Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 821: Thừa kế tài sản của lão ta?




Cô sai rồi, đây không phải xem mắt mà là đơn phương gả cô đi - thậm chí còn không hỏi cô một tiếng mà đã quyết định hôn sự của cô.

Dương Bách Hùng nghe Lâm Diệu Thông nói vậy liền tỏ vẻ đương nhiên, hỏi: “Năm nay cô Lâm bao nhiêu tuổi, tốt nghiệp trường đại học nào thế?”

Sắc mặt của Lâm Diệu Thông trở nên xấu hổ một lần nữa, Dương Bách Hùng thấy vậy liền khinh bỉ: “Nếu tôi nhớ không làm thì cô con gái này của ông mới tốt nghiệp trung học, ngay cả đại học còn chưa bao giờ học đúng không? Gen của mẹ sẽ ảnh hưởng tới đời sau đấy.”

Như thế này là quá đủ với Lâm Yên rồi.

Đời sau...

Đã tới cái tuổi này rồi, con trai con gái con riêng cả đống mà vẫn còn nghĩ tiếp tục sinh đời sau!

“A...

sau khi tôi ly hôn thì con bé sống với mẹ nên bị mẹ nó làm hư rồi.

Sau này sợ rằng phải làm phiền Dương tổng dạy dỗ nó nhiều hơn!” Lâm Diệu Thông chỉ nói một câu đã đẩy toàn bộ trách nhiệm quà cho Hạ Mộ Vân.

“Chỉ cần cô ta chịu nghe lời thì dạy dỗ cũng không phải là không thể, nhưng mà mẹ của cô ta...” Dương Bách Hùng vừa nói vừa lộ vẻ chẳng đáng.

“Sau khi cô Lâm gả vào nhà tôi thì phải chặt đứt quan hệ với mẹ mình.

Lâm tổng, tôi nói ông biết cái loại đàn bà dễ dàng thay đổi thì có thể dạy con ra cái thể thống gì?”

Dương Bách Hùng vừa nói xong, ánh mắt thờ ơ không quan tâm thế sự của Lâm Yên lập tức thay đổi.

Lâm Diệu Thông ở bên cạnh vẫn tiếp tục phụ họa: “Dương tổng nói phải, chờ Tiểu Yên gả qua đó rồi tôi sẽ không cho con bé qua lại với bên kia nữa.

Ông có thể yên tâm về chuyện này...”

“Ha...” Lâm Yên cười khẽ một tiếng.

“Con cười cái gì?” Lâm Diệu Thông bất mãn với thái độ tùy tiện của Lâm Yên.

“Tất nhiên là tôi cười ba rất biết tính toán rồi.” Lâm Yên chậm rãi đáp.

“Tính toán? Tính toán cái gì?” Lâm Diệu Thông không vui.

Lâm Yên cong môi, cố ý đánh giá Dương Bách Hùng từ trên xuống dưới rồi thản nhiên nói.

“Vị Dương tổng này...

ba muốn gả tôi cho lão ta để thừa kế tài sản của lão ta chứ gì?” “Mày...

mày mày...

mày nói cái gì?!!!” Dương Bách Hùng thấy Lâm Yên không chỉ chê lão già mà còn nguyền rủa lão chết thì suýt nữa tức đến ngất xỉu.

Lâm Diệu Thông cũng bị Lâm Yên làm cho sợ hãi, ông ta giận điên lên: “Lâm Yên! Mày điên rồi sao? Mày đang nói hươu nói vượn cái gì thế hả?!” Ánh mắt của Lâm Yên vô cùng lạnh lẽo: “Lâm Diệu Thông, tôi thấy người điên là ông mới đúng, ông có tư cách gì để quyết định hôn nhân của tôi?”

Lâm Diệu Thông lạnh mặt: “Chỉ bằng việc tạo là ba mày, tao là người sinh mày ra, trong người mày có dòng máu của tao.

Chuyện hôn nhân đương nhiên phải do cha mẹ làm chủ, đây là chuyện thiên kinh nghĩa địa làm gì có chỗ cho mày lên tiếng?”

Lâm Yên cười khẽ: “Tôi nhớ không nhầm thì hình như Lâm tổng đã đoạn tuyệt tình cha con với tôi từ lâu cơ mà nhỉ?”

Chính là buổi tối mà cô đã khóc lóc cầu xin ông ta cứu Lâm Thư Nhã nhưng ông ta đã bỏ mặc cô trong cơn mưa xối xả chỉ vì vài ba câu của mối tình đầu, thậm chí ông ta còn chửi cô và mẹ cô là những con quỷ đòi nợ.