Chương 19 : Vô đề
Lạc Tinh bộ lạc. Khuôn mặt đại tế ti đã khởi sắc hơn, ông thở dài:
"Thương thế đã ổn định rồi. Ngô quý phi ngươi ẩn dấu thật sâu à, chưa tới 100 tuổi đã đi mở ra hình thức đầu của vực, thù này xem ra không báo được rồi."
Lúc này, có người trung niên chạy vào lều của ông:
"Báo!! Đã phát hiện tung tích của thánh nữ."
Đại tế ti đứng bật dậy:
"Phát hiện sao không mang nàng về?"
Người trung niên cung kính:
"Thánh nữ đang đi với một nhóm nhân tộc. Họ không chịu thả nàng ra. Sau khi đánh một trận, người bên ta b·ị t·hương liền rút về bẩm báo."
Đại tế ti gật đầu ra lệnh:
"Điều động toàn bộ Tinh cấp cùng Quân cấp của bộ lạc vào truy tìm. Không tiếc bất cứ giá nào mang nàng về."
"Rõ." Người trung niên cung kính bước ra ngoài.
Mệnh lệnh được truyền đạt, toàn bộ quan cấp Tinh cấp của Lạc tinh bộ lạc, khoảng hơn 100 người, cấp tốc chạy về khu vực phát hiện nhóm Đạm Đài Minh Ngọc.
Cùng lúc đó, phía ngoài Âm Tuyệt Sơn lâm. Đại trưởng lão Lê gia, Lê Chiêu Thống cũng tới, ông nhìn về phía Ngô Quý Phi:
"An nhi ra chưa?"
Ngô quý phi lắc đầu:
"Chắc phải 2-3 ngày nữa mới ra được. Ta đã qua chào hỏi phía Lạc Tinh bộ lạc rồi."
Lê Đại trưởng lão trầm ngâm:
"Có gì nguy hiểm không. Nếu nguy hiểm quá ta gọi lão tổ tông ra phá cái kết giới cứu người ra."
Ngô Quý phi:
"Không cần đâu, coi như cũng để rèn luyện An nhi. Cây non mọc trong nhà sao thành cổ thụ che trời được. Dù sao thì An nhi vẫn đeo giới chỉ bên trong có phong ấn đạo kết giới của con nên ngài cứ yên tâm."
Nhìn vào kết giới, Đại trưởng lão hừ lạnh:
"Đã lâu rồi Lê gia không nhe răng, hình như có người quên chúng ta lập quốc như thế nào rồi thì phải."
Lúc này, bên ngoài mọi người nghe được cuộc đối thoại của Ngô quý phi mới biết địa vị của Thập Tam Hoàng tử trong Lê gia cao tầng. Thiên phú tầm thường hoàng tử này địa vị không đơn giản à.
Gần tối, nhóm của An cũng tới bìa rừng, nhưng lại không cách nào có thể thoát ra ngoài Âm Tuyệt Sơn Lâm, bởi họ bị chặn bởi màng kết giới. Nó quá cứng, đã thử đủ mọi cách nhưng vẫn không thể nào phá hủy, cũng như mọi người đã thử đào xuống sâu 2 m nhưng vô dụng. Mọi người thất vọng ngồi bệt dưới một gốc cây. An thì bóp bóp trán:
"Đau đầu à. Tinh Linh tộc bày ra trận thế lớn vậy chỉ sợ có đại sự. Hi vọng họ thành công, không họ nổi điên lên huyết tẩy trong này cũng khó chạy thoát à. Giờ chỉ hi vọng nhà trường phát hiện ra dị thường, cử cường giả tới cứu. Vì vậy, việc đầu tiên và kiên quyết là phải sống, đợi người tới cứu."
An đứng dậy động viên mọi người:
"Được rồi, làm việc nào. Trường kiểu gì cũng phát hiện, cử cường giả tới cứu chúng ta. Giờ tạo thêm một trại để trú mưa trú nắng nữa nào. Huy Anh, nhấc cái mông dậy làm việc đi. Làm hết bằng ngọc nhé, lâu một chút không sao."
Nguyên Huy Anh đứng dậy phụng phịu:
"Lại phải làm khổ sai, biết thế ngày xưa không thèm làm ma pháp sư hệ thổ rồi."
An quay qua nhìn:
"Ngươi vừa nói gì, nói lại ta nghe xem nào? Tính làm phản hả? Mọi người xử lý con heo này."
Tất cả mọi người lao vào Huy Anh như hổ đói, sau đó tiếng kêu thảm thiết của Huy Anh vang lên:
"Cứu ... mạng...cứu ....mạng. Ta phản đối trò chơi thô bạo này!"
An mỉm cười:
"Phản đối vô hiệu, hành hình!"
Sau đó, tâm lý ổn định lại, không khí u uất đã giảm bớt, mọi người bắt tay vào làm việc, xây dựng lại trại để ở, cũng như phòng thủ.
Tới 8 giờ tối, mọi người mới hoàn thành, ngồi quây quần bên ánh lửa trại, An bắt đầu nói suy nghĩ của mình:
"Kết giới này khá kiên cố, ta nghĩ Tinh Linh tộc chắc chắn có đại sự ở chỗ này. Vì vậy, hi vọng họ thành công, rút đi thì không sao. Nếu không thành công thì mệt đấy. Vì vậy, ngày mai mọi người hợp lực với nhau để làm một số chuẩn bị. Không thể chỉ dựa vào hiểm địa để phòng thủ được."
Mọi người im lặng, sau đó gật đầu đồng ý với ý kiến này của An.
Nguyễn Huy Anh trầm ngâm:
"Chúng ta làm v·ụ n·ổ như sáng nay nữa được không?"
An lắc đầu:
"Thời gian chuẩn bị quá lâu, mất cả tiếng để làm việc này. Như vậy, nếu như kẻ thù phá được lớp phòng thủ như vậy không ổn. Ta có ý tưởng này. Chúng ta lưu trữ một loại khí là Hidro. Sau đó, nếu có kẻ địch t·ấn c·ông, cho một mồi lửa vào đó và bùm. Sức p·há h·oại không kém gì tiếng sấm sáng nay đâu."
Nghe tới đây, cả nhóm hai mắt sáng bừng, nhìn An chăm chú lắng nghe, sợ bỏ qua thứ gì. An lấy sa bàn ra, bắt đầu bình tĩnh nói:
"Đầu tiên, ngày mai Huy Anh làm thêm culi bữa nữa. Tạo cho ta 3 cái hầm bằng ngọc thạch ở các vị trí này, cách trại khoảng 500 m. Lưu ý nhé, làm 2 lớp, ở giữa Thái Trinh sẽ đóng băng để giảm nhiệt độ và áp suất bên trong. Cũng như do có lớp đá ở ngoài cách nhiệt thì lớp băng sẽ lâu tan hơn. Như vậy, chỉ cần gia cố 1 ngày/1 lần thì không sợ lớp băng tan hết. Sau đó, kết nối những cái hầm đó bằng đường ống có lỗ kéo dài tới cái hồ này. Ở bên hồ xây dựng một hầm ngọc có thể chịu nhiệt độ lớn hơn 1000 độ C, sau đó đổ nước vào. Ta và Tư Vệ sẽ phụ trách nung nước lên 1000 độ C."
Vương Tu Vệ thắc mắc:
"Nung nước lên 1000 độ C có tác dụng gì?"
An kiên nhẫn giải thích:
"Khi nung nước lên 1000 độ C sẽ tạo ra 2 khí là oxi và hidro. Cái ta cần lấy là khí hidro bởi nó nhẹ hơn nên sẽ bay lên trên và thoát ra theo đường ống dẫn khí, còn oxi thì ở lại bên trong. Khí hidro rất dễ c·háy n·ổ nếu tiếp xúc với nguồn nhiệt nên ta lưu trữ, khi địch t·ấn c·ông thì dùng nó làm v·ũ k·hí."
Mọi người vẫn mơ hồ hiểu lại không hiểu. Hoàng Dũng gãi đầu:
"Hidro và oxi là gì? Với lại ai cũng có việc thì ta làm gì?"
An giải thích:
"Nó là hai loại khí có trong không khí và cấu tạo thành nước. Hiểu vậy là được rồi. Mai mọi người làm việc, ngươi thì canh gác. Được rồi, mọi người nghỉ đi, mai là một ngày vất vả đấy."
Một đêm an bình qua đi. Mới tờ mờ sáng, nhóm của Đạm Đài Minh Ngọc đã lên đường. Bởi vì mang theo một đứa bé nên tốc độ di chuyển của nhóm bị giảm đáng kể. Đang đi thì phát hiện ra một bóng người lết đi phía trước. Quần áo rách nát, vai trái bị thủng một lỗ, máu đã ngừng chảy nhưng vẫn có thể nhìn ra được người này đã trải qua một cuộc khổ chiến.
Tiêu Thanh chạy tới hỏi thăm:
"Này ngươi có làm sao không? Để ta giúp ngươi trị thương nhé."
Người kia, khuôn mặt lấm lem, thấy Tiêu Thanh tới gần thì hoảng sợ:
"Đừng... Đừng lại gần đây... ta cái gì cũng không biết... đừng... đừng g·iết ta."
Khi nhìn rõ khuôn mặt thì mọi người phát hiện ra đó là Dương Minh, lớp B. Tiêu Thanh kiên quyết quát lên:
"Dương Minh, nhìn ta là ai?" Sau đó huy động pháp ấn "Thanh tẩy".
Một dòng nước mát đổ thẳng vào người của của Dương Minh khiến anh thanh tỉnh. Vừa thấy Tiêu Thanh, hai dòng nước mắt tuôn trào, nức nở:
"C·hết... c·hết hết rồi... đều tại lỗi của ta. Nếu như ta nghe lời thập tam hoàng tử, cả đội ta đã không c·hết như vậy..."
Nhìn thảm trạng của Dương Minh, ai cũng không cầm được nước mắt. Đạm Đài Minh Ngọc tới gần, sụt sịt hỏi thăm:
"Có chuyện gì, từ từ nói... ngọc phù đâu, sao không bóp nát mà trở về?"
Dương Minh lấy lại bình tĩnh và bắt đầu ngồi kể lại:
"Sau khi chúng tôi gặp nhóm Bình An, thì chúng tôi quyết định đi tới gần nơi phát ra t·iếng n·ổ. Tới nơi, chúng tôi bàng hoàng khi nhận ra sự p·há h·oại của nó, từng gốc cây cổ thụ bị bật cả gốc, cả mặt đất bị san phẳng. Chúng tôi thấy đỉnh tháp bằng ngọc ở giữa, chúng tôi tới vừa bước vào thì thì gặp 2 Tinh Linh tộc Tinh Cấp, hỏi họ về thánh nữ và v·ụ n·ổ, sau đó thì chiến đấu nổ ra. Cả nhóm bị tiêu diệt, thấy vậy Dương Minh liền bỏ chạy và bị trúng mũi tên, sau đó b·ất t·ỉnh, khi tỉnh dậy thì cố gắng đi về phía bìa rừng."
Tình hình Dương Minh đỡ dần lên, cả nhóm bắt đầu đi tiếp. Nhìn tình trạng của Dương Minh, cả nhóm thở dài. Cùng lúc đó, phía ngược lại xuất hiện 2 tinh cấp Tinh Linh tộc, đứng trên tán cây, lạnh lùng nhìn:
"Con thỏ hôm qua trốn thoát đây mà."