Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 680: Không hiểu cũng không sao, sau này sẽ dạy em




Nhưng mà trong gương, hình ảnh gương mặt ửng hồng của cô gái, cộng thêm mái tóc ướt vì vừa mới tắm xong cứ hiển hiện ngay trước mắt anh...

Cạch! Bùi Duật Thành dứt khoát úp gương xuống.

Nếu còn tiếp tục nữa, anh sợ mình sẽ làm chuyện gì đó trơ trẽn mất...

Theo thói quen, Bùi Duật Thành muốn hút thuốc, nhưng chợt nhận ra hiện giờ anh đang ở trong cơ thể của Lâm Yên.

Anh quét mắt nhìn xuống bàn thì thấy một đống đồ ăn vặt bèn cầm lấy một miếng chocolate lên.

Bùi Duật Thành nhớ lúc nãy cô nói không đói....

Không phải không đói sao? Nhưng, con gái hình như hầu hết đều rất thích ăn vặt...

Ngon như vậy sao? Từ khi sinh ra, Bùi Duật Thành đã không có vị giác cho nên anh không thể hiểu được niềm đam mê của nhân loại đối với đồ ăn.

Bùi Duật Thành thuận tay mở một gói chocolate ra bỏ vào trong miệng.

Cảm giác ngọt ngào của chocolate lan tỏa trong khoang miệng khiến Bùi Duật Thành hoảng hốt đến ngày người.

Vốn dĩ chỉ là một cử chỉ nhỏ không có chủ đích, không ngờ nó lại khiến anh cảm nhận được hương vị, đây lần đầu tiên trong đời.

Không ngờ...

lại có thu hoạch bất ngờ thế này.

Thì ra đây là vị ngọt.

Bùi Duật Thành tò mò nếm thử tất cả số đồ ăn vặt Lâm Yên bày ra trên bàn.

Sau đó ánh mắt của anh vô tình lướt đến màn hình máy tính trên bàn.

Anh mở lịch sử tìm kiếm trên máy ra.

Xin hỏi, đang trong mối quan hệ yêu đương thì nên làm những gì? Làm thế nào để khiến bạn trai vui vẻ! Làm thế nào để bạn trai đáp ứng yêu cầu của mình?

Bùi Duật Thành cảm thấy ngoài ý muốn.

Anh còn nghĩ cô sẽ hỏi rằng “Làm thế nào để chia tay bạn trai”, không ngờ cô lại nghiên cứu mấy vấn đề này...

Tất nhiên, anh biết Lâm Yên có hành động khác thường như vậy nhất định là có nguyên do.

Có điều, đối với anh mà nói thì chuyện này không quan trọng.

Bởi, anh thích kết quả này.

Sau đó, Bùi Duật Thành lại trông thấy trong quyển sổ đang mở của Lâm Yên có một danh sách - 100 chuyện nên làm cùng với bạn trai.

Cùng ăn kem, dùng hai ống hút uống chung một ly nước, mùa đông nhét tay vào trong túi áo của đối phương, dùng ava đôi...

“Phi...”

Nếu như lúc này Lâm Yên còn tỉnh táo nhất định sẽ bị chính mình làm cho sững sờ.

Bởi vì lúc cô cười rộ lên tại sao lại có thể có khí chất như vậy, xinh đẹp như vậy, tỏa sáng như vậy...

Trong số của Lâm Yên có không ít hình vẽ nguệch ngoạc, mấy chỗ trống còn viết thêm mấy câu bình luận ghét bỏ của cô.

[Quá nhàm chán! Tên nào rảnh rỗi không có gì làm chạy đi làm mấy chuyện nhàm chán này vậy?] [Dùng hai ống hút uống chung một ly nước là cái quái gì vậy? Chẳng lẽ là một nghi thức kỳ diệu nào đó sao? Trong não của mấy người đang yêu đều kì cục như vậy à?] [Cái này có ý nghĩa gì? Quả thật hết nói nổi!] [Không hiểu, không có thể hẻo nổi!] Bùi Duật Thành bật cười, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt qua những bình luận ấy, miệng thì thào nói: “Không hiểu cũng không sao, sau này sẽ dạy em.”