Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 796: Dịch giả lâm yên




“Hắn nói anh trông giống một con mụ già, có bản lĩnh thì chạm hắn lần nữa xem.” Lần này không đợi người đàn ông hỏi, Lâm Yên đã thức thời phiên dịch lại.

“Tôi rất tò mò.” Người đàn ông vô cảm mở miệng, “Liệu xương của tên này có cứng hơn cái miệng của hắn hay không?” Người đàn ông vừa nói vừa nắm lấy cái cổ của gã đầu đinh nhấc lên giữa không trung.

“Ệ...

....

có...

có chuyện gì thì...

từ từ nói...

có lẽ là...

hiểu lầm...

hiểu lầm...” Gương mặt của gã đầu định nghẹn đỏ bừng, có lẽ do bị bóp cổ cho nên câu nói không rõ ràng lắm.

“Hắn ta nói không cần biết giữa hai người có hiểu lầm gì thì hôm nay anh đã trêu vào bọn chúng, bọn chúng nhất định sẽ khiến anh phải trả giá đắt, khiến anh đến xe trẻ con cũng không đi nổi!” Lâm Yên nói.

Lâm Yên vừa dứt lời thì những nắm đấm của người đàn ông nên xuống như mưa, chỉ trong phút chốc cái đầu của gã đầu đinh đã sưng phù lên, khiến không ai dám nhìn thẳng.

“Cô ta...

vẫn luôn nói chuyện với người này, rốt cuộc bọn họ đang nói gì!” Một gã đàn ông trong nhóm nghingờ nhìn Lâm Yên.

“Tên đó nói thế mà anh lại không hiểu tiếng nước ngoài, phải để một cô gái làm phiên dịch, loại người như anh thà chết cho xong.” Lâm Yên nhanh nhẹn hoàn thành nhiệm vụ phiên dịch của mình.

“Thú vị đấy!” Trong mắt người đàn ông mắt xanh rốt cuộc cũng ảnh lên sự giận dữ.

Khoảng chừng mười phút sau, sáu gã đàn ông truy đuổi Lâm Yên đều nằm sấp trên mặt đất rên rỉ không ngừng.

“Xin tha mạng...

chúng tôi sai rồi...

đây chắc chắn là hiểu lầm thôi!” “Mau...

chạy mau...

tôi nhớ ra rồi...

người đàn ông này...

anh ta là...

Trước đây tôi từng gặp rồi...

không sai đâu...” Lâm Yên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Tên thứ nhất nói một ngày nào đó anh sẽ phải cầu xin bọn chúng tha thứ.

Tên thứ hai nói anh không phải người mà là súc sinh, hình như hắn đã gặp anh ở đâu đó rồi...

Đúng thế, anh là con chó mà nhà hắn nuôi.” “Vậy sao?” Người đàn ông cúi xuống nhìn hai kẻ vừa lên tiếng.

“Đúng thế, bọn họ nói như vậy đấy.” Lâm Yên khẩn thiết gật đầu.

Gã đầu đinh cắn răng nhìn Lâm Yên, nghiến răng nghiến lợi: “Con ả khốn khiếp này mày nói cái gì với anh ta hả....

anh ta là...

Mày không thể là người cùng phe với anh ta được.” “Dịch” Người đàn ông quay sang Lâm Yên, nói.

“À” Lâm Yên gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi nói, “Hắn ta nói anh nghĩ anh là ai, trong mắt bọn chúng anh chẳng là cái thá gì hết! Còn nói anh là một con ả khốn kiếp, với trình độ của anh còn chẳng xứng lau giày cho bọn chúng.” Lâm Yên đau lòng nhìn mấy kẻ đang lăn lộn dưới đất, đã bị đánh đến thảm như vậy rồi chẳng lẽ còn không biết lựa lời xin tha, lại còn khiêu khích như vậy thì có bị đánh chết cũng đáng đời.

Sau khi Lâm Yên phiên dịch xong, những tiếng kêu thảm thiết lại liên tục vang lên, sáu gã đàn ông nằm dưới đất lại ăn thêm một trận đòn nữa.

Chừng nửa tiếng sau, người đàn ông nhìn đám người đang sợ sệt nằm co rúm ró dưới đất, nói: “Xem về mặt của bọn họ thì chắc lần này sẽ không cứng miệng nữa đâu nhỉ?” Không đợi Lâm Yên lên tiếng, người đàn ông mắt xanh kia đã mất kiên nhẫn phất tay: “Đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”