Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 827: Sao lại nhìn trúng cô?




Trái tim của Lâm Yên như vợt thẳng tới cổ họng, cô không dám thở mạnh cũng không dám động đậy.

Nếu bị người khác trông thấy thì cái lớp ngụy trang của cô sẽ bị nổ tung thành cát bụi ngay mất!

Biểu cảm nơm nớp lo sợ của Lâm Yên đều rơi hết vào mắt Bùi Duật Thành.

“Đi đâu?” Bùi Duật Thành vẫn giữ nguyên cái tay đặt trên đùi của Lâm Yên, nghiêng đầu qua, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được hỏi một câu.

Trong lòng Lâm Yên lúc này đã khóc tới lệ chảy thành sông, cô vừa chú ý người xung quanh vừa gấp gáp nói nhỏ: “Khụ, không...

không...

không đi đâu hết...

tôi không muốn đi đâu cả...

ngài Bùi ở đâu tôi ở đó! Tôi không muốn đi bất cứ chỗ nào hết!”

Bùi Duật Thành không vạch trần cô, chỉ hờ hững hỏi: “Tại sao không trả lời tin nhắn?”

“Hả? Tin nhắn?” Lâm Yên sợ hãi giải thích.

“Ngài gửi tin nhắn cho tôi sao? Xin lỗi xin lỗi! Đại khái là tôi không chú ý nên không nhìn thấy!” Bùi Duật Thành: “Gần đây bận rộn lắm à?” Lâm Yên: “C...cũng được, chỉ là gần đây có nhận thêm việc phiên dịch riêng cho nên...” Bùi Duật Thành: “Vậy sao? Công ty gì?” Lâm Yên: “A...”

Lúc này Lâm Yên thật sự muốn khóc tới nơi rồi.

Đại lão, cầu xin ngài đừng nói chuyện với tôi nữa! Sẽ lộ mất thôi!

Thế nhưng Lâm Yên nào dám nói như vậy, cho nên Bùi Duật Thành hỏi một câu thì cô sẽ cẩn thận trả lời một câu, vừa nói vừa nhìn Bùi Nam Nhứ cầu xin giúp đỡ.

Cứu mạng!

Bùi Nam Nhứ ngồi gần như vậy hiển nhiên nghe được câu hỏi của anh cả nhà mình, sau khi nhận được lời cầu xin giúp đỡ của Lâm Yên thì anh ta quyết đoán...

nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh ánh mặt cứu mạng của Lâm Yên.

Lâm Yên: “???”

Không phải chứ? Bùi Nam Nhứ triệu hồi đại lão tới thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn thấy chết mà không cứu! Hình ảnh thần tượng hoàn mỹ không một khuyết điểm trong lòng cô đã nứt ra một cái khe rồi.

Lúc Bùi Duật Thành suy nghĩ thường sẽ có thói quen gõ ngón tay xuống mặt bàn, nhưng mà lúc này ngón tay của anh lại đang...

gõ lên đùi Lâm Yên.

Lâm Yên có cảm giác mỗi một cái chạm của ngón tay Bùi Duật Thành đều sẽ khiến trái tim của cô run rẩy một cái.

Trong phòng, ban đầu mọi người đều vô cùng khách sáo, nhưng qua mấy lượt rượu thì đều thả lỏng hơn một chút.

Lúc này, một giọng nữ nũng nịu truyền đến.

“Bùi...

Bài tổng...

chào ngài! Tôi là Chung Tuyết Ngưng, là nghệ sĩ của Đỉnh Phong.”

Người tới là một nữ nghệ sĩ đang vô cùng nổi tiếng gần đây.

Cô ta có gương mặt vô cùng xinh đẹp, trên người mặc một chiếc váy trắng của thương hiệu C, vừa khéo khoe ra xương quai xanh xinh đẹp cùng vòng eo quyến rũ, vừa thanh thuần lại không mất vẻ gợi cảm.

Bên cạnh cô ta là một cô gái tóc xoăn, cũng là một nghệ sĩ đang nổi gần đây.

Cô nàng này là em gái cùng ra mắt với Chung Tuyết Ngưng, tên là Chung Hiểu Vi.

So sánh ra thì Chung Hiểu Vi nhìn hoạt bát hơn chị gái mình một chút.

Một người dịu dàng thanh thuần, một người hoạt bát đáng yêu, hai chị em này đứng cạnh nhau có thể coi là một cảnh đẹp mát mắt.

Hai người họ có thể được coi là giấc mộng của khá nhiều đàn ông...

Lâm Yên không khỏi cảm thán, không hổ là xuất thân từ Đỉnh Phong, ai ai cũng xinh đẹp như vậy khiến cô cũng là con gái mà còn không nhịn được phải rung động.

Người có địa vị như Bùi Duật Thành hiển nhiên sẽ có mỹ nhân như vậy yêu thương nhung nhớ.

Vấn đề là, trong hoàn cảnh đôi mắt đã được nâng đến cao ngất như vậy thì tại sao Bùi Duật Thành lại có thể nhìn trúng cơ chứ?