Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 830: Cầu xin đại lão bình tĩnh!




Trong đôi mắt đục ngầu của Dương Bách Hùng tràn ngập sự ác ý: “Như vậy đi, nếu cô Lâm thật sự có thành ý thì uống hết chai rượu này cho tôi.

Chỉ cần cô uống hết thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này, miễn cưỡng cho cô một cơ hội!”

Dương Bách Hùng nói với vẻ mặt trào phúng.

Hừ, thiên kim tiểu thư cái gì chứ? Thiên kim tiểu thư của nhà họ Lâm là Lâm Thư Nhã còn Lâm Yên chẳng qua chỉ là một con hát có chút nhan sắc mà thôi, vậy mà còn dám nhăn mặt trước mặt lão, đúng là không biết sống chết.

Không biết đường hỏi thăm Dương Bách Hùng này là ai, dám làm lão mất mặt.

Chẳng phải bây giờ vẫn phải ngoan ngoãn làm lão vui, cúi đầu trước mặt lão sao!

Chờ cưới được về nhà rồi lão tự có cách trừng trị Lâm Yên.

Lâm Yên nhìn Dương Bách Hùng, vẻ mặt hận không thể chết đi cho xong.

Muốn chết cũng đừng kéo cô theo được không? Bạn trai cô bại lộ thân phận là chuyện nhỏ, đám kéo theo mới là chuyện lớn! Lâm Diệu Thông thấy Lâm Yên vẫn không có động tác gì liền xị mặt thúc giục: “Còn chần chừ cái gì nữa? Dương tổng bảo mày uống rượu đó là để mắt đến mày! Sao mày lại không biết điều như thế?”

Lúc này Lâm Yên đang khó khăn dùng góc áo che đi cải tay của Bùi Duật Thành, đồng thời liếc nhìn chai rượu Everclear kia.

Đây là một trong những loại rượu mạnh nhất, nồng độ cồn cao đến 95%.

Người bình thường uống một ngụm đã không chịu nổi mà bắt một cô gái uống cạn sao?

Với thể chất của cô thì cô có uống hết cũng không sao, thế nhưng nếu là một người bình thường thì e rằng uống xong cũng phải mất nửa cái mạng.

Lâm Yên còn đang suy nghĩ thì đầu ngón tay của Bùi Duật Thành lại khiến cô tâm loạn như ma!

Mẹ nó!

Đây là đam mê gì thế hả?

Lâm Yên đè bàn tay của Bùi Duật Thành xuống.

Đại lão, cô biết sai rồi mà, cô thật sự biết lỗi rồi! Đại lão, cầu xin ngài bình tĩnh! Bùi Duật Thành thấy cô đè lại tay mình thì trong mắt ánh lên ý cười, cũng rất phối hợp không gõ nữa mà cứ để cô đè xuống như vậy.

Đôi mắt nguy hiểm và lạnh lùng đằng sau thấu kính gọng vàng cũng thoáng dịu đi mấy phần.

Bùi Duật Thành: “Có lẽ, cô không cần có người ba thế này?”

Lâm Yên nghe vậy chẳng hiểu sao lại có cảm giác kinh hồn bạt vía, giọng điệu này là muốn cho ba cô biến mất luôn sao? Lâm Yên: “K...không...

không cần ba...

chẳng lẽ đại lão muốn làm ba của tôi sao?”

Bùi Duật Thành: “...”

Bùi Duật Thành khẽ cười: “Cũng không phải là không được nếu như...

cô Lâm có đam mê này.”

Lâm Yên: “I!”

Cô không cảm ơn đâu!

Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng chờ xem kịch vui.

“Chậc chậc, trước kia hay nghe nói thủ đoạn của Dương Bách Hùng rất tàn độc, quả nhiên là như vậy! Có người nói mấy bà vợ trước đây đã bị ông ta làm cho tàn phế đấy!”

“Ai bảo Lâm Yên kia không biết điều chứ, loại người như vậy mà còn dám đòi ba lấy bốn, có người đồng ý xỏ vào đôi giày rách như cô ta thì phải thắp hương cảm tạ rồi!” “Đắc tội ai chẳng được lại đắc tội Dương Bách Hùng, đáng đời lắm, để xem cô ta còn ngông cuồng kiểu gì!

Dương Bách Hùng không ngờ đến lúc này Lâm Yên vẫn chẳng thèm nể mặt lão ta, vẫn ngồi im đó không nhúc nhích.

Trong cơn say, Dương Bách Hùng loạng chà loạng choạng cầm theo bình rượu đi tới trước mặt Lâm Yên.

Thấy Dương Bách Hùng sắp nổi điên, Chung Tuyết Ngưng và Chung Hiểu Vi liền mừng rỡ ra mặt.

“Chị, có trò hay để xem kìa! Hôm nay Lâm Yên chết chắc rồi!” “Ha ha, thật đáng thương! Không biết nên nói cô ta ngây thơ hay là nói cô ta ngu xuẩn nữa!”

Chương 621
ĐỘI NÓN XANH NGAY TRƯỚC MẶT CHÍNH CHỦ
Lúc này, cả Dương Bách Hùng với chị em nhà họ Chung cùng tất cả mọi người đều cho rằng Bùi Duật Thành sẽ là một người ngoài cuộc xem trò vui giống bọn họ.

Thái Hồng An còn chu đáo giải thích cho Bùi Duật Thành nguyên nhân của chuyện này.

Lâm Yên cẩn thận quan sát phản ứng của Bùi Duật Thành, chỉ sợ anh sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.

Lúc này Dương Bách Hùng đang đứng trước mặt Lâm Yên và Bùi Duật Thành, mà bàn trà lại không cao cho nên lão ta chỉ cần liếc mắt là có thể trông thấy cái tay đang đặt trên đùi Lâm Yên.

Thế nhưng lúc này lão đang chú ý vào Lâm Yên, cho nên không để ý xung quanh.

Lúc Lâm Yên còn đang nghĩ xem phải làm sao để vượt qua ải này thì bàn tay của Bùi Duật Thành chậm rãi đưa lên, cầm lấy cái bật lửa trên bàn rồi châm thuốc.

Dương Bách Hùng vẫn còn đang nước miếng tung bay, lắc lắc chai rượu chỉ vào Lâm Yên mà rống: “Lâm Yên! Nếu hôm nay mày không uống hết chai này rồi quỳ xuống xin lỗi thì ông đây sẽ không buông tha cho mày đâu!”

Lúc cái tay của Bùi Duật Thành rời đi Lâm Yên thở phào ra một hơi, thế nhưng Bùi Duật Thành châm thuốc xong lại từ từ hạ tay về vị trí cũ.

“Loại đàn bà như mày mà còn dám chê tao? Chẳng lẽ mày muốn người như Bùi tổng sao? Bùi tổng là nhân vật thế nào chứ, sẽ coi trọng loại đàn bà như mày chắc...”

Động tác của Bùi Duật Thành cũng kéo theo ánh nhìn của Dương Bách Hùng.

Vốn dĩ lão chỉ lơ đãng nhìn thoáng qua, nhưng một giây sau lão như biến thành một con vịt bị người ta bóp cổ, tất cả tiếng mắng chửi của lão đều kẹt lại trong cổ họng...

Lão... lão ta nhìn thấy cái gì?

Dương Bách Hùng sợ hãi mở to mắt nhìn cái tay của Bùi Duật Thành đang đặt trên đùi Lâm Yên, một hơi nghẹn lại khiến mặt lão đỏ bừng, cả người run rẩy như vừa nhìn thấy chuyện gì đó khiến lão sợ hãi đến không dám tin.

Tay... tay...

Tay của Bùi tổng tại sao lại đặt trên đùi Lâm Yên...

Dương Bách Hùng há hốc mồm, đầu óc trống rỗng.

Không phải đâu, chắc lão ta uống nhiều rồi, nhất định là lão ta uống nhiều nên hoa mắt rồi!

Thế nhưng sau đó lão ta nhìn thấy Bùi Duật Thành tự nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ của Lâm Yên rồi vuốt ve, sau đó là mười ngón tay đan vào nhau.

Lâm Yên ngồi thẳng lưng, chớp mắt nhìn Bùi Duật Thành rồi lại nhìn Dương Bách Hùng đang sợ hãi, sau đó lại nhìn Bùi Duật Thành: “Ồ, hình như lão ta... nhìn thấy rồi...”

Bùi Duật Thành: “Ừ, tôi cố ý đấy.”

Lâm Yên: “...”

Dương Bách Hùng: “...”

Đứng ở khoảng cách này lão ta có thể nghe được bọn họ nói chuyện!

Chuyện này sao có thể?!

Lâm Yên cùng với Bùi Duật Thành...

Thế nhưng là chuyện này... chuyện này... này...

Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng!

Điên rồi! Loại người như Lâm Yên sao có thể có quan hệ gì với đại lão như Bùi Duật Thành được?

Thế nhưng cho dù lão có khiếp sợ cỡ nào thì sự thực vẫn bày ra trước mắt.

Lúc này, Dương Bách Hùng nào còn chút hơi say nào nữa, lão ta đã sợ đến tỉnh cả rượu, cảm giác như trời long đất lở đến nơi rồi.

Trời ơi lão ta vừa làm cái gì?

Bùi Duật Thành là ai chứ? Một ngón tay của Bùi Duật Thành cũng có thể nghiền Hằng Đạt thành tro bụi, sống không bằng chết!

Vậy mà lão ta... dám đội nón xanh cho Bùi Duật Thành ngay trước mặt chính chủ.
Chương 622
QUỲ XUỐNG XIN LỖI
Dương Bách Hùng chảy mồ hôi ròng ròng, đại não xoay chuyển cực nhanh rồi đột nhiên lão nghĩ tới câu nói “Tìm người” của Bùi Duật Thành lúc anh mới bước vào phòng.

Chẳng lẽ người mà Bùi Duật Thành tìm chính là Lâm Yên?

Vì sao Bùi Nam Nhứ lại giúp đỡ Lâm Yên, vì sao Bùi Nam Nhứ biết Bùi Duật Thành không thích gần phụ nữ nhưng lại chủ động nhường chỗ để anh ngồi cạnh Lâm Yên?

Còn nữa, vì sao một nghệ sĩ nhỏ như Lâm Yên lại có can đảm đắc tội với lão ta?

Tất cả đều có thể giải thích rồi.

Đám người đang hóng chuyện vui nào biết người khôn khéo như Dương Bách Hùng đang trong cơn khiếp sợ.

Hai chị em họ Chung kia vẫn còn ngồi đằng xa kẻ xướng người họa.

“Lâm Yên! Dương tổng chỉ bảo cô xin lỗi thôi mà, cô như vậy chẳng phải phụ lòng tốt của ông ấy rồi sao?”

“Đúng thế, người có thân phận như Dương tổng chịu cho cô một cơ hội, bắt cô uống rượu rồi quỳ xuống đã là độ lượng với cô lắm rồi!”

Ai ai cũng đang hóng hớt chờ kịch vui thì đột nhiên chai rượu trong tay Dương Bách Hùng rơi xuống đất, vỡ tan. Tiếp theo đó, gương mặt của lão ta trở nên trắng bệch, hai chân của lão mềm nhũn rồi quỳ sụp xuống trước mặt Lâm Yên.

“C...Cô… Cô Lâm! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Đều là tôi sai! Xin lỗi cô!!!”

Lâm Yên: “...”

Chung Hiểu Vi và Chung Tuyết Ngưng: “...”

Lâm Diệu Thông: “...”

Đám người trong phòng: “...”

Hành động quá đỗi bất ngờ của Dương Bách Hùng khiến cả căn phòng xôn xao.

Biểu cảm giễu cợt đắc ý của hai chị em họ Chung cũng cứng ngắc lại.

Chuyện gì thế này?

Dương Bách Hùng điên rồi sao?

Lúc này Dương Bách Hùng đâu còn quan tâm người khác nghĩ thế nào, lão ta run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, thiếu nước dập đầu với Lâm Yên nữa thôi.

Lão ta vừa lau mồ hôi vừa không ngừng xin lỗi: “Cô Lâm! Cầu xin cô độ lượng tha thứ cho hành động vô lễ của tôi. Tôi thật sự biết sai rồi! Là do tôi không biết xấu hổ! Là tôi già mà không nên nết! Tôi là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Người như tôi sao có thể xứng đôi với cô Lâm!”

Tất cả mọi người trong phòng đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngu người.

Không phải là Lâm Yên nên quỳ xuống xin lỗi Dương Bách Hùng sao? Sao bây giờ lại biến ngược thành Dương Bách Hùng quỳ xuống xin lỗi Lâm Yên?

Bùi Nam Nhứ bất đắc dĩ thở dài, len lén liếc nhìn anh cả và chị dâu nhà mình.

Quả nhiên thấy tay của hai người họ đang đan vào nhau…

Có lẽ Dương Bách Hùng đã phát hiện ra rồi.

“Bùi tổng, tôi...” Dường như Dương Bách Hùng muốn gọi cả Bùi Duật Thành.

Cũng may lão ta vẫn còn một chút đầu óc, nhận ra Bùi Duật Thành không tuyên bố trước mặt mọi người là có lí do, cho nên nhanh chóng ngậm mồm lại rồi quay sang Lâm Yên định tiếp tục xin lỗi cô.

Lúc này lão chỉ hận không thể dính chặt đầu gối lên sàn nhà.

“Cô Lâm! Tất cả đều là lỗi của tôi! Người như tôi cho dù xách giày cho cô Lâm cũng không xứng. Cô bắt tôi làm cái gì cũng được chỉ cần cô có thể bớt giận. Xin cô bớt giận!”

“Chuyện này...” Lâm Diệu Thông cũng trố mắt, một lúc lâu sau ông ta mới tỉnh táo lại liền vội vàng chạy tới đỡ Dương Bách Hùng. “Dương tổng làm cái gì vậy? Mau đứng lên đi, con bé chết tiệt này làm sao mà chịu nổi chứ!”

“Mày câm miệng cho tao!!!”

Dương Bách Hùng vừa trông thấy Lâm Diệu Thông lập tức lửa giận bốc lên đầu, lão trừng mắt hận không thể chém chết Lâm Diệu Thông. Cái tên ngu đần này muốn hại chết lão ta sao?
Chương 623
CHÚNG TA VỀ NHÀ THÔI
“D...Dương tổng, đây là...”

Đừng nói Lâm Diệu Thông, tất cả những người có mặt ở đây lúc này đều bị hành động của Dương Bách Hùng làm cho khó hiểu.

Dương Bách Hùng đã sợ đến hồn phi phách tán, đâu còn để ý người khác nhìn mình thế nào: “Cô Lâm, không dối gạt cô, tôi thấy chỉ có những người tuổi trẻ tài cao, anh tuấn tiêu sái, có kiến thức rộng rãi lại có danh tiếng mới có thể xứng đôi với cô Lâm thôi!”

Lão thấy Bùi Duật Thành vẫn thờ ơ ngồi đó không lên tiếng thì sợ đến muốn bật khóc. Lão cắn răng cầm lấy chai rượu trên mặt đất rồi nói: “Không bằng thế này, để tỏ lòng thành ý tôi sẽ uống cạn chai này! Tôi xin lỗi cô, cầu xin cô tha thứ cho tôi!”

Dương Bách Hùng nói xong lập tức mở nắp chai, tu ừng ực ừng ực cả chai.

Đám người Lâm Diệu Thông không ngăn nổi, ai dám cản lão, lão sẽ nổi điên với người đó.

“Cút ngay! Tất cả đều cút ngay!” Đừng ngăn lão tìm đường sống!

Lúc đầu Dương Bách Hùng còn tính toán có thể nhờ chuyện này mà có qua lại với Bùi Duật Thành, ai mà ngờ lại rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục.

Hai chị em họ Chung đứng một bên nhìn đến trợn tròn mắt.

“Chị, Dương tổng đang làm cái gì vậy? Lão ta bị Lâm Yên làm cho thần kinh rồi sao?” Chung Hiểu Vi khiếp sợ nói.

Chung Tuyết Ngưng nhíu mày, cũng cảm thấy khó hiểu: “Đúng là hơi kỳ lạ... rốt cuộc Lâm Yên đã giở trò quỷ gì?”

Cho dù Dương Bách Hùng có say thì cũng không thể hồ đồ tới mức này, tự dưng lại quỳ xuống nói xin lỗi với một nghệ sĩ nhỏ.

Ngay cả Sở Gia Nghêu cũng bị lão hồ ly này làm cho hôn mê: “Nam Nhứ, Dương Bách Hùng gặp quỷ à?”

Anh ta cho rằng chắc chắn Bùi Nam Nhứ sẽ đứng lên làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng ai mà ngờ tình tiết lại phát triển theo hướng huyền ảo như vậy.

Bùi Nam Nhứ: “...”

Không phải gặp quỷ...

Mà là gặp thứ còn đáng sợ hơn quỷ...

Lúc này Lâm Yên cũng căng thẳng không kém. Lão già họ Dương này còn có thể khoa trương hơn được nữa không? Lão sợ người khác không phát hiện ra sao?

Lâm Yên ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Ngài Bùi, hay là chúng ta về thôi?”

Bàn tay ấm áp của Bùi Duật Thành nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, sau đó không nhanh không chậm nói: “Vẫn còn sớm.”

Lâm Yên thấy Bùi Duật Thành không có ý định rời đi thì lệ rơi đầy mặt.

Hết cách, cô chỉ có thể nhích lại gần Bùi Duật Thành hơn một tí để che đi hai bàn tay đang nắm chặt của bọn họ: “Ngài Bùi cần gì phải phí thời gian cho mấy chuyện nhỏ nhặt này. Nên về sớm nghỉ ngơi thôi, ngài bận rộn cả ngày như thế chắc cũng mệt rồi.”

Vẻ mặt của Bùi Duật Thành vẫn không thay đổi: “Không gấp.”

Lâm Yên: “...”

Sao mà không gấp được? Cô gấp, rất gấp!!!

Tiếp tục để Dương Bách Hùng làm như vậy e rằng lớp ngụy trang của cô sẽ bị bóc hết, không dư lại chút nào.

Thấy khuyên nhủ cả nửa ngày cũng không có tác dụng gì mà đám người Lâm Diệu Thông lại bắt đầu vây tới thì Lâm Yên hoảng như cháy nhà tới nơi.

Cuối cùng, cô nắm chặt bàn tay của Bùi Duật Thành, thốt lên: “Ngài Bùi! Chúng ta về nhà đi! Đêm xuân đáng giá ngàn vàng!!!”

Bùi Duật Thành: “...”

Dường như Bùi Duật Thành hơi giật mình, sau đó anh rũ mắt cười khẽ một tiếng: “Được.”

Lâm Yên: “...”

Sau khi nhận ra bản thân vừa nói cái gì thì Lâm Yên chỉ hận không thể chết đi cho xong! Cô vừa nói cái gì vậyyyyyy!

Thôi kệ… kệ đi…

Tốt xấu gì Bùi Duật Thành cũng đồng ý rồi.
Chương 624
CHỊ DÂU CẬU TỚI ĐÓN ANH
Dương Bách Hùng tu một hơi hết gần nửa bình, cuối cùng ngã cái rầm, nằm ngửa bụng trên sàn nhà.

Trong phòng im ắng như tờ.

Cuối cùng Thái Hồng An làm chủ nhà đứng ra hòa giải: “Khụ, Dương tổng say rồi, hay là đưa ông ấy về trước đi...”

Lâm Diệu Thông trầm mặt nhìn về phía Lâm Yên, thế nhưng cũng không kịp nói gì mà chỉ có thể đưa Dương Bách Hùng về trước.

Đám người chỉ có thể coi những hành động kỳ quái của Dương Bách Hùng là do lão uống quá nhiều khiến đầu óc không được tỉnh táo. Vì thế chuyện ồn ào này coi như kết thúc.

Lâm Yên lặng lẽ thả tay Bùi Duật Thành ra, nói: “Ngài Bùi, ngài tới đây bằng cách nào thế, ngài có lái xe tới đây không? Hay là ngài với ảnh đế Bùi về trước? À đúng rồi, hôm nay tôi vừa mới mua xe đấy, ngài có muốn ngồi thử xe của tôi không?”

Nhắc tới chiếc xe mới mua của mình, Lâm Yên hơi hưng phấn.

Bùi Duật Thành gật đầu: “Được.”

Lâm Yên: “Hì hì, vậy để tôi đi lấy xe. Có lẽ phải đợi những người khác đi về hết tôi mới đi ra được, nên đành phiền ngài đứng chờ tôi ở cửa một lúc!”

...

Tàn tiệc, chị em họ Chung ra về với gương mặt không cam lòng.

“Rốt cuộc hôm nay Dương Bách Hùng bị làm sao thế?” Chung Tuyết Ngưng vẫn không nghĩ ra.

Chung Hiểu Vi hừ lạnh, nói: “Nhất định là do lão ta uống say. Chị xem tình trạng lão ta như thế cơ mà, bằng không sao lão có thể quỳ trước mặt Lâm Yên chứ? Con tiện nhân đó đúng là may mắn thật!”

Hai người họ không thấy Lâm Yên bị xúi quẩy tất nhiên sẽ cảm thấy không cam lòng.

Chung Tuyết Ngưng cười cười: “Cô ta cũng chỉ gặp may được lần này thôi. Chờ Dương Bách Hùng tỉnh rượu sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu. Được rồi, không cần động đến cô ta, theo sát Bùi tổng đi!”

“Đúng đúng đúng! Chị nói không sai! Ngày hôm nay kiểu gì chúng ta cũng phải móc nối được với Bùi tổng. Cơ hội thế này không phải hôm nào cũng có đâu!” Chung Hiểu Vi gật đầu liên tục, sau đó nhanh chóng cùng Chung Tuyết Ngưng bám theo đám người Bùi Duật Thành.

Hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt để móc nối với đại Boss!

Đều do con tiện nhân chết tiệt Lâm Yên bám dính cái chỗ ngồi đó không buông, bằng không vừa rồi bọn họ đã có thể móc nối được với Bùi Duật Thành rồi.



Tại cổng câu lạc bộ.

Thái Hồng An ân cần nói với Bùi Duật Thành: “Bùi tổng, hôm nay chiêu đãi không chu toàn ảnh hưởng đến nhã hứng của ngài, thật xin lỗi, lần sau có cơ hội tối nhất định tiếp đón ngài long trọng!”

Bùi Duật Thành: “Thái tổng, khách khí rồi.”

Thái Hồng An: “Đúng rồi, Bùi tổng và ảnh đế Bùi có cần tôi gọi tài xế đưa hai người về hay không?”

Bùi Duật Thành: “Không cần, có người đón rồi.”

Thái Hồng An: “À à thế thì tốt rồi, tôi đi trước, Bùi tổng đi đường cẩn thận!”

Sau vài câu hàn huyên thì các khách khứa cũng lục tục rời đi hết, trước cửa chỉ còn Bùi Duật Thành và Bùi Nam Nhứ.

Bùi Nam Nhứ hơi ngạc nhiên nhìn anh cả của mình, anh ta không ngờ hôm nay Bùi Duật Thành lại dễ nói chuyện, cũng như dễ dàng rời đi như vậy.

Vốn dĩ anh ta đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất, không biết Lâm Yên đã nói cái gì mà lại có thể khiến anh cả có thể bỏ qua một cách đơn giản như vậy.

“Anh đi cùng xe với em à?” Bùi Nam Nhứ hỏi.

“Lát nữa chị dâu của cậu sẽ tới đón anh.” Bùi Duật Thành nói.

Lúc này Bùi Nam Nhứ mới nhớ ra, bèn cười nói: “Em nhớ rồi, chị dâu vừa mới mua xe. Hôm nay còn đăng ảnh khoe trên Wechat nữa, có điều chiếc xe đó...”

Nhớ đến chiếc xe cũ kĩ của Lâm Yên thì vẻ mặt của Bùi Nam Nhứ có vẻ khó nói.

Hai anh em đang nói chuyện thì Chung Hiểu Vi và Chung Tuyết Ngưng thẹn thùng đi tới.
Chương 625
BẠN TRAI BỊ NGƯỜI TA THƯƠNG NHỚ THÌ PHẢI LÀM SAO?
“Xin... xin chào... Bùi tổng...” Hai gò má của Chung Hiểu Vi ửng hồng lên, khẩn trương chào hỏi Bùi Duật Thành.

Cô gái xinh đẹp như bông hoa đào, dáng vẻ đỏ mặt kia quả thật khiến người ta rung động.

Chung Hiểu Vi cực kì am hiểu, biết đàn ông không có sức chống cự với kiểu con gái nào nhất, cô ta cũng rất giỏi trong việc phát huy ưu thế của mình.

Một cô gái ngây thơ đáng yêu giòn giã cười nói: “Bùi tổng, em là nghệ sĩ của Đỉnh Phong tên là Chung Hiểu Vi. Đây là chị của em tên Chung Tuyết Ngưng ạ. Vừa rồi trong phòng có quá nhiều người mà chỗ bên cạnh ngài lại... cho nên chúng em vẫn không có cơ hội chào hỏi ngài...”

Chung Tuyết Ngưng tiếp lời: “Lúc trước mới chỉ trông thấy Bùi tổng từ xa trong các đêm hội gặp mặt hằng năm của công ty, đây là lần đầu tiên chúng em được gặp ngài gần thế này đấy ạ.”

Gương mặt của Chung Tuyết Ngưng hiện rõ vẻ mê muội và sùng bái, đồng thời còn cố tình nhắc tới đêm hội gặp mặt hằng năm của công ty để tăng cảm giác thân thiết.

Bùi Nam Nhứ thấy hai chị em này kẻ xướng người họa để lân la làm quen anh cả nhà mình, ý đồ la liếm cực kì rõ ràng thì ho nhẹ một tiếng, hơi lúng túng đứng sang một bên.

Cùng lúc đó, Lâm Yên lái chiếc xe rách nát của mình chậm rãi đi tới rồi dừng ở dưới bóng cây phía đối diện.

Vốn dĩ Lâm Yên còn hơi lo lắng, nhưng không ngờ Bùi Duật Thành lại phối hợp như vậy, cô cũng không bị lộ ra là bạn gái của Bùi Duật Thành cho nên cũng coi như thở phào nhẹ nhõm phần nào.

Cô thấy khách khứa đã đi hết cho nên định tới đón Bùi Duật Thành, ai ngờ lại thấy hai chị em họ Chung đang ở trước mặt anh.

Lâm Yên nhíu mày, chỉ có thể tạm thời dừng xe chờ ở đây vậy.

Hai chị em ăn mặc trang điểm xinh đẹp đang thay nhau chị một em hai trò chuyện với Bùi Duật Thành.

Ánh trăng buổi tối rất đẹp, Chung Hiểu Vi si mê nhìn người đàn ông đẹp trai như một vị thần trước mặt, tỏ vẻ hiểu chuyện nói: “Bùi tổng, vừa rồi trong phòng thấy ngài bị quấy rầy như vậy khiến em và chị đều cực kì tức giận. Lâm Yên kia thật sự hơi quá đáng khi cứ ngồi lì bên cạnh ngài, làm phiền ngài như vậy!”

Bùi Nam Nhứ nghe vậy liền sờ mũi một cái.

Anh cả bị làm phiền?

Hình như phải nói ngược lại mới đúng chứ.

Anh ta chỉ thấy chị dâu nhà mình vì muốn che đậy quan hệ giữa hai người mà chỉ hận không thể bay lên trời, chui xuống đất để chạy trốn.

Chung Tuyết Ngưng nhìn thoáng qua Bùi Nam Nhứ rồi nói tiếp: “Ảnh đế Bùi cũng biết rõ, thật ra tố chất của nghệ sĩ Đỉnh Phong bọn em đều rất cao, duy chỉ có Lâm Yên kia là ngoại lệ. Thật ra cô ta không thể coi là nghệ sĩ của công ty được, cô ta là nhảy từ công ty khác tới.”

Những lời này vừa ám chỉ Lâm Yên không có tố chất lại vừa gián tiếp đề cao Đỉnh Phong.

Quả thật là vô cùng biết ăn nói.

“Chẳng biết người đại diện nào lại mù mắt như vậy, ngay cả loại nghệ sĩ có phẩm hạnh không ra sao như Lâm Yên cũng kéo tới công ty được.” Chung Hiểu Vi tức giận bất bình.

“...” Bùi Nam Nhứ nghe đến đó liền lặng lẽ liếc nhìn anh cả nhà mình, không biết nên nói cái gì.

Người đại diện mắt mù - Bùi đại lão khẽ nhướng mày, vẻ mặt vẫn lạnh băng không hề thay đổi.

Lúc này, Lâm Yên đã chờ đến mệt mỏi.

Tuy cô không nghe được hai chị em kia đang nói cái gì, thế nhưng vẫn có thể đoán được đại khái.

Xem ra đêm nay hai chị em họ Chung sẽ không buông tha con cá lớn Bùi Duật Thành này!

Lâm Yên đập tay lái, nhìn chằm chằm hai chị em kia, trong lòng cảm thấy bực bội một cách khó hiểu.

Mẹ nó, dám dụ dỗ bạn trai của cô ngay trước mặt cô?

Chương 626
ĐỪNG NHẬP VAI QUÁ SÂU!
Bình tĩnh mà xem xét lại thì một đôi chị em xinh đẹp như vậy, đến cô là một người phụ nữ cũng cảm thấy thích mắt, nếu Bùi Duật Thành mà động tâm… cô cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Lúc đầu cô ôm tâm tình diễn vai bạn gái của Bùi Duật Thành cho nên cô không có lập trường gì để nói trong tình huống này cả. Huống hồ với thân phận của Bùi Duật Thành thì những chuyện này là quá bình thường với anh.

Lâm Yên nghĩ tới đây thì thấy hơi nhức đầu, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Cô cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của cô có chút nguy hiểm!

Sao cô lại tự coi mình thành bạn gái của Bùi Duật Thành được chứ?

Tỉnh táo lại!

Lâm Yên cố gắng tự nói với mình rằng cô với Bùi Duật Thành chỉ là đang diễn mà thôi, đừng nhập vai quá sâu!

Đúng lúc này, một chiếc Porsche màu đen chậm rãi lái vào cửa câu lạc bộ.

Sở Gia Nghêu bước xuống xe, sau đó đi tới trước mặt Bùi Duật Thành và Bùi Nam Nhứ.

“Ông chủ còn chưa đi sao?” Sở Gia Nghêu thấy Bùi Duật Thành lập tức tỏ vẻ nịnh nọt. “Nghe Nam Nhứ nói ngài ra nước ngoài chừng ba ngày nữa mới về nước, không ngờ ngài lại về nhanh như vậy. Báo cáo quý này tôi đã làm xong rồi, ngày mai sẽ đích thân đưa tới cho ngài.”

“Vất vả rồi.” Bùi Duật Thành gật đầu với Sở Gia Nghêu. “Nhờ cậu chăm sóc thêm Nam Nhứ.”

Sở Gia Nghêu khiếp sợ: “Ông chủ khách khí quá, đây là chuyện tôi phải làm, phải làm!”

“Sở tổng.” Vừa thấy Sở Gia Nghêu, hai chị em Chung Tuyết Ngưng và Chung Hiểu Vi cũng lên tiếng chào hỏi.

Lúc này Sở Gia Nghêu mới nhận ra hai người họ cũng có mặt, anh ta liếc mắt nhìn qua đã lập tức hiểu ý đồ của của đôi chị em này.

Tố chất của hai chị em này khá cao, cũng là đối tượng được công ty chú trọng bồi dưỡng, Sở Gia Nghêu đương nhiên sẽ giúp bọn họ.

Nhiều năm qua bên cạnh ông chủ không có cô gái nào thì chẳng thà giới thiệu mấy đứa con gái trong công ty cho ông chủ, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.

Anh ta mỉm cười, nói với Bùi Duật Thành: “Ông chủ, hai cô bé này là hai nữ nghệ sĩ cực kì ưu tú trong công ty chúng ta. Bọn họ đã từng hợp tác với Nam Nhứ mấy lần, doanh thu phòng vé rất cao, hiện giờ cũng rất nổi tiếng. Ba của họ là chủ tịch ngân hàng XX, mẹ là giảng viên của Đại học Đế Đô nên tính ra cũng là con nhà dòng dõi. Hai chị em đều tốt nghiệp Đại học Truyền thông Đế Đô, cầm kỳ thi họa, hát hò nhảy múa cái gì cũng giỏi... Quan trọng nhất là rất biết đoán ý người khác.”

Sở Gia Nghêu tự dưng chạy tới liến thoắng một tràng, kể toàn bộ ưu điểm của hai chị em họ Chung. Bùi Nam Nhứ càng nghe càng thấy không đúng, tới lúc anh ta nhận ra ý đồ của Sở Gia Nghêu thì lập tức ra dấu lắc đầu với đối phương, tỏ ý anh mau ngậm miệng lại.

Nhưng mà Sở Gia Nghêu vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác làm ông mai cho nên hoàn toàn không nắm bắt được ý của Bùi Nam Nhứ, anh ta vẫn còn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu về hai chị em họ Chung.

Bùi Duật Thành không nói gì, chỉ như người không đứng đó chờ Lâm Yên lái xe tới.

Bùi Nam Nhứ chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, rồi kéo Sở Gia Nghêu sang một bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Sở tổng, anh có ý gì vậy?”

“Có ý gì? Đương nhiên là làm mai, đằng nào anh trai cậu cũng chưa có bạn gái đúng không? Hai chị em này tốt lắm đó, chọn ai cũng được mà chọn cả hai cũng không phải không thể!” Sở Gia Nghêu tỏ vẻ đương nhiên.

Nói xong còn có chút nghi ngờ nhìn Bùi Nam Nhứ: “Nam Nhứ, cậu làm gì mà phải khẩn trương như vậy? Lẽ nào cậu cũng coi trọng bọn họ?”
Chương 627
ĐỪNG ĐỤNG CHẠM LUNG TUNG
Bùi Nam Nhứ nghe vậy chỉ cảm thấy bất đắc dĩ: “Sở tổng, anh đừng có mù quáng nhúng tay vào chuyện này.”

“Sao lại là mù quáng? Tôi rất nghiêm túc có được không hả?” Sở Gia Nghêu không đồng ý với lời nói của Bùi Nam Nhứ.

Bùi Nam Nhứ: “...”

Nên nói thế nào mới có thể cản tên này tìm đường chết đây?

Bên kia, Lâm Yên chống mắt nhìn hai chị em không có ý định rời đi mà giờ lại còn thêm một Sở Gia Nghêu.

Nhìn bộ dạng của Sở Gia Nghêu thế kia thì xem ra anh ta đang có ý tác hợp nghệ sĩ của công ty với Bùi Duật Thành.

Chung Tuyết Ngưng và Chung Hiểu Vi nghe ông chủ có ý giật dây như vậy thì lập tức vui vẻ, càng có thêm dũng khí, cũng càng thêm chủ động.

“Sở tổng khen nhầm rồi, nếu đã vào Đỉnh Phong thì hiển nhiên không thể làm công ty và Bùi tổng mất mặt ạ.” Chung Hiểu Vi khéo léo nói.

Sở Gia Nghêu mỉm cười, nói tiếp: “Lúc trước Hiểu Vi vẫn hay nhắc đến ông chủ với tôi, nói là muốn xin chữ kí của ngài. Hai chị em họ đều là fan hâm mộ của ngài đó, không ngờ hôm nay lại may mắn gặp được! Đúng là có duyên.”

“Chúng tôi đương nhiên sùng bái Bùi tổng...” Chung Hiểu Vi e lệ nói.

Còn chưa nói xong, cô ta đột nhiên đỡ đầu rồi lảo đảo một cái. Sau đó cô ta đột nhiên khuỵu chân xuống, cả người ngã về phía Bùi Duật Thành: “Ui cha…”

Lâm Yên đang ngồi trong xe cách đó không xa lập tức trợn mắt.

Mẹ nó! Có lầm không vậy! Nghĩ cô chết rồi sao!!!

Nói thì nói, đang yên đang lành sao lại đụng tay đụng chân rồi?

Lại còn giả vờ bị ngã, cái trò cũ rích như bà cố ông nội đó mà cũng dùng sao?

Chung Hiểu Vi sắp ngã vào người Bùi Duật Thành thì Bùi Nam Nhứ đã nhanh tay đỡ lấy cô ta trước.

Lâm Yên thấy thế lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Không hổ là thần tượng của cô, cú đỡ vừa rồi quá đẹp!

“Cô Chung không sao chứ?” Bùi Nam Nhứ sợ hãi nói.

Chung Hiểu Vi hơi tiếc nuối, thế nhưng khi thấy gương mặt đẹp trai của Bùi Nam Nhứ thì sắc mặt cũng không xấu đi: “Không... không sao cả... xin lỗi... là do tôi không cẩn thận...”

Chung Tuyết Ngưng tỏ vẻ quan tâm: “Hiểu Vi, em không sao chứ? Có phải tối nay em uống hơi nhiều rồi không?”

Chung Hiểu Vi yếu ớt gật đầu: “Có lẽ ạ, em hơi choáng váng...”

Trong khi nói chuyện, Chung Hiểu Vi âm thầm kéo gần khoảng cách với Bùi Duật Thành, đồng thời có ý đồ dựa vào người anh.

Lâm Yên: “...”

Một cơn gió đêm thổi qua, vài chiếc lá chao liệng rơi xuống, có vài lá vương lại trên tóc và vai của Bùi Duật Thành.

Chung Hiểu Vi si mê nhìn anh, không kìm nổi vươn tay ra: “Bùi tổng, trên người của ngài dính lá...”

Ngón tay của Chung Hiểu Vi còn chưa kịp chạm vào người Bùi Duật Thành thì cổ tay của cô ta đột nhiên bị bóp mạnh, không thể động đậy.

“Á!!! Đau quá!!!” Chung Hiểu Vi kêu thảm thiết, nhìn lại cổ tay của mình thì phát hiện người nắm lấy tay cô ta chính là Lâm Yên.

Chẳng biết Lâm Yên tới từ lúc nào, cách cô nắm lấy cổ tay của Chung Hiểu Vi nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô ta không thể cử động được.

Chung Hiểu Vi kinh ngạc: “Cô... Lâm Yên... tại sao lại là cô! Cô làm cái gì thế? Mau bỏ tay ra!”

“Cô Chung, không phải đồ của mình thì đừng có đụng chạm lung tung.” Lâm Yên lạnh lùng nói.
Chương 628
TÔI THÍCH ĐỤNG CHẠM ĐẤY, LÀM SAO?
Lâm Yên nhìn chằm chằm vào Chung Hiểu Vi, ánh mắt cực kì lạnh lẽo.

Sự xuất hiện đột ngột của Lâm Yên khiến tất cả mọi người đều ngẩn người.

Bùi Nam Nhứ cũng ngạc nhiên, Sở Gia Nghêu cũng thấy ngoài ý muốn.

Bùi Duật Thành thấy cô xuất hiện thì đôi mắt đằng sau thấu kính xẹt qua một tia ý cười giống như suối nước trong mùa xuân, gợn sóng dưới ánh mặt trời.

Chung Hiểu Vi bị sự lạnh lẽo trong mắt Lâm Yên làm cho sợ hãi, một lát sau cô ta mới tỉnh táo lại rồi tức giận giằng tay ra khỏi tay Lâm Yên: “Lâm Yên, cô bị điên à?!”

Chung Tuyết Ngưng cũng nhanh chóng đi lên, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lâm Yên: “Cô Lâm có ý gì? Dương tổng uống say, cô không đi chăm sóc ông ta mà còn ở đây quấn lấy Bùi tổng như vậy có phải là không phù hợp hay không?”

Chung Hiểu Vi tức giận không thôi: “Cô nghĩ cô là ai chứ? Cô quản rộng quá rồi đấy! Vừa rồi trong phòng cô quấn lấy Bùi tổng thì cũng thôi đi, bây giờ tiệc tàn rồi vẫn bám theo ngài ấy, cô là keo con chó dính lên da người khác à?”

Sở Gia Nghêu thấy ba cô gái rùm beng thì vội vàng lên tiếng: “Hiểu Vi, Tuyết Ngưng mau im lặng... nói rõ ràng cái đã.”

Chung Hiểu Vi tức đến mức giậm chân: “Sở tổng, vừa rồi ở trong phòng cô ta đã cố ý chống đối bọn em, sống chết chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh Bùi tổng không đi. Bây giờ cô ta còn ngồi xổm ở đây chờ Bùi tổng, ngài nghe cô ta vừa nói gì đi. Cái gì gọi là không phải đồ của mình thì đừng động chạm lung tung? Đúng là nực cười? Tôi chạm vào ai đến lượt cô ta lo à? Cô ta quản được chắc?”

Sở Gia Nghêu nhìn thoáng qua Lâm Yên, chần chừ nói: “Có phải có hiểu lầm gì không?”

Chẳng phải Lâm Yên với Bùi Nam Nhứ có gì mờ ám với nhau à? Sao lại biến thành Bùi Duật Thành rồi?

Sở Gia Nghêu nói xong, Lâm Yên không nhanh không chậm lên tiếng: “Không có gì hiểu lầm cả.”

Sở Gia Nghêu: “...”

Bùi Nam Nhứ: “...”

Lâm Yên nói vậy khiến đám người chấn kinh.

Về phần Bùi Duật Thành thì tính khí tối nay của anh khá tốt, anh vẫn luôn giữ im lặng từ đầu tới cuối, nghiêm ngặt giữ kín mối quan hệ của mình với Lâm Yên, phải nói là cực kì phối hợp.

Vốn dĩ Lâm Yên còn tỉnh táo đôi chút, thế nhưng khi cô nhìn thấy gương mặt đẹp trai của anh thì trong đầu chỉ còn lại những lời yêu thương nhung nhớ, cùng những hành động đụng tay đụng chân không sạch sẽ vừa rồi của Chung Hiểu Vi.

Chung Hiểu Vi không hề phát hiện ngọn lửa đang cháy lên trong mắt Lâm Yên, cô ta vẫn còn đang gân cổ nói tiếp: “Sở tổng, Bùi tổng, hai người nghe thấy chưa? Chính cô ta cũng thừa nhận cô ta có suy nghĩ bất chính với Bùi tổng đấy! Một nghệ sĩ hạng bét chưa tốt nghiệp cấp ba như cô ta mà dám có ý với Bùi tổng? Cô ta lấy đâu ra mặt mũi ấy thế!”

Chung Tuyết Ngưng thản nhiên nói: “Cô Lâm, chưa nói đến chuyện cô không có tư cách xen vào chuyện của Hiểu Vi. Cô và Bùi tổng không thân cũng chẳng quen mà cô dám so sánh ngài ấy như một món đồ thì có tư cách gì để không cho phép người khác tiếp cận ngài ấy?”

Chung Hiểu Vi hừ lạnh: “Đúng thế! Cô có quan hệ gì với Bùi tổng chứ? Bùi tổng còn chưa lên tiếng thì cô là cái thá gì? Muốn tạo scandal tiếp sao? Cô cho rằng Bùi tổng là ai mà loại đàn bà như cô có thể đụng tới?”

“À... không thể đụng vào sao?” Lâm Yên gật gù, sau đó đi tới trước mặt Bùi Duật Thành, kéo cổ của anh xuống rồi chẳng nói hai lời đã... hôn lên môi anh.

“Tôi thích động chạm đấy thì làm sao?”
Chương 629
CÔ LÂM, CÔ CÓ BIẾT HẬU QUẢ LÀ NHƯ THẾ NÀO KHÔNG?
Lâm Yên nói xong liền đi tới, hôn lên môi Bùi Duật Thành: “Tôi thích đụng chạm đấy thì làm sao?”

Vẻ châm chọc trên mặt Chung Hiểu Vi biến thành vẻ ngẩn ngơ, Chung Tuyết Ngưng đứng bên cạnh cũng nghẹn họng nhìn trân trối.

“Phụt ... khụ khụ... khụ khụ khụ...” Sở Gia Nghêu sợ đến ngây người, suýt nữa bị nước miếng của mình làm cho sắc chết.

“A...” Ngay cả Bùi Nam Nhứ cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Mặc dù anh ta là người duy nhất ở đây biết mối quan hệ giữa Lâm Yên và Bùi Duật Thành, thế nhưng từ trước tới giờ đều là Lâm Yên muốn sống muốn chết giấu chuyện này đi, sợ bị người khác biết cho nên anh ta cũng không ngờ cô sẽ hành động như vậy...

Bùi Duật Thành giật mình, sau đó ánh mắt của anh trầm xuống.

Về phần Lâm Yên thì sau nụ hôn chớp nhoáng này cô cũng lập tức tỉnh táo lại.

Sau khi nhận thức bản thân vừa mới làm chuyện động trời gì thì cô lập tức nhảy ra xa hai bước, sợ hãi vuốt trán mình.

Mẹ nó! Cô vừa làm cái gì vậy?

Sắc đẹp làm mờ mắt! Sắc đẹp làm mờ mắt rồi!!!

Gió đêm lành lạnh.

Một giây trôi qua...

Hai giây trôi qua...

Ba giây trôi qua...

Tất cả mọi người đều đang ngẩn người vì quá kinh ngạc, Lâm Yên thì không dám ho he một tiếng nào khiến bầu không khí rơi vào sự trầm mặc quỷ dị.

Hơn nửa ngày sau, Chung Hiểu Vi run run tay chỉ vào Lâm Yên, tức giận đến mức muốn hộc máu: “Lâm... Lâm Yên. Mày là đồ không biết xấu hổ! Làm sao... làm sao mày dám làm thế với Bùi tổng! Sao lại có thứ tiện nhân không biết liêm sỉ như vậy chứ?!”

Chung Tuyết Ngưng cũng bị hành động to gan của Lâm Yên làm cho ngây người, cô ta cười lạnh: “Cô Lâm! Cô có biết cô đang làm cái gì không? Trước kia nghe nói cuộc sống sinh hoạt cá nhân của cô Lâm rất hỗn loạn, không ngờ hôm nay được trực tiếp chứng kiến, đúng là danh bất hư truyền. Cô thèm khát đàn ông như vậy sao? Thậm chí cả Bùi tổng cũng dám xằng bậy!”

Vốn dĩ Lâm Yên đã bình tĩnh lại một chút, thế nhưng vừa thấy hai chị em này thì ngọn lửa trong lòng lại bùng lên, không thể ép xuống được.

Lâm Yên thờ ơ liếc mắt nhìn hai chị em rồi rù rì nói: “Hôn cũng hôn rồi, cô có thể làm gì được tôi?”

Chung Hiểu Vi: “...”

Chung Tuyết Ngưng: “...”

Hai người họ dường như bị sự vô liêm sỉ và không biết xấu hổ của Lâm Yên dọa sợ.

Sở Gia Nghêu cũng tỏ vẻ xem đủ rồi: “Cô em này đúng là quá mạnh mẽ! Có phải cô ta không muốn sống nữa không?”

Lâm Yên liếc mắt nhìn Sở Gia Nghêu, sau đó lạnh nhạt nói: “Đúng thế, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu!”

Cô vẫn nhớ vừa rồi Sở Gia Nghêu ra sức tác hợp Bùi Duật Thành với hai chị em họ Chung.

Sở Gia Nghêu: “...”

Bùi Nam Nhứ: “Khụ khụ khụ khụ...”

“À...” Bùi Duật Thành rũ mắt xuống, đôi mắt như biển sâu của anh phản chiếu lại gương mặt tức giận đến thở phì phò của cô, anh cười khẽ một tiếng.

Chung Hiểu Vi tỉnh táo tại rồi vội vàng nhìn về phía Bùi Duật Thành, căm phẫn tố cáo: “Bùi tổng xem, cô ta thật quá vô liêm sỉ! Cô ta... cô ta quấy rối tình dục ngài!”

Chung Tuyết Ngưng cũng tỏ vẻ đau lòng: “Người như vậy ở trong Đỉnh Phong thật sự là làm hỏng hết hình tượng của công ty!”

“Cô ta nên bị phong sát. Ngay cả Bùi tổng cũng dám xằng bậy thì còn chuyện gì mà cô ta không dám làm. Nếu cứ mặc kệ cô ta như vậy thì chẳng biết cô ta sẽ làm ra những chuyện không biết xấu hổ gì nữa!” Chung Hiểu Vi giận dữ nói.

Sở Gia Nghêu nuốt nước bọt nhìn Lâm Yên, anh ta cũng tán thành lời nói của hai chị em họ Chung, Lâm Yên thật sự đã đi quá giới hạn.

Bùi Duật Thành nghe hai chị em họ Chung lên án như vậy thì hơi gật đầu, sau đó nhìn Lâm Yên: “Cô Lâm, cô có biết hậu quả của hành động vừa rồi là gì không?”

Lâm Yên nuốt nước bọt: “...”

À... hậu quả?

Chung Hiểu Vi và Chung Tuyết Ngưng thấy Bùi Duật Thành có vẻ tức giận thì lập tức đắc ý.

Đắc tội Dương Bách Hùng thì còn tránh được, bây giờ đắc tội Bùi Duật Thành thì Lâm Yên chết chắc rồi!

“Bùi tổng! Cô ta thật sự không biết xấu hổ...”

“Đúng vậy, không thể tha thứ cho người này được...”

Dưới sự hả hê và ánh mắt mong chờ của hai chị em, Bùi Duật Thành chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Yên rồi chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô rồi nói: “Hậu quả chính là... cả đời này không cho phép em rời xa tôi.”
Chương 630
THỨC ĂN CHO CHÓ CHẤT THÀNH ĐỐNG
Nếu vừa rồi Lâm Yên cưỡng hôn Bùi Duật Thành chỉ khiến người ta kinh sợ, vậy cảnh tượng trước mắt đối với đám người có thể nói là sét đánh giữa trời quang.

Bùi Duật Thành...

Thiên thần trên trời cao chỉ có thể ngước nhìn, tổng tài của Tập đoàn JM vừa... chủ động hôn Lâm Yên?

Thậm chí còn nói “Cả đời không cho phép em rời xa tôi”?

Thế giới này điên rồi à? Hay là Bùi Duật Thành bị điên?

Trong nháy mắt nụ hôn của Bùi Duật Thành chạm đến đôi môi của mình thì Lâm Yên kinh ngạc đến mức muốn nổ tung, trái tim bé nhỏ bắt đầu đập thình thịch thình thịch… không cách nào bình tĩnh được.

Xét về cách tán tỉnh tà lưa thì đẳng cấp của Bùi Duật Thành đã tiến vào đẳng cấp của thần rồi.

“Bùi... Bùi tổng... ngài...” Chung Hiểu Vi hết sức bàng hoàng.

“...” Chung Tuyết Ngưng cũng ngơ ngác đứng dại ra, không nói nên lời.

Lúc này bọn họ mới nhận ra hình như chuyện này có chỗ nào đó không đúng...

Đó chính là thái độ của Bùi Duật Thành.

Vừa rồi Lâm Yên làm ra hành động bất kính như vậy nhưng Bùi Duật Thành chỉ hơi ngạc nhiên chứ không hề tức giận, phản ứng của Bùi Duật Thành thật sự không bình thường!

Tối nay Dương Bách Hùng đã kỳ lạ giờ lại thêm Bùi Duật Thành nữa.

Rốt cuộc chuyện này là sao?

“Chuyện... chuyện gì thế này?” Vẻ mặt của Sở Gia Nghêu giống như thể anh ta vừa nhìn thấy quỷ.

Bùi Nam Nhứ thở dài, đồng tình nhìn Sở Gia Nghêu.

Thế này còn chưa đủ rõ ràng sao?

Nhưng mà cũng không thể trách bọn họ không nghĩ tới chuyện Lâm Yên và Bùi Duật Thành có quan hệ, chỉ trách chuyện này quá khó tin.

“Bùi tổng, ngài... vì sao ngài...”

Chung Hiểu Vi hoảng loạn nhìn Bùi Duật Thành rồi lại nhìn Lâm Yên, sau đó trợn trừng nhìn Lâm Yên: “Lâm Yên! Rốt cuộc mày đã làm gì với Bùi tổng?”

Chuyện đã đến nước này, Lâm Yên chỉ có thể thở dài chấp nhận, cô hoàn toàn không còn chút ý chí giãy giụa nào nữa.

Thế là Lâm Yên vỗ trán, đưa mắt nhìn Chung Hiểu Vi rồi giơ tay lấy chiếc lá vương trên vai Bùi Duật Thành xuống: “Tôi chẳng làm gì cả! Chắc là Bùi tổng thấy tôi quá xinh đẹp, quá đáng yêu, quá hấp dẫn, rồi nghĩ trên đời này sao có thể có cô gái khiến người khác yêu thích như vậy cho nên vừa nhìn thấy tôi đã yêu, bị tôi mê hoặc.”

Chung Hiểu Vi: “...”

Chung Tuyết Ngưng: “...”

Sở Gia Nghêu: “...”

Chung Hiểu Vi nhìn Lâm Yên như thể đang nhìn một kẻ ngu: “Mày bị thần kinh à? Hay bị điên? Mày nghĩ mắt của Bùi tổng mù rồi sao?”

Lâm Yên giơ tay: “Không tin thì cô thử xem!”

Lâm Yên nói rồi nắm lấy tay Bùi Duật Thành: “Tôi muốn hôn thì hôn, muốn sờ thì sờ, muốn nắm tay thì nắm tay nè.”

Lần đầu tiên Bùi Duật Thành được chứng kiến dáng vẻ tức chết người không đền mạng này của cô, anh vân vê bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi như cười như không nói: “Chỉ muốn làm những cái này thôi à?”

Nói bóng gió tức là chẳng lẽ cô không muốn làm gì hơn thế nữa à?

Lâm Yên: “Phụt... khụ khụ khụ khụ...”

Đại lão đúng là đại lão! Trình tán tỉnh quá đỉnh!

Cô đã bị giết chết trong nháy mắt...

Nếu bây giờ có ai còn không nhìn ra mối quan hệ giữa Bùi Duật Thành và Lâm Yên là gì thì người đó mới mù mắt.

Sự thân mật giữa hai người họ đã khiến thức ăn cho chó bay đầy trời, nuốt kiểu gì cũng không hết.

Sở Gia Nghêu bị dọa đến nhũn cả chân, ngơ ngác lẩm bẩm: “Mẹ nó... lẽ nào... lẽ nào Bùi tổng với Lâm Yên là...”