâu, nhưng chưa kịp chạy thì một thủy cầu lao tới, bọc lại.
"Thủy Lao"
Chiến đấu diễn ra qua nhanh trong vòng một phút, hai người đàn ông Tinh Linh tộc, một c·hết, một b·ị b·ắt.
Đạm Đài Minh Ngọc ngơ ngác nhìn tay mình, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nà giờ đây dính đầy máu tươi. Nàng không thể tin được mình đã g·iết người, Cảm giác trống rỗng, sợ hãi lan tỏa toàn thân nàng, khuôn mặt tái nhợt, hai tay liên tục chùi vào thân cây, lá vây để sạch máu bị vấy cơn buồn nôn ập tới, nàng cúi gập người nôn ra mật xanh, mật vàng.
Dương Hy bước tới ôm đầu Đạm Đài Minh Ngọc, an ủi nàng:
“Không sao đâu… không có gì đâu ...ngươi không g·iết hắn thì hắn g·iết hết bọn mình rồi… không có gì đâu.. ngươi chỉ tự vệ thôi…”
Đạm Đài Minh Ngọc nức nở:
“Ta… g·iết người rồi .... Phương Hy ngươi biết ko tay ta đã dính đầy máu… rồi…”
Nàng nói rồi th·iếp đi trong vòng tay của Dương Hy.
Trong lúc không ai để ý Dương Minh bò tới cái xác của người đàn ông rút cây dao găm ra vừa khóc vừa hét đâm vào cái xác
“ C·hết …rồi ….c·hết tốt lắm.. ha ha… c·hết rồi…. “
Lạc Linh thấy cảnh này thì sợ hãi, hai chân run rẩy, tay nắm chặt vào áo của Tiêu Thanh hai mắt thì nhắm chặt. Thấy vậy, anh cúi ngồi xuống ôm cô bé vào lòng an ủi.
Lục phong không đành lòng thấy cảnh này chạy lại giật lấy con dao găm rồi đánh Dương Minh b·ất t·ỉnh sau đó thở dài.
“Phương Khanh ngươi trói người kia lại rồi kiếm chỗ nào nghỉ ngơi đợi Đạm Đài Minh Ngọc Tỉnh chúng ta di chuyển tiếp."
Ở một phía khác, nhóm của Lê Bảo Phương đang bị hai người đàn ông Tinh Linh tộc đuổi theo. Các mũi tên xé gió lao thẳng về phía họ. Một mũi tên gần trúng một thành viên trong đội, Lê Bảo Phương hét lên:
“Thiên lôi kiếm!”
Cả người Lê Bảo Phương mang theo tiếng điện xẹt xẹt lao v·út tới đồng đội của mình, sau đó một kiếm chém ngang mũi tên khiến nó rơi xuống.
Người kia gật đầu cám ơn rồi cả nhóm bắt đầu chạy tiếp trốn. Đang chạy, bóng người cầm thương xuất hiện.
“Chạy đi Minh Huy, có hai quân cấp cường giả Tinh Linh tộc đằng sau!” Lê Bảo Phương hét lớn.
Lý Minh Huy nhổ nước bọt: “Lê Bảo Phương, người xui vừa thôi chứ tới làm gì lại đưa kẻ thù tới?”
Lê Bảo Phương vô tội: “Ai biết được chứ? Giờ có tám người đánh hai, ngươi muốn thử không?”
Lý Minh Huy: “Thử cái đầu ngươi, nhóm ta đáng b·ị t·hương đánh bằng mắt à? Chạy đi để ta làm giảm tốc độ bọn họ lại rồi chạy theo các ngươi sau. Một đám xúi quẩy!”
Lý Minh Huy Nhảy ra cầm thương chĩa thẳng về phía 2 bóng người đang đuổi theo tự tay đập vào ngực khiến phun ra 1 búng máu cười lớn hét to “
“Thương Thiên Thể thần thông Thiên Thương Liệt Diễm “
Sau lưng Lý Minh Huy xuất hiện bóng mờ ngọn lửa đang b·ốc c·háy hừng hực, sức nóng lan tỏa khiến mặt đất nứt nẻ, cây cối xung quanh héo quắt lại.
“Du Long”
Lý Minh Huy đâm thẳng cây thương về phía trước, ngọn lửa đằng sau biến thành con rồng lửa uốn lượn lao thẳng về đối diện lao thẳng về phía 2 quân cấp cường giả đang lao đến. Lý Minh Huy không cần xem kết quả quay lưng chạy một mạch thì thấy Lê Bảo Phương đang đứng đó không xa liên quát lớn:
“Chạy đi ….Đứng lại làm gì muốn c·hết ah”
Lê Bảo Phương còn đang choáng ngợp với cảnh vừa rồi nghe tiếng quát phục hồi quay lưng chạy theo Lý Minh Huy.
“Minh Huy chiêu của ngươi con làm thêm 1 lần nữa không? Nếu được ta nghĩ kết hợp lại hai nhóm chúng ta hợp xử lý được hai người kia đấy “
Lý Minh Huy quay lại lườm Lê Bảo Phương
“ Ngươi điên à không thấy ta đổi thương thế để ra chiêu đó sao. Thương thế hôm qua còn chưa khỏi hẳn, hôm nay làm thêm cái nữa ta còn nửa cái mạng này lần nữa để ta ăn gà k·hỏa t·hân à. Tập trung chạy đi một đám xúi quẩy “
Quay lại phía bên này, Đạm Đài Minh Ngọc đã tỉnh lại. Vẻ mặt vẫn mang một chút sợ hãi, cơ thể vẫn tự động run nhè nhẹ. Dương Hy vẫn đang vỗ nhẹ vào lưng cô bé.
Người đàn ông Tinh Linh tộc đang bị trói chặt như bánh tét bên cạnh la hét:
“ Ta sẽ không nói gì hết. Các ngươi tốt nhất là thả ta và Thánh nữ ra thì các ngươi còn cơ hội chạy thoát nếu không đừng ai mong rời khỏi khu rừng này”
Lục Phong gật đầu hiểu “ Ta biết rồi ngươi nói cái này chục lần rồi ai cũng hiểu rồi”
Sau đó chỉ vào Lạc Linh “ Ngươi bảo đây là Thánh nữ của bộ lạc của ngươi có cái gì chứng minh được không? Cô bé không hề nhận biết các ngươi. Ta nghi ngờ ngươi là bộ tộc kẻ thù thì có, làm gì có ai vừa thấy ân nhân của thánh nữ đã đòi chém đòi g·iết”
Một lúc sau Dương Minh tỉnh dậy vừa thấy người đàn ông gần đó, như con thú hoang Dương Minh lao vào cào cấu cắn xé.
Tiêu Thanh quay qua kéo Dương Minh lại:
“Bình tĩnh lại Dương Minh. Hắn đã b·ị b·ắt rồi giờ mang về trường xử lý. Ngươi mà còn như thế nữa ta lại đánh ngươi b·ất t·ỉnh đấy. Nước đây, uống tí đi để bình tĩnh lại đi”
Dương Minh bình tâm lại uống miếng nước nhưng trong miệng vẫn rên “ gừ…gừ….” thân thể vẫn run lên bần bật vì kích động.
Lạc Linh thấy Dương Minh vậy thì sợ hãi núp phía sau Dương Hi và Đạm Đài Minh Ngọc. Lục Phong lúc này đứng dậy:
“ Mọi người đã tỉnh rồi đi tiếp thôi hi vọng giữa trưa có thể thoát ra khỏi cái chỗ c·hết tiệt này”